“Hả? Không biết, không có chỗ nào muốn đi.” Doãn Thường Lăng nhìn góc nghiêng của Bách Vụ Thanh, góc quai hàm vẽ nên đường cong hoàn hảo, mang ánh mắt người ta bay đến tận dái tai đỏ ửng.
Bách Vụ Thanh đứng dậy, xoa cằm mình, ngẫm nghĩ một lúc, mặt rất nghiêm nghị.
Doãn Thường Lăng liếc nhìn cái tai vẫn đỏ rực không thôi kia mấy lần liền.
Chắc là nóng.
“Đi, dẫn cậu đến chỗ này chơi vui.” Mắt Bách Vụ Thanh sáng bừng, kéo Doãn Thường Lăng một phát.
“Đi đâu?”
Quán net.
Doãn Thường Lăng cắm đầu vào trong, trẻ vị thành niên chỉ có quán net chui chào đón thôi, môi trường trong đó chẳng ra làm sao cả, hút thuốc uống rượu chửi bậy liên miên, chướng khí mịt mù.
Bách Vụ Thanh ra máy chủ, “Hai máy, tính theo giờ.”
Máy chủ gõ bàn phím vài phát, đưa cho họ hai tấm thẻ.
Không ngờ đây chính là nơi chơi vui trong mắt Bách Vụ Thanh… Doãn Thường Lăng cảm thấy khó tin, cái người đang ở trên trời kia tự dưng xuống trần rồi.