Ánh Trăng Xa

Chương 6




7



Mãi cho đến khi vào cung, nét đỏ ửng trên mặt ta vẫn chưa nhạt bớt.



Cha ta nghi ngờ dò hỏi: “Sao con bôi nhiều phấn lên mặt vậy? Mặt đỏ như đít khỉ rồi kìa.”



Ta: “……”



Đây không phải là lần đầu tiên ta vào cung, trước kia mỗi lần cha ta đánh thắng trận hồi kinh, chúng ta đều sẽ tiến cung như vậy.



Ta đi cùng mấy thím tới bái kiến Hoàng Hậu nương nương.



Hôm nay Tạ Cẩm Ngọc cũng đi cùng, Hoàng Hậu nương nương thấy nàng thì hai mắt sáng lên.



Tạ Cẩm Ngọc vốn đã dịu dàng hào phóng, cho nên tất cả mọi người đều thích một nữ nhân ngoan ngoãn như vậy.



Không giống một con khỉ quậy phá là ta, nàng là tiểu thư khuê các, cầm kỳ thư họa, mọi thứ đều tinh thông.



Nhà nhị thúc cũng rất nghiêm khắc đối với nàng, không giống như cha ta chỉ mong nuôi ta lớn.



Cho nên lúc Hoàng Hậu nương nương thấy ta, trong ánh mắt bà tối đi trông thấy.



Có lẽ là còn ghi thù với ta.



Nguyên nhân là vào năm tám tuổi, ta vào cung, cháu trai mười hai tuổi của bà là Tiêu Quyết trông vô cùng tuấn tú, lúc ấy ta đúng là ác bá không sợ trời mà cũng không sợ đất, nhất thời không nhịn được bắt nạt người ta tới khóc ròng.



Từ sau lần đó, Hoàng Hậu nương nương đều có vẻ không thích ta, còn lén bảo nhị thúc dạy lại ta, đừng cả ngày giống như nữ lưu manh thế vậy.



Còn về Tiêu Quyết, khi còn nhỏ ta đã mơ ước về sắc đẹp của hắn, trưởng thành rồi mới phát hiện ra hắn càng lớn càng đẹp, lại càng mơ ước hơn, bằng không lúc uống say sao ta vẫn còn nhớ thương người ta được.



Từ lúc nhìn thấy hắn trong trại, ta liếc mắt một cái đã nhận ra.



Xinh đẹp bây giờ như phóng đại.



Mặc dù hắn không hề nhận ra ta.



Dù sao con gái mười tám cũng khác hẳn, cho nên ta có thể hiểu được.



Ta không cao thượng đến mức thích phẩm hạnh hay đức hạnh của người ta.



Ta chỉ thích người đẹp mà thôi.



Tống Nam Đình ở trấn tú tài là như thế, Tiêu Quyết cũng là như thế.



Trời đất ơi, nhất định ta phải có được Tiêu Quyết mà!



8



“Thời gian trôi qua nhanh quá, mới chớp mắt đó Cẩm Ngọc đã cập kê rồi, tới lúc bàn chuyện cưới hỏi rồi đấy, con đã có nam tử mình thích chưa?” Hoàng Hậu nương nương ngồi phía trên mở miệng hỏi.



Tạ Cẩm Ngọc hơi đỏ mặt, dịu giọng trả lời: “Chuyện hôn nhân đại sự, Cẩm Ngọc đều nghe cha mẹ ạ.”



Hai người một hỏi một đáp trò chuyện cả buổi trời vẫn chưa hết chuyện này, lúc đang ngồi xấu hổ, ta buồn tình hỏi: “Hoàng Hậu nương nương, sao ngài không hỏi con ạ?”



Hoàng Hậu nương nương không hiểu ra sao: “Hả?”



“Sao ngài không hỏi con có để ý đến nam tử nào không?”



Hoàng Hậu nương nương thấy hứng thú: “Thế Điều Điều để ý đến ai vậy?”




“Tiêu Quyết ạ.” Ta thành thật nói.



Hoàng Hậu nương nương đen mặt.



Hoàng Hậu nương nương đuổi ta ra khỏi Phượng Nghi Cung.



Tạ Cẩm Ngọc an ủi ta: “Nương nương muốn nói chuyện riêng với mẫu thân và thím, tiểu bối chúng ta không thích hợp ở lại đó thật.”



Chuyện riêng tư gì chứ, rõ ràng là muốn mắng chửi ta!



Năm tám tuổi ấy ta đã nghe qua rồi!



Tiêu Quyết là nhi tử của Bình Nam Vương Tiêu Cố, bởi vì mẫu thân mất sớm, vì thế từ nhỏ hắn đã được Hoàng Hậu nương nương nhận nuôi, Hoàng Hậu nương nương không có nhi tử, cho nên vẫn luôn xem hắn như con ruột của mình.



Bà ấy không thích ta, cho nên không muốn ta để mắt đến Tiêu Quyết.



Sau khi bị đuổi ra khỏi Phượng Nghi Cung, ta và Tạ Cẩm Ngọc đi dạo ở Ngự Hoa Viên.



Chúng ta lại tình cờ gặp được Tống Nam Đình.




Hắn nhìn về phía Tạ Cẩm Ngọc, ánh mắt như có như không, mang theo ba phần thương nhớ, ba phần ưu sầu và bốn phần yêu mà không được.



Nhưng Tạ Cẩm Ngọc lại không buồn nhìn hắn ta một cái.



Hắn định bước lên muốn nói chuyện với Tạ Cẩm Ngọc, nhưng ta kịp thời mở tay ra: “Còn tiền nợ nha, cảm ơn.”



Người ở Ngự Hoa Viên không ít, cung nữ và thái giám lui tới, các nữ tử thế gia đến dự tiệc, nhất thời ánh mắt mọi người đều nhìn về phía hắn.



Hắn hoảng đến mức mặt vừa trắng vừa hồng, thẹn quá thành giận nói: “Cô là con gái của Tạ tướng quân kia mà, sao lại thiếu mấy đồng bạc cắt như thế chứ?! Ta đoán cô cố ý chứ gì!”



“Hả?” Ta ngơ ngác, “Ta không thiếu tiền với việc ngươi trả tiền có liên quan gì sao? Ta không thiếu tiền nên ngươi không định trả tiền à?”



Người xem náo nhiệt càng lúc càng nhiều, cũng chỉ chỉ trỏ trỏ về phía hắn.



“Vì ta từ hôn với cô nên cô mới ghi hận với ta, mới cố ý làm ta khó xử chứ gì.”



“Chuyện này với chuyện ngươi thiếu tiền ta có quan hệ gì sao? Nếu chúng ta không từ hôn thì ngươi không định trả ta tiền à?”



Người chung quanh bắt đầu bàn lận sôi nổi.



Trạng Nguyên lang mới được tấn phong còn nợ tiền người ta đấy.



Mặt hắn đỏ lên, thấy người xem náo nhiệt càng lúc càng nhiều, hắn cắn chặt răng, moi một cái túi tiền trong ngực đưa cho ta: “Phần còn lại qua mấy ngày nữa ta sẽ đưa cho cô.”



Nói xong thì bỏ chạy trối chết.



Ta ước lượng túi tiền, xem ra tiền đỗ Trạng Nguyên cũng không được bao nhiêu.



Chắc là mang đi mua trâm ngọc cho Tạ Cẩm Ngọc cả rồi.



“Tạ gia muội muội hung dữ thật, ngay cả Trạng Nguyên lang cũng bị muội dọa cho bỏ chạy.”



Một giọng nói cà lơ phất phơ vang lên, ta và Tạ Cẩm Ngọc cùng nhau nhìn lại.



Nam tử kia trông rất lạ mắt, ta không quen người này.



Nhưng mà người đứng bên cạnh hắn lại chính là Tiêu Quyết!