Sáng hôm sau, An Di sốc lại tinh thần rồi mới dám mở cửa. Chuyện hôm qua chỉ là tai nạn, cô đã quyết định sẽ xin lỗi anh đàng hoàng. Nhưng cô vừa mở cửa, lại đúng lúc anh đi qua. Cánh tay nhỏ như gắn thêm lò xo liền đóng sập cửa lại mà không cần suy nghĩ.
An Di thầm mắng: “Không phải chứ An Di, mày phải xin lỗi mà? Sao lại trốn người ta? Đã thế còn… còn đập thẳng cửa như vậy… Aaaaa, chết mất thôi! Phải làm sao đây?”
Sau bữa sáng, rồi cho tới lúc lên xe đến trường, cả đoạn đường dài cả hai đều giữ im lặng. Cha Lâm nhìn bầu không khí kì lạ này, nhướng mày hỏi
“Hai đứa cãi nhau sao?”
“…”
“Chiến tranh lạnh hả?”
“…”
Không đứa nào trả lời ông cả, Lâm Tư Quân liền nhắm mũi sào sang con trai yêu quý
“Ai da, An An à, con là anh trai thì phải nhượng nhịn Tiểu Di chứ? Có chuyện gì mà để bụng tới mức mặt sưng mày xỉa thế hả? Dọa con gái người ta sợ rồi!”
Hàn Thương: “…” là lỗi của anh sao? Người bị hôn là anh, người bị đập cửa vào mặt là anh, người bị ‘bạo hành lạnh’ chẳng phải cũng là anh sao? Con nhóc vô tâm vô phế này…
An Di: “…” liếc mắt nhìn anh lại bị vẻ mặt như cả thế giới nợ tiền của Hàn Thương dọa sợ. Cô nuốt khan một ngụm, lời đến miệng cũng chui lại vào cuống họng.
___
Giản Dương nhìn chằm chằm vào cái lưng đằng trước, thì thầm với người ngồi cạnh
“Nè Phán, mày nói xem, hai người này có phải giận dỗi gì nhau không? Vẻ mặt Thương ca như bị chó cắn!”
Hà Phán thở dài: “Có vẻ đang chờ được xin lỗi…”
An Di vô tình nghe thấy, thầm than: “Ưm… Mình là con cẩu đó đây!”
___
Sau một tiết toán không thể tập trung, An Di thở ra một hơi, dứt khoát quay qua nói chuyện nói Hàn Thương, nhưng chưa kịp mở miệng thì bên cạnh có người vỗ vai
“Nè em dâu”
An Di: “…”
Nhìn cô gái khá cao trước mặt, trên người là đồng phục học sinh, gương mặt không trang điểm lộ vẻ thuần khiết, đoan trang. Nhưng hình như, người này… có chút quen. Hơn nữa, cô ta gọi cô là ‘em dâu’? Dâu ở đâu ra?
“Chúng ta quen nhau sao?”
“Hửm? Chẳng phải em là bạn gái Hàn Thương sao?” nhìn qua vẻ mặt hắn “Chả nhẽ cãi nhau liền không nhận mặt chị dâu?”
Hàn Thương lơ đãng nhìn qua, một giây đã nhận ra người này.
“Lâm Ngạn bảo chị tới đây sao?”
An Di giờ mới há hốc mồm, không ngờ trước và sau khi đắp phấn lên mặt lại có thể khác tới vậy
“Chị là cô gái ở quán ăn hôm trước sao? Sao chị lại ở đây? Còn mặc đồng phục?”
Tề Bối Bối chống hông nói
“Chị bằng tuổi hai người mà, học lớp 11-9. Chị là Tề Bối Bối”
An Di theo thói quen quay sang hỏi anh mà quên mất từ sáng giờ hai người đều rất căng thẳng
“Hàn Thương, anh biết chị ấy sao?”
Anh nhướng mày: “Ừm”
Tề Bối Bối đột nhiên nhớ ra mục đích thực sự tới đây, liền kéo tay An Di lên
“Em dâu, mau qua đây chị nói chuyện đại sự”
Chưa đầy 30 giây, người đã bị kéo ra khỏi tầm mắt Hàn Thương.
Giản Dương ngồi dưới chọc bút vào lưng anh, hỏi
“Ê Thương ca, chị dâu mày nhận em dâu rồi. Thế bao giờ mày nhận dâu hả?”
Hàn Thương cong miệng cười, trong lòng vô cùng vui sướng, tự nhủ khi nào gặp lại Lâm Ngạn nhất định phải cảm tạ đầy đủ. Cô chị dâu này gọi bằng ‘chị’ coi như cũng không lỗ.
____
Không biết chuyện trọng đại trong miệng Bối Bối là gì, nhưng địa điểm này khiến An Di nghi ngờ
“Chị Bối Bối, có nhất thiết phải vô nhà vệ sinh nói không?”
Tề Bối Bối: “Hửm? Chuyện quan trọng đương nhiên phải nói ở đây rồi”
An Di cố gượng cười, mạch não của người này coi bộ không bình thường lắm.
“Được rồi. Chị muốn nói gì với em?”
“Vì tương lai chúng ta là người một nhà, chị không thể để người thân của mình có chuyện được, nhất là hai em. Giả sử hai đứa có chuyện gì, nhất định Lâm Ngạn sẽ không vui.”
Tề Bối Bối nghiêm túc, hai tay đặt lên vai cô, ánh mắt quả quyết
“Vậy nên là… em phải cảnh giác với Trương Thiên Ái vào. Cô ta không đơn giản như vẻ bề ngoài đâu. Đừng để cô ta có cơ hội chen vào giữa hai người, biết chưa?”
Cô sợ An Di hiền lành thế này sẽ bị bắt nạt mất, làm sao nhìn thấu được cái bụng đen không đáy của trà xanh chuyên nghiệp kia.
Thì ra là vì chuyện này à? Cái này thì cô đã biết. Lần trước quả thực đã được mở mang tầm mắt rồi.
“Cảm ơn chị, em biết rồi. Nhưng mà…” Cô nghiêng đầu nhìn Tề Bối Bối “… Sao chị gọi em là em dâu?”
“Hửm? Vợ của em chồng chẳng phải gọi em dâu sao?”
_____
An Di trở về lớp. Nhìn Thương Hàn đang cúi đầu xem điện thoại, mái tóc đen đã dài hơn trước, che đi nửa con mắt. Cô cắn nhẹ môi dưới, đi về chỗ ngồi, trên tay cầm theo một nước ngọt vị táo đỏ.
Vừa nãy, Tề Bối Bối có hỏi tại sao hai người lại dỗi nhau, cô không có đủ can đảm để trả lời. Cô ấy cũng không hỏi, liền gợi ý cô mua táo làm quà xin lỗi: “Tặng cậu ấy một quả táo đi! Hắn sẽ hiểu em đang muốn làm lành”
**Trong tiếng Hàn Quốc\, danh từ quả táo là 사과 (sa-qua) và động từ xin lỗi là 사과하다 (sa-qua-ha-tà). 2 từ này là hai từ đồng âm\, vì vậy trong nhiều trường hợp\, bạn sẽ thấy người ta hay tặng táo cho nhau ám chỉ đây là lời xin lỗi tế nhị dành cho đối phương**
Vì canteeen không có táo, cô liền chọn một chai nước táo thay thế vậy.
Hàn Thương đang nhàm chán lướt mạng, chợt thấy một chai nước màu đỏ xuất hiện trong tầm mắt cùng bàn tay trắng nõn, nhỏ nhắn của cô gái.
“Hàn Thương, cho anh nè!”
Anh nhướng mày, trên miệng xuất hiện ý cười
“Hửm? Sao lại là táo?”
An Di nghiêng đầu, gò má hồng nhẹ, vậy là anh không hiểu sao? Tề Bối Bối gạt cô!
“Là… là ‘xin lỗi’ đó!”
Hắn tại sao không hiểu? Vì hắn không thích hiểu, càng thích làm khó cô nhóc hơn
“Tại sao xin lỗi?”
An Di có chút bực bội, phồng má nhìn anh. Nhưng dù sao cũng là cô có lỗi, phản ứng này hình như không thỏa đáng lắm. Cô thu lại tâm tình, nghiêm túc xin lỗi anh
“Chuyện tối hôm qua là em bị vấp, nên vô tình xảy ra tình huống đó. Hơn nữa, dù là tai nạn… nhưng cũng là… lần… lần đầu…” hai chữ cuối, âm lượng đã nhỏ như muỗi kêu, nhưng còn đủ để khiến nam nhân kia cười không hạ nổi khóe miệng: “Cho nên sáng nay mới đập cửa vào mặt anh? Trả thù sao anh cướp đi lần đầu của em à?”
An Di nhăn mày, sao lời xin lỗi của cô bị xuyên tạc thế này?
“Không phải ý đó! Anh đừng cố xuyên tạc ý tứ của em chứ! Em đang nghiêm túc xin lỗi anh!”
Mèo nhỏ xù lông, lòng hắn như mềm nhũn ra vì gương mặt giận dỗi đáng yêu này.
“Vậy… anh tặng em chai nước táo nhé!”