An Di gạt nước mắt, nghẹn ngào nhìn bà
“Không có đâu ạ! Con chỉ là có hơi nhớ mẹ!”
Doãn Tình đau lòng nhìn cô
“Haiz, đứa trẻ đáng thương!” – bà nắm tay cô, ánh mắt hoài niệm nói – “Năm xưa khi mẹ con nằm viện điều trị, bà ấy ngày nào cũng kể với dì về con. Bà ấy từng giấu con chuyện bị bệnh, nhưng đó là vì không muốn tạo gánh nặng cho con mà thôi! Con đừng trách bà ấy nhé!”
An Di gật đầu
“Con không về gặp bà lần cuối, con mới là người có lỗi! Hơn nữa, bà ấy đã làm những điều tốt đẹp nhất cho con rồi!”
Đúng vậy, Thư Ân đã cố hết sức để bù đắp tình thương cho cô trong những ngày tháng hai người bị An Thái Sơn bạo hành, cho dù cô chính là cốt nhục mà lão bắt ép bà phải sinh ra, cũng là sợi dây xích dùng để trói buộc bà với nhà họ An. Bà vẫn yêu cô bằng cả trái tim. Thật ra, khi biết tin bà mất vì bệnh nan y trong tù, cô đã lờ mờ đoán ra được vì sao bà lại lựa chọn giết chết An Thái Sơn ngay lúc đó. Bình thường, dù bị đánh mắng thậm tệ thế nào, bà cũng sẽ chịu đựng vì không muốn mái nhà đổ vỡ, không muốn cô phải sống trong cảnh cha mẹ ly hôn. Nhưng có lẽ, việc sắp phải rời khỏi dương gian đã cho bà cái gan để làm điều đó.
Doãn Tình thở dài
“Con đến thăm Thư Ân chưa? Hẳn là bà ấy rất nhớ con đó!”
“Con đến rồi ạ! Cảm ơn dì và mọi người năm ấy đã lo liệu chu toàn cho mẹ con!”
“Là việc chúng ta nên làm!”
______
Lúc Hàn Thương về tới nhà đã là 6 giờ chiều. Anh đứng trước cửa nhà, đột nhiên thấy nhịp tim của mình gia tăng. Đúng rồi ha, đang có một người chờ anh trở về, cô ấy là người mà anh yêu bằng cả trái tim. Ngay trong giây phút này, bức tranh về ngôi nhà và những đứa trẻ hiện lên trong đầu khiến anh nở nụ cười mãn nguyện
“Anh về rồi đây!”
Anh bước vào nhà, bên trong hoàn toàn yên tĩnh. Anh cau mày, chẳng lẽ cô đi rồi sao? Anh tháo giày, đi vào bên trong, ánh mắt liền nhu thuận khi phát hiện ra một cục bông đang cuộn tròn trên ghế sô pha, chỉ để lộ ra ngoài mái tóc đen dài.
Hàn Thương cười dịu dàng, anh rón rén hết mức đi về phía sô pha rồi ngồi bệt xuống đất. Anh nhẹ nhàng vén tấm chăn lông đang đắp kín mặt cô xuống, gương mặt nhỏ nhắn tinh tế liền lộ ra. Cô ngủ rất ngon, hàng mi dài lặng yên như tờ, đôi môi hồng nhuận hơi kéo lên, có vẻ mơ rất vui.
Anh đưa tay vén nhẹ mấy sợi tóc lòa xòa trên mặt cô, rồi âu yếm thơm nhẹ một cái.
Đúng lúc này, An Di tỉnh lại. Cô nhìn chàng trai đang kề sát mặt mình, hơi thở nóng bỏng của anh phả lên làn da trắng mịn của cô để lại một tầng ửng hồng.
“Làm em tỉnh rồi sao?”
Cô lắc lắc cái đầu rồi đưa hai tay ra ôm lấy cổ anh, toàn thân mềm mại cứ thể sáp đến lồng ngực người đàn ông. Cô cảm nhận được cái lạnh còn đọng trên áo anh, cùng nhịp tim ngày một gia tăng trong lồng ngực.
Hàn Thương cảm nhận được một con mèo nhỏ ấm áp đang chui vào lòng anh, xúc cảm mềm mại nó đem lại khiến anh không khỏi nuốt khan một ngụm không khí. Giọng anh có phần trầm thấp và nặng nề
“An Di, em muốn ăn tối trước hay anh ‘ăn’ em trước đây?”
Hai cánh tay rắn chắc quấn chặt lấy vòng eo mảnh khảnh, anh thuận thế đẩy ngược cô lên sô pha, sau đó toàn bộ thân hình to lớn vạm vỡ cứ vậy mà áp đảo cô gái.
An Di bị anh ép ngửa lên, nụ hôn không hề báo trước rơi xuống khắp mặt cô rồi cuối cùng dừng lại ở bờ môi. Cô bất ngờ trong vài giây rồi nhanh chóng đáp trả lại anh, cùng anh dây dưa trong bể tình ái cho đến khi cạn kiệt dưỡng khí.
Hơi thở anh xáo trộn, anh nhìn vào cô gái đang kiệt sức trong lồng ngực, đáy lòng dâng lên tràng nước ấm
“Di Di, tiểu hồ ly, anh phát hiện ra là hôm nay em rất nhiệt tình đó nha! Còn chủ động hôn anh…”
An Di ngại ngùng, cắn nhẹ môi dưới một cái rồi nũng nịu hỏi
“Anh không thích em như vậy sao?”
Hàn Thương cảm thấy dây thần kinh trong đầu mình đều bị đứt hết rồi, máu trong người cũng được phen chảy ngược, toàn thân như cái lò than đang từ từ nóng lên. Anh cúi xuống, lần nữa gặm lấy cái miệng ngon ngọt
“Thích, Di Di như nào anh cũng thích! Di Di là tốt nhất! Thích Di Di nhất!”
Sau đó, anh kéo hai chân cô về phía sau, để chúng ôm lấy eo anh.
“Ôm chặt nhé!”
Anh thì thầm một câu rồi tiếp tục hôn cô, toàn thân cũng từ từ đứng thẳng dậy. An Di giống như con gấu koala treo trên cây cổ thụ Lâm, được anh đưa vào phòng rồi đặt lên giường lớn. Anh lần nữa nằm đè lên cô, anh dịu dàng hôn trán cô, câu dẫn mà mút nhẹ dái tai nhạy cảm
“Bảo bối, muốn anh không?”
Cô gái nhỏ cứ vậy mà bị anh dẫn dụ, cơm tối còn chưa được ăn đã bị xơi tái không còn một mảnh xương
“Ưm… từ từ… chậm lại chút… a…”
“Bảo bối ngoan, thả lỏng ra chút nào!”
“Hức… anh ức hiếp em!”
“Quỷ khóc nhè… anh chỉ ‘yêu’ em thôi!”
“Không… em chịu không nổi nữa…”
“Chỉ một lần nữa thôi!”