Anh Vẫn Luôn Chỉ Thích Em!!

Chương 36: Quá khứ 2




Năm tôi vào lớp tám, cuộc sống ở trường học vẫn không thay đổi là mấy. Chu Thế Kiệt với cái danh giáo thảo dễ dàng đưa tôi vào địa ngục trần gian, nhưng tại thời điểm ấy, tôi không còn cảm thấy sợ hãi hay buồn bã nữa. Tôi đã học cách làm quen với nó rồi.

Có lẽ vì thấy việc bắt nạt tôi thế này không còn gì thú vị, hắn đã thay đổi chiến lược.

Một ngày sau giờ học, đám nữ sinh bắt tôi ở lại trực nhật thay chúng. Được thôi, tôi cũng chẳng muốn về nhà. Nhưng điều bất ngờ là Chu Thế Kiệt đột nhiên vào và giúp tôi lau bảng. Tôi không muốn có liên quan gì tới hắn, liền giặt lại giẻ lau bảng. Hắn nhếch mép cười rồi bất ngờ áo sát tôi lên bảng đen, gương mặt điển trai từ từ sáp lại gần. Tôi ngửi thấy mùi thuốc lá cực kì gai mũi, ngay sau đó tôi ngồi thụp xuống, tránh khỏi hắn.

Hắn liền ngồi xuống theo tôi, dùng hai tay chặn hai bên không cho tôi thoát, giọng nói thập phần trêu trọc

“An Di, chúng ta vờn nhau như vậy là đủ lâu rồi, hay là thay đổi đi. Sau này anh bảo vệ em, em chỉ cần ngoan ngoãn nghe theo anh là được.”

Tôi nhìn hắn, vô cảm đáp

“Tôi không cần anh bảo vệ, cũng không muốn liên quan gì đến anh. Phiền anh tránh ra.”

Hắn cũng không làm khó, liền rời đi. Nhưng việc hắn dễ dàng bỏ qua lúc đó không có nghĩa là bỏ qua cho tôi. Từ ngày sau đó, hắn thường ép tôi đi theo đám bạn xấu của hắn tới quán bar gần trường. Tôi nhìn bọn họ hò hát, uống bia rượu, hút thuốc, trong lòng liền khẩn trương muốn chạy ra ngoài. Nhưng ngay sau đó, Chu Thế Kiệt ngồi cạnh tôi lại cố tình kéo tôi sát lại với hắn, dùng những hành động thô tục khiến tôi phải nhíu mày.

À thì ra đây là cách tra tấn mới ha!

Tôi nhịn. Hắn càng được nước lấn tới.



Cho tới khai giảng lớp 10, hắn kéo tôi vào trong phòng dụng cụ thể thao rồi cùng mấy người bạn của hắn giữ chặt lấy tôi ép lên tường. Hắn câu lấy sợi tóc dài của tôi

“Em gái, để anh hôn một cái rồi liền thả em ra nha!”

Tôi đáng lẽ nên sợ hãi nhưng ngược lại, tôi bình tĩnh nhìn hắn tiến lại gần mình, tôi nói

“Chu Thế Kiệt, anh đúng là tên súc sinh không khác gì đám người họ An mấy người. Đến cả em họ mà anh cũng không tha. Sao nào? Tôi đẹp đến thế cơ à? Muốn nhanh chóng chiếm lấy tôi vậy sao? Giống như cách cậu anh chiếm đoạt mẹ tôi hả? Một lũ thối tha!”

Hắn nghe xong liền nổi trận lôi đình, tay lớn bóp lấy cổ tôi, dùng sức như muốn lấy mạng tôi luôn vậy.

“Ha, mày dám chửi tao à? Có tin tao bóp chết mày ngay tại đây không?”

Tôi vẫn ngoan cường nhìn hắn.

“Con mẹ mày năm xưa mặt dày leo lên người cậu tao, đến khi có được dã chủng là mày lại đòi trèo lên làm bà An. Mày với bà ta giống hệt nhau! Chỉ có cái mặt đẹp, giỏi quyến rũ đàn ông, đều là mấy con đ**m rẻ tiền mà nhà họ An tao nhặt về! Mày nên thấy may vì được tao nhìn trúng!”

Tôi nghe lời hắn nói không khỏi thấy nực cười, nhưng dưỡng khí của tôi đang cạn dần, tôi không đủ sức để nhếch môi lên nữa…

Cho đến khi tôi tỉnh lại trong bệnh viện đã là chuyện của buổi chiều hôm ấy. Tôi khó khăn hít thở, đến nuốt nước bọt cũng cảm thấy thật đau. Quả nhiên là chung dòng máu, hắn ra tay cũng thật nặng đi. Trên cổ tôi đã tím vằm lên, trông rất đáng sợ. Nhưng cũng thật may, hắn chọn bóp chết tôi thay vì xâm phạm tôi.



Mẹ tôi ngồi bên giường cầm tay tôi, ngủ gục từ bao giờ.

Trong phòng bệnh yên tĩnh, tôi nghe loáng thoáng ngoài hành lang giọng nói chanh chua của bác gái với An Thái Sơn

“Thái Sơn, em trông chừng con gái em cho tốt, đừng để nó chạy lung tung gây họa cho gia đình! Chỉ vì nó mà nhà trường mời Thế Kiệt nhà chị lên làm bản tường trình, còn nói muốn đuổi học nó kia kia!”

“Ài, em cũng có muốn chuyện thành ra như vậy đâu! Biết vậy đã không rước mẹ con họ vào cửa, thật xui xẻo!”

“Hừ\, chẳng phải tại em không quản tốt ‘thằng em trai’ của mình sao? Chỉ vì cái mặt của họ Thư kia mà em t**h tr*ng lên não luôn rồi!”

Tôi cảm thấy bàn tay đang nắm lấy tay mình run rẩy, hai bả vai mẹ tôi run lên đầy tủi nhục. Tôi không biết phải làm sao, liền nhắm mắt lại, coi như chưa tỉnh ngủ.

Tôi thật hèn nhát.

Một thời gian sau, tôi không gặp lại An Thế Kiệt nữa, cuộc sống học đường không vì vậy mà thay đổi. Tôi phải gồng mình chịu đựng mấy lời móc mỉa của đám con gái và cái nhìn trần trụi của đám con trai, còn có ánh mắt thương hại của mấy người giáo viên luôn nói lời hay trên bục giảng nhưng làm ngơ trước hành vi bạo lực học đường rõ rành rành như ban ngày.

Nhưng tôi mặc kệ, hoặc đúng hơn là tìm cách cất giấu những cảm xúc tiêu cực đó vào một nơi riêng biệt trong trái tim. Tôi lựa chọn làm ngơ trước họ để tiếp tục sống sót.

Hèn nhát cũng được, ngu ngốc cũng được, quen với nó là được. Tôi chờ đợi một ngày được rời khỏi nơi đau khổ này.