Hàn Thương nhìn cô gái đứng quay lưng lại với mình, trong lòng không rõ tư vị.
“Em định đứng tới tối luôn hả?”
An Di cắn chặt môi, hít lấy ngụm khí rồi mới quay lại ghế ngồi.
Phòng bệnh rộng rãi, bên ngoài hành lang các y tá đi lại liên tục, nhưng không khí trong phòng như ngưng trệ, đặc biệt yên tĩnh.
An Di ngồi yên như pho tượng, ánh mắt né tránh không nhìn thẳng vào anh.
Hàn Thương nhìn qua thân hình gầy gò của cô, lớp áo blouse trắng cũng không che nổi xương quai xanh mảnh khảnh nổi cộm lên. Mái tóc đen được búi gọn gàng, riêng đôi mắt vẫn trong trẻo như trong kí ức, chỉ là thiếu đi một chút ánh sáng. Anh không kìm được liền đưa tay tới tháo khẩu trang của cô. Cô gái giật mình, liền ngồi thẳng sống lưng, nhưng không có vẻ gì là né tránh sự đụng chạm của anh. Lúc này, anh mới nhìn rõ gương mặt đã thêm phần tinh tế của cô, nhưng lại hốc hác đến đau lòng.
Hai tay anh cuộn chặt lại
“Mấy năm qua em sống có tốt không?”
An Di nhìn vào đôi bàn tay đang liên tục chà sát của mình
“Cũng khá ổn đi.”
Anh nhìn nét mặt cô chẳng có chút gì là ổn, liền tự bật cười bất lực
“Em vẫn như vậy, chẳng bao giờ nói thật với tôi…”
Lời vừa dứt, cô liền sửng sốt nhìn anh, móng tay cắm chặt vào lòng bàn tay. Cô mấp máy muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại nuốt trở về. Cô lần nữa đặt ánh mắt lên đùi.
Hàn Thương kìm nén cơn bực tức đang dâng lên, lạnh lùng nói
“Được rồi, em đi đi, tôi muốn nghỉ ngơi.”
____
An Di bắt gặp Triệu Khả ở cửa phòng, vì phòng VIP có cách âm, cô ấy liền túm lấy cô hỏi
“Hai người nói chuyện gì vậy?”
Cô lắc đầu
“Tôi thấy anh ta nhìn cô dịu dàng như vậy, không phải hai người từng yêu đương đó chứ?”
An Di nghe cô ấy nói hai chữ ‘dịu dàng’, trong lòng liền chua chát
“Chắc cô nhìn nhầm rồi. Chúng tôi không quen.”
Triệu Khả nghe vậy nhưng cảm thấy không phải vậy. Theo kinh nghiệm xem phim ngôn tình của cô thì ánh mắt vừa rồi chính là của nam chính thâm tình nhìn nữ chính, hơn nữa biểu cảm thất thần của An Di cũng quá đáng nghi rồi!
“Tôi không nhầm được đâu, hoặc là hai người từng quen, không thì chính là anh ta vừa gặp đã yêu cô rồi!”
______
An Di về tới nhà, toàn thân như bị hút hết năng lượng, chẳng buồn tắm rửa gì nữa, trực tiếp ngã ra giường. Nhưng thật lạ, dù toàn thân cô đã kiệt sức, cô lại chẳng ngủ nổi. Câu nói của Hàn Thương cứ thấp thoáng trong tâm trí cô, khiến cô không khỏi đau đớn.
Đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên. An Di giật mình, nhớ tới sự việc Chu Thế Kiệt lần trước, tâm trí treo trên mây ngay lập tức được lôi xuống. Cô đứng trước cửa, cẩn thận nhìn qua lỗ nhỏ đồng thời hỏi
“Ai vậy?”
“An Di, là mình, Lộ Ái Nhi!”
.
.
Mấy ngày qua, hôm nào An Di cũng bận trong bệnh viện, hồi nãy về cũng chẳng quan tâm gì chỉ muốn vào phòng ngủ, thành ra máy sưởi trong nhà cũng chưa bật, phòng khách lạnh không khác gì ngoài trời.
An Di chỉ mặc chiếc áo len sám trên người, cô ngồi ngoan ngoãn trên chiếc sô pha như đứa trẻ thi được điểm kém đang chờ mẹ nó mắng. Cô chẳng dám mở miệng nói lung tung, chỉ dám đưa mắt theo bóng dáng của cô bạn lâu ngày không gặp.
Lộ Ái Nhi còn mặc nguyên chiếc áo lông vũ dày dặn, cô ấy đứng ở cạnh ti vi, điều chỉnh nhiệt độ điều hòa trong nhà lên cao hơn một chút.
“Không thấy lạnh hả? Điều hòa trong nhà cũng không bật lên? Không biết cậu ở nước ngoài lâu như thế đã học được gì nữa? Đến chăm sóc bản thân cũng không biết!”
Cô ấy mắng cô nhưng tay chân vẫn nhanh nhẹn vào bếp rót một ly nước ấm từ máy lọc nước rồi đem ra cho cô.
Hơi ấm từ chiếc ly khiến lòng cô ấm áp. Cô cẩn thận lên tiếng
“Nhi Nhi, xin lỗi cậu. Năm đó…”
Lộ Ái Nhi chặn lại câu nói của cô
“Đừng nhắc lại chuyện cũ, mình đã không trách cậu nữa rồi!”
Ban đầu, Lộ Ái Nhi nghe được từ miệng Giản Dương rằng An Di đã về, cô ấy đã ngay lập tức nhờ cậu ta tra ra địa chỉ nhà cô rồi tìm tới. Mục đích lúc đó chính là chất vấn cô tại sao năm đó bỏ đi mà không nói câu nào, có còn coi cô ấy là bạn thân không? Nhưng cho đến khi nhìn thấy thân hình gầy gò cũng vẻ mặt tiều tụy của cô, cơn giận liền như sương mù tan biến mất, chỉ còn lại đau lòng. Chẳng cần hỏi cũng biết từng ấy năm An Di hẳn cũng chả sống tốt gì.
Hai cô bạn nhìn nhau, đôi mắt nóng lên, khóe mắt liền ẩm ướt, hai người ôm lấy nhau khóc như trẻ con.
Con gái với nhau thường dễ nói chuyện, chưa kể còn là khuê mật thân hơn ruột thịt, dưới sự an ủi, tâm sự của Ái Nhi, cuối cùng cũng thành công khiến An Di kể ra toàn bộ câu chuyện năm đó.
“Sao số cậu khổ vậy Di Di?”
An Di cười như không cười
“Thôi đừng khóc nữa nào! Mọi chuyện qua rồi, mình cũng đã trở về rồi mà!”
Cô ấy nhìn cô, vừa thương vừa xót
“Nhưng cậu cũng hiểu mà, có nhiều thứ đã không thể giống như xưa nữa rồi…”
Đúng vậy, 7 năm không phải chỉ là một con số đơn thuần mà còn là cả tuổi trẻ cùng khát vọng và tình yêu của cô. Nhưng đó cũng là lựa chọn của cô, rời khỏi bạn bè thân thiết, ngồi trường quen thuộc, những người thương yêu, và đặc biệt là anh ấy.
Còn cả mẹ cô nữa, người phụ nữ hồng nhan nhưng bạc mệnh. Sau khi cô đến Mỹ một năm, cô nghe tin mẹ cô đã chết trong tù vì bệnh nan y. Cô thậm chí còn không thể nhìn mặt bà lần cuối hay tới dự đám tang của bà, bởi vì lúc ấy cũng là thời điểm mấu chốt để chữa trị cho Chu Vãn, bọn họ giấu hết giấy tờ của cô, không cho cô về.
Đứa trẻ đáng thương chỉ có thể trốn trong phòng, khóc đến khàn tiếng rồi ngủ thiếp đi vì kiệt sức…