Chiều, mẹ Lâm bận đi thăm bạn nên không đến đón. Lâm Hàn Thương cùng An Di tan học thì cùng nhau đi bộ về như lần trước.
Thật ra, chung cư nhà họ cũng khá gần trường, chỉ cần qua một đoạn đường lớn rồi quẹo trái, đi thêm một chút sẽ tới khu nhà cao cấp. Men theo con đường đầy cây xanh, khoảng 5 mét nữa là tới nơi. Nhưng trên đoạn đường lớn có một vài con hẻm nhỏ khá u tối, tiệm net ngầm hay những thứ tồi tệ hơn thế nữa đều có cả. Đó cũng là nơi giải quyết ân oán giữa nhiều đại ca học đường vì không có camera giám sát.
Lúc An Di chưa chuyển tới, việc Hàn Thương đi bộ về là rất bình thường. Hắn đánh đấm giỏi, thậm chí cái hẻm tối kia cũng rất quen thuộc. Sau này, khi có thêm một tiểu cô nương, cha mẹ Lâm sợ cô sẽ bị quấn vào những rắc rối không đáng có, tiện thể quản luôn con trai, nên thường xuyên đưa đón hai người.
Hai người đang chuẩn bị rời lớp học thì Giản Dương kéo anh lại thì thầm
“Thương ca, nay bọn Trung học C kéo đến trường mình làm loạn, mấy em lớp dưới còn bị trấn tiền nữa. Bây giờ đang ở hẻm nhỏ đánh bài”
Ý tứ của cậu ta rất rõ, chính là muốn Hàn Thương – trùm trường Trung học B dạy cho bọn chúng một bài học.
Nếu như là năm trước, kẻ nóng nảy như anh sẽ không nói hai lời liền đi ngay, nhưng sau khi An Di xuất hiện, anh thực sự không muốn cô trông thấy dáng vẻ đánh nhau của mình chút nào. Cô từng bị ngược đãi, hẳn là nó đã trở thành một chấn thương tâm lí khó khôi phục. Anh không hi vọng Tiểu Di Di sẽ tỏ ra sợ sệt anh, điều đó thật kinh khủng…
“Hôm nay tạm tha. Hẹn chúng nó chiều mai”
Giản Dương sửng sốt: “Hả? Hôm nay cậu bị sốt ở đâu sao Hàn Thương? Máu lại chảy ngược thế này?”
Từ khi quen biết Hàn Thương, chưa bao giờ cậu ta thấy anh lùi lịch làm việc thế này.
“Nói sao làm vậy đi”
Anh bỏ lại cho cậu ta một bóng lưng rồi cùng An Di biến mất sau dãy hành lang.
Hà Phán cười: “Sao cậu ngốc vậy? Không thấy em gái nhỏ còn ở đó chờ sao? Làm sao mà cậu ấy bỏ người ta đi đánh nhau cùng cậu được?”
Giản Dương giờ mới để ý: “Hửm? Chẳng phải lũ con gái thích người mạnh mẽ lắm sao?”
“Cậu ngốc thì cũng để người ta ngốc cùng đi. Ngốc vậy, ai chơi lại”
Hà Phán bất đắc dĩ vỗ vai cậu ta. Con người này đúng là thẳng đuột, thẳng đến nỗi não cũng thiếu nếp nhăn.
___
An Di đi bên cạnh anh, tò mò hỏi
“Hàn Thương, hồi nãy Giản Dương có việc gì tìm anh sao? Nếu gấp thì không cần về cùng em cũng được”
Anh nhếch môi cười, bàn tay to đặt lên đầu cô gái nhỏ xoa xoa
“Anh không hộ tống em về, không khéo mẹ anh một chân đá anh ra khỏi cửa đó”
Cô chịu đựng cái xoa đầu mạnh mẽ của anh, cảm thấy tóc trên đỉnh đầu chắc chắn đã xù lên như cái tổ nhỏ
“Em không tố cáo anh đâu! Với cả…” kéo tay anh xuống “Đừng xoa đầu em như thế, rối hết tóc rồi!” cô trừng mắt nhìn tên hung thủ đang cười ranh mãnh kia “Có tin em làm đầu anh như vậy không hả?”
Hàn Thương đá chân mày, thèm đòn nói: “Với chiều cao này của em?” Tay còn làm động tác so đỉnh đầu cô với vai mình
An Di dỗi đến phồng má, liền nhân lúc anh không để ý, kéo vạt áo anh xuống. Hàn Thương không phòng bị, liền bị tiểu cô nương ép phải cao ngang bằng, tấm lưng to lớn cong xuống.
Chưa kịp nói gì, anh chỉ kịp nhìn cặp môi hồng hào kia cong lên đầy thỏa mãn, rồi đỉnh đầu tràn xuống một cảm giác mềm mại. Bàn tay nhỏ nhắn xoa đầu anh, không mang chút lực nào, chỉ như khi vuốt ve Tiểu Hàn. Vô tình, trong tầm mắt của anh là cổ áo hơi trùng lại theo cử động của cô, lộ ra một mảng trắng phấn. Anh vô thức nuốt khan một ngụm, hầu kết trượt nhẹ.
Cho đến khi An Di vui vẻ buông anh ra, mái tóc đen ngắn đã rối một mảng: “Cho anh chừa”
Hàn Thương ‘Hừ’ một tiếng rồi xoay mặt đi, cố gắng giấu mảng màu hồng trên gò má nóng rực của mình
An Di nhe răng cười, nghĩ rằng anh đang dỗi liền im lặng bước đi bên anh.
Trong cái nắng cuối ngày, không nóng gắt, cũng không chói chang, chỉ êm ái và rực rỡ khiến lòng người thêm sống động. An Di chưa từng cảm thấy thế này trong 17 năm cuộc đời. Hoặc phải chăng hoàn cảnh trước đây khiến toàn bộ mọi thứ trong mắt cô phai màu, chỉ còn lại hai sắc trắng đen nhàm chán. Vậy từ bao giờ, đôi mắt này lại tràn đầy màu sắc như thế? Từ ngày được sống cùng nhà họ Lâm? Hay từ ngay khoảng khắc gặp lại anh trên sân bay? Không biết từ bao giờ, trong lòng cô, chàng trai này lại trở thành kiểu hình dung thế, một kiểu rất sáng lạn lại kiêu ngạo, cũng ấm áp dịu dàng khiến người ta không kìm được mà nhìn anh nhiều hơn một chút.
An Di tự hỏi: liệu học muội ở nhà ăn và Dương Mạn Đình cũng có kiểu hình dung này với anh sao?
Cho đến khi bàn tay có chút thô ráp của nam sinh kia che lại đôi mắt của cô
“Đừng nhìn nữa, mặt anh mòn mất”
Cô bật cười ngây ngô: “Hàn Thương, anh… thật đẹp”
“Hửm? Giờ mới nhận ra?” lời nói không chút nào là ngại ngùng
An Di: “Chúng ta ăn kem đi! Em thèm vị socola dâu tây quá!”
Hàn Thương nhìn cô nhóc đang chạy lại phía xe kem, tay duỗi ra túm lấy cặp, miễn cưỡng ngăn lại bước chân hào hứng
“Không được. Không nhớ cả ngày này em đã nằm bẹp dí trên bàn sao?” Kéo lấy tay cô “Về nhà uống sữa ấm vẫn tốt hơn. Đợi tuần sau anh bồi em cả xe kia”
An Di nhìn hai bàn tay một lớn một nhỏ đang bao lấy nhau, trái tim như muốn đập đến nổ tung lồng ngực. Nếu cô nói lời nói kia chỉ là cố tình để anh nắm tay cô, anh có giân không? Vì tâm tư cô chính là vậy đó.
Hình như… Em thích anh rồi… Phải làm sao đây?