Sau buổi họp lớp đó, quan hệ giữa hai người đã tốt lên rất nhiều, thậm chí Hàn Thương đã bắt đầu đưa đón cô đi làm hằng ngày.
“Ây da, anh chàng kia chẳng phải Lâm tổng sao? Vậy mà lần trước có người nói với tôi là không quen người ta cơ đấy!” – Triệu Khả huých nhẹ cùi trỏ vào tay An Di, thì thầm
An Di cười cười không đáp lời cô ấy.
Hôm nay, An Di phải tăng ca muộn, cô đã báo trước với anh là không cần đến đón. Dù vậy, lúc 12 giờ đêm, cô ra khỏi bệnh viện với đôi mắt mệt mỏi, chiếc xe quen thuộc đã đỗ bên đường từ lúc nào. Cô không kìm được mà cười vui như đứa trẻ được kẹo.
Đầu tháng 12, tuyết chưa rơi, nhưng tiết trời lạnh căm căm như ngồi trong ngăn đông của tủ lạnh. An Di đã mặc áo lông vũ dày, khoác thêm khăn quàng cổ, nhưng cô vẫn cảm thấy cái lạnh tê tái xâm nhập vào từng tế bào. Cho đến khi mở cánh cửa ô tô ra và chui mình vào bên trong, cô mới cảm thấy được hồi sinh. Chàng trai ngồi bên trong nhìn cô đầy dịu dàng, anh đưa tay ra nắm lấy đôi tay của cô mà nhẹ nhàng xoa xoa
“Lạnh như vậy mà không biết mang bao tay sao?”
Tay của anh rất to và ấm áp, cô cảm thụ cảm giác thoải mái này, miệng cười cười
“Em quên mất!”
Anh vuốt nhẹ má cô, mắng yêu
“Bác sĩ An thật không ngoan chút nào!”
“Vậy anh có trừng phạt em không?”
Hàn Thương giật mình nheo mắt nhìn cô. An Di cũng nhận ra được câu nói của mình hình như có chút gây hiểu lầm. Cô vội vàng xoay mặt đi, tránh ánh mắt nóng rực của nam nhân
“Em… em đói rồi! Chúng ta tìm gì ăn…”
Cô chưa nói hết câu, toàn thân đã bị một lực nhấc lên. Cô giật mình nắm chặt lấy cánh tay rắn chắc của anh, cho đến khi hoàn hồn lại, bản thân đã như chú mèo con bị chủ nhân đặt trên đùi âu yếm.
Anh tựa cằm trên vai cô, mái tóc ngắn nhẹ nhàng dụi dụi vào cổ khiến cô ngứa ngáy.
“Hàn Thương…”
Cô đỏ mặt, khẽ gọi tên anh.
Đột nhiên, xương trai xanh truyền tới một cảm giác ướt át, nóng ẩm và đau nhói, cô nhíu nhẹ mày liễu
“Ưm… đừng… đừng cắn!”
Mà một tiếng mềm mại này như giáng một đòn vào ý thức của nam nhân, anh nặng nề hôn dọc cổ cô
“Di Di, có phải em muốn bị trừng phạt ngay tại đây không?”
Một kẻ EQ thấp như An Di, nghe xong câu nói liền chậm chạp không hiểu. Cho đến khi cảm nhận được một thứ cưng cứng đang chọc vào bắp đùi, cô mới đỏ mặt, vỗ mạnh vào ngực anh
“Đồ lưu manh!”
Hàn Thương cười gian, nhìn vẻ mặt ngại ngừng của cô liền không kiềm được muốn trêu trọc cô gái nhỏ một chút.
Anh cúi xuống chạm lên bờ môi ngọt ngào của cô, từ tốn cắn m*t như nhâm nhi một miếng cá hồi thượng hạng rồi mạnh mẽ cạy mở hàm răng đều đặn, xông vào động nhỏ như vũ bão, mê luyến quét qua mọi ngóc ngách. Cô gái trong lồng ngực dần dần bị cuốn vào dục vọng, đôi mắt trong veo thoáng hiện lên tầng nước mỏng, cô ngây ngô đáp lại sự tấn công của anh mà không biết điều ấy tựa như thêm dầu vào lửa.
Cô cảm nhận được chiếc áo lông vũ trên người bị người kia phũ phàng lột bỏ, sau đó, bàn tay to lớn, có chút thô ráp của anh tiến vào bên trong chiếc áo len body, vội vàng hướng lên phía trên, vuốt ve làn da mịn màng và vòng eo tinh tế. Cô thấy trong người mình rạo rực, mỗi chỗ anh đi qua đều là một đóm lửa nhỏ được đốt lên. Cho đến khi nụ hôn dừng lại, răng và lưỡi đều cảm thấy mỏi nhừ, cô thở hổn hển trong lòng anh, đồng thời cảm thấy vật sừng sững dưới đùi càng lớn hơn một vòng.
Cô cắn nhẹ môi dưới, nhỏ giọng nói
“Hàn Thương, thứ bên dưới…”
Cô cảm thấy hai tai mình sắp bốc cháy tới nơi rồi, nhưng người đàn ông này lại không có vẻ gì là ngại ngùng
“Chẳng phải nó ‘dậy’ để trừng phạt em sao? Bé không ngoan!”
Thật ra anh chỉ muốn đùa một chút thôi, anh sợ cô chưa chuẩn bị cho việc này, sẽ sợ hãi anh, nhưng không ngờ câu tiếp theo của cô lại khiến sự chu đáo của anh đổ vỡ
“Có thể… về nhà trước được không?”
Cô giương đôi mắt mê ly nhìn anh, bờ môi còn vương hơi nước mà căng mọng như múi cam chín. Yết hầu khẽ lăn, anh nghe thấy được âm thanh lí trí sụp đổ.
.
.
Cửa căn hộ cao cấp vừa được mở ra, nam nhân đã nhịn không nổi mà áp cô gái vào bờ tường, vội vàng hôn lên vầng trán, chóp mũi, khóe mắt, khuôn miệng của cô gái.
Trong không gian yên lặng và tối om, thính giác của An Di như được khuếch đại lên nhiều lần. Cô nghe thấy từng âm thanh mờ ám mỗi lần làn môi ấm áp của anh áp lên da thịt cô, nghe thấy từng tiếng nỉ non của anh bên tai, nói rằng anh nhớ cô, thích cô, yêu cô. Toàn thân cô như mềm nhũn ra, khoái cảm cùng tình yêu đẩy cô tới đầu sóng. Sự kích thích xâm lấn mọi giác quan khiến cơn đau của trinh nữ nhanh chóng được thay thế bằng khoái cảm ngọt ngào.
_____
Tiếng chuông điện thoại vang lên liên hồi. Ánh nắng ban mai chiếu xuyên qua cửa kính lớn, đáp trên khung cảnh lộn xộn bên trong phòng ngủ. An Di mệt mỏi, mí mắt cũng không nhấc nổi, chỉ có bàn tay sờ xoạng bên cạnh tìm kiếm điện thoại nhưng mãi vẫn không thấy.
Thì ra đó không phải điện thoại của cô.
Cô cảm nhận được người đàn ông đang ôm eo cô từ từ ngồi dậy, nửa nằm nửa ngồi với lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường
“Có chuyện gì vậy?”
Một tay anh từ từ vuốt ve mái tóc đen dài của cô, tay còn lại nhấc chiếc điện thoại lên tai, dáng vẻ cực kì lười biếng.
“Biết rồi, một tiếng nữa tôi tới!”
Cúp máy, anh cúi xuống nhìn dáng vẻ mệt mỏi của cô, trong lòng có chút hối hận. Đêm qua hình như anh hơi quá trớn thì phải? Anh dịu dàng hôn lên má cô
“Dậy thôi nào bé ngoan!”
An Di còn ngái ngủ, giọng nói mềm như đậu hũ, lại giống như đang làm nũng
“Ưm, anh dậy trước đi!”
Hàn Thương nhịn không được liền túm lấy gáy cô, hôn mạnh mấy cái rồi mới rời giường.