Để không ảnh hưởng đến thói quen đến lớp đầu tiên của Bách Vụ Thanh, Doãn Thường Lăng cũng tập thói quen dậy sớm.
Tuy nhiên lần này dậy sớm đến lớp, Doãn Thường Lăng phát hiện ra Giả Dị Gia và Vương Đông Kỳ còn đến sớm hơn cả mình.
Giả Dị Gia ngồi trên bàn mình, đong đưa chân, miệng ngậm kẹo mút, Vương Đông Kỳ ngồi trên ghế, chống đầu lặng lẽ nhìn cậu ta.
Doãn Thường Lăng thấy trầm cảm, bọn yêu cùng lớp đáng ghét!
“Thành công rồi à?”
“À, thế mà tên ngốc này lại mua chuộc tôi bằng kẹo mút.” Giả Dị Gia tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Vương Đông Kỳ gật đầu, trên mặt nở nụ cười ngốc nghếch.
Doãn Thường Lăng ngồi vào chỗ mình, hôm nay là tự học buổi sáng môn Lịch Sử, vậy nên cậu lấy sách Lịch Sử, nhìn ảnh Lâm Tắc Từ, ngây người.
Lâm Tắc Từ, là một vị quan nhà Thanh ở thế kỷ XIX trong lịch sử Trung Quốc, góp phần trong Chiến tranh Nha phiến.Cả đời này cậu tưởng mình sẽ cô độc đến già, quá trình yêu đương đồng tính quá khổ, cậu vốn không định thử lần nữa, sự chỉ trích đến từ xã hội, gia đình, đạo đức có thể đè bẹp bao nhiêu người, cậu đã từng trải nghiệm.
Nói đến cùng thì cậu ích kỷ, nhớ miếng ngon không nhớ đòn, rõ ràng bị tổn thương đến mức mất cả mạng, nhưng lúc rung động thì vẫn lao vào không ngoảnh đầu lại.
Nhìn bầu không khí hơi thay đổi của Giả Dị Gia và Vương Đông Kỳ, Doãn Thường Lăng lại cảm thấy mình đê hèn, để khiến mình khỏi cô đơn, thế mà cậu lại kéo theo cả bạn mình vào hố lửa…
Thật lòng… xin lỗi.
Doãn Thường Lăng nhắm mắt, nội tâm chua chát.