Anh Vẫn Luôn Yêu Em

Chương 56: Anh vẫn chờ em về nhà




Hề Gia muốn nói thêm vài câu với Mạc Dư Thâm, muốn kéo dài cuộc gặp mặt này thêm mấy phút. Tạm dừng mấy giây, cô lại không biết nên nói gì tiếp.

Trừ nhớ kỹ việc bọn họ đã ly hôn, ngoài ra không còn gì khác.

Hề Gia cứ nhìn khuôn mặt của Mạc Dư Thâm, hi vọng có thể nhớ thêm được mấy tiếng. Chờ ánh mắt của Mạc Dư Thâm hướng tới, bốn mắt nhìn nhau, cô lại khẽ dời tầm mắt.

Hề Gia chỉ chỉ hướng toilet và không nói gì thêm.

Mạc Dư Thâm gật đầu.

Hề Gia xoay người. Đến cái động tác quay người đi thôi mà cô cũng làm chậm nhất có thể, đến khi hoàn toàn xoay lưng với Mạc Dư Thâm rồi cô còn quay đầu nhìn anh thêm một lần.

Mạc Dư Thâm không có rời đi, đứng ở cửa sổ trên hành lang.

Vừa rồi anh đưa mẹ tới, không vội rời đi. Anh dự định "vô tình gặp gỡ" với cô nhưng không ngờ lại sớm như vậy.

Hề Gia đứng ở bồn rửa mặt sửa soạn lại một chút, điều chỉnh cảm xúc thật tốt rồi mới đi ra.

Bên cửa sổ, có một thân ảnh mạnh mẽ rắn rỏi, cô chỉ cần nhìn một chút là biết.

"Mạc Dư Thâm."

Cô lại có thể gọi tên của anh, có thể nói chuyện với anh thêm vài câu.

Mạc Dư Thâm quay đầu mỉm cười.

Giây tiếp theo, Hề Gia cảm thấy tâm tình của mình tốt lên rất nhiều.

"Anh có chuyện gì sao?"

Cô nghĩ anh đang cố tình đợi cô.

Mạc Dư Thâm gõ vài chữ trên điện thoại và đưa cô xem: 【Đợi bạn, cậu ấy đang trong toilet.】

Hóa ra chỉ là trùng hợp.

Hề Gia mơ hồ nhớ rằng ngày xưa mỗi lần nữ sinh mà đi toilet chung với nhau đều tụ nhau một khối trở về. Không nghĩ tới đàn ông cũng làm như vậy.

Lúc cô và Diệp Thu còn đi học, là bạn cùng bàn nên mỗi lần đi toilet đều dắt díu nhau đi chung.

Hề Gia nghĩ vậy thì đứng cùng anh thêm năm phút vậy. Dù sao cách thời gian hẹn với dì Tần vẫn còn sớm.

Mạc Dư Thâm cũng cố gắng tìm chủ đề để cô đứng cùng anh lâu thêm một chút.

【Trời sắp ấm trở lại, có cần anh xếp một ít váy vóc trong nhà đem qua cho em không?】

Hề Gia nhìn hai chữ "trong nhà" này, đáy lòng ngập tràn chua xót. Cô hỏi: "Lúc ly hôn em không mang theo đồ gì đi hết sao?"

Mạc Dư Thâm: 【Ừm, chia kịp mang. Ngày đó anh pải đi công tác.】

Khó trách.

Hề Gia: "Không cần, đồ đạc đó anh cứ xử lý đi. Em còn rất nhiều quần áo, mặc cũng không hết."

Mạc Dư Thâm: 【Những thứ đó đều quý cả, ném đi lại tiếc. Tạm thời cứ để ở nhà, chờ khi nào em rảnh thì qua thu xếp lại, hoặc chờ khi nào anh rảnh cũng được. Không gấp.】

Cái chủ đề không có chút giá trị dinh dưỡng như vậy mà hai người lại nói say sưa ngon lành.

Hề Gia quyết định mau chóng lấy đồ của mình đi, nếu anh thích người phụ nữ khác, không chừng sẽ còn đưa về nhà, "Vậy ngày mai đi."

Mạc Dư Thâm tiếp tục dông dài: 【Không cần vội. Để mấy năm cũng được. Anh cũng không có ý định bỏ.】

Hề Gia nhìn điện thoại, lại nhìn Mạc Dư Thâm, trong lòng vừa vui vẻ vừa khổ sở.

Về mặt tình cảm cô cũng không hào sảng chút nào. Biết mình bị bệnh nhưng vẫn tìm cách níu kéo một chút thời gian, muốn kéo dài cuộc gặp gỡ này.

Nhưng bây giờ không còn cách nào kéo dài được nữa.

Mạc Dư Thâm: 【Đến lúc anh tái giá, đoán chừng có không ít người không bỏ vào mắt.】

Hề Gia bị chọc cười.

Điều kiện anh như vậy, lại là người tốt, có biết bao nhiêu người nguyện ý gả cho anh. Cô cũng nửa đùa nửa thật: "Bây giờ anh đang trách em khiến anh tái giá à?"

Mạc Dư Thâm: 【Trước khi lĩnh chứng cùng em, anh đã biết có ngày sẽ ly hôn.】

Hề Gia không hiểu, nghi hoặc nhìn anh.

"Lúc ấy em đã phát bệnh rồi sao?" Đây là lý do duy nhất cô có thể nghĩ tới.

Mạc Dư Thâm: 【Bị đau đầu nhưng không tra ra được nguyên nhân. Nó không quá nghiêm trọng.】

Hề Gia nhớ không được nguyên nhân khác.

Mạc Dư Thâm: 【Trước khi cưới em đã ký hợp đồng ly hôn với anh, nửa năm sau ly hôn.】

Hề Gia bật thốt: "Tại sao chứ?"

Mạc Dư Thâm cũng muốn biết vì cái gì. Cưới còn chưa biết kết quả mà cô đã muốn ký đơn ly hôn. Ký thì ký thôi. Lúc ấy anh không có thời gian cho chuyện tình cảm, chỉ muốn đối phó với Mạc Liêm.

Về phần vì sao lại ký đơn ly hôn trước, là do trong lòng cô có người khác chứ còn cái gì.

Hề Gia thấy anh không đánh chữ, không trả lời, cô hỏi lại lần nữa:Vì sao em lại chủ động muốn ký hợp đồng ly hôn?"

Mạc Dư Thâm nói bừa: 【Có thể em sợ anh sẽ ly hôn em nên em dục cầm cố túng đi*?】

*Muốn bắt là phải thả.

Hề Gia: "Anh ở đó mà tự mãn đi."

Mạc Dư Thâm: 【Anh không nghĩ tới chuyện ly hôn, lúc nào cũng vậy.】

Hề Gia không dám nhìn vào Mạc Dư Thâm, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn xe cô trên đường, muốn bao nhiêu náo nhiệt thì có bấy nhiêu.

"Duyên phận giữa người với người luôn tồn tại điểm kết thúc."

Mạc Dư Thâm muốn đổi cái đề tại nặng nề nay đi, hỏi cô: 【Thứ sáu thuần này rảnh không? Anh đưa em đến gặp Hướng giáo sư xem lỗ tai.】

Hề Gia lắc đầu, cô không biết Hướng giáo sư là ai nhưng hẳn là một vị bác sỹ nổi tiếng, "Không cần phải phí thời gian, vô dụng thôi."

Nếu có một tia hy vọng thì Quý Thanh Thời đã đưa cô đi bệnh viện rồi.

Hề Gia: "Em bây giờ đã không còn chút thính lực nào, anh cũng biết đây vốn không phải là vấn đề của lỗ tai mà là do não bộ. Cho dù có giải phẫu hay uống thuốc thì cũng không giải quyết được."

Mạc Dư Thâm biết cô sẽ không theo anh đến bệnh viện, anh chỉ muốn nói thêm vài câu với cô.

Điện thoại Hề Gia vang lên, là chuông báo giờ hẹn với dì Tần sắp đến.

Dù có tiếc cỡ nào thì vẫn phải nói lời tạm biệt.

Hề Gia tắt chuông báo, "Em có hẹn thảo kịch bản."

Mạc Dư Thâm: 【Em bận đi.】

Aanh lại gõ thêm một dòng chữ: 【Em ghi lại số điện thoại và địa chỉ biệt thự để nhớ kỹ một chút, sau này khi khỏi bệnh rồi thì nhớ đế tìm anh. Anh vẫn luôn ở đây, không chuyển nhà cũng không đổi số điện thoại. Em cố gắng một chút, mau chóng hết bệnh. Đúng rồi, đừng đợi đến lúc anh già rồi mới đi tìm anh, lúc đó không có cách nào sinh con đâu.】

Hốc mắt Hề Gia đỏ lên, khóe miệng giương lên một đường cong mơ hồ.

Mạc Dư Thâm viết dãy số và địa chỉ xong, ra hiệu cho Hề Gia ghi lại.

Hề Gia biết mình không dùng tới nhưng vẫn lưu lại một chút ảo tưởng nho nhỏ và một điều ước không bao giờ thành hiện thực.

Cô cầm điện thoại ghi lại.

Mạc Dư Thâm tiếp tục đánh chữ: 【Sau này cứ cho là không nhìn thấy gì, không nghe được nữa thì cũng đừng bỏ cuộc. Anh vẫn luôn chờ em về nhà.】

Hề Gia âm thầm hít sâu, "Em phải đi đây, lần đầu hẹn không thể đến trễ được.

Mạc Dư Thâm: 【Anh chờ bạn xếp hàng trong nhà vệ sinh nam.】

Trong mắt Hề Gia lấp lánh, xem đến câu kia lại bật cười. "Cảm ơn anh." Lúc này cô mới biết là anh đợi cô.

Không có ai trong toilet nam hết.

Mạc Dư Thâm lấy lại điện thoại di động, đưa tay xoa xoa đầu cô. Ấm áp trong lòng bàn tay anh từ đỉnh đầu đi xuống gò má cô, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của cô.

Mạc Dư Thâm bước lên phía trước hai bước, một nụ hôn nóng ướt rơi xuống.

Hề Gia mặt đỏ tim run đẩy anh ra. Đầu cũng không dám ngẩng lên, bước nhanh rời đi.

Mạc Dư Thâm cũng không đuổi theo, điện thoại di động vang lên, là Mạc Liêm.

"Mạc Dư Thâm, cậu lại giở trò."

Người mà anh có hẹn hôm nay lại bất thình lình đổi ý, không còn ý định hợp tác.

Mặc dù đã nói rõ lý do không hợp tác nữa nhưng trong lòng ai cũng biết rõ là phía sau có người nhúng tay vào.

Ngữ khí của Mạc Dư Thâm vẫn không có chút tình cảm như cũ: "Vậy thì sao?"

Mạc Liêm: "Nếu ngay cả ranh giới cơ bản cuối cùng cậu cũng vượt thì đừng trách tôi không thủ hạ lưu tình."

Mạc Dư Thâm: "Loại người như anh còn có ranh giới cuối cùng sao. Nhờ anh chuyển lời giúp tôi đến người kia, nếu vẫn còn quấy rầy mẹ tôi thì anh sẽ nhận hậu quả. Hôm nay anh hợp tác thất bại chỉ là cảnh cáo. Lần sau không có dễ nói chuyện như vậy."

Chưa chờ Mạc liêm nói cái gì anh đã thẳng thừng cúp điện thoại.

Hôm qua anh mới biết mẹ của Mạc Liêm sợ Mạc đổng quay lại tìm Tần Tô Lan, lại sợ quan hệ giữa mẹ anh và ông bà nội đã giảng hòa, ông bà nội sẽ đền bù cổ phần công ty cho mẹ anh nên là bà ta liền nghĩ đủ trò để mẹ anh rời khỏi Bắc Kinh.

Ở đầu kia, Mạc Liêm bị cúp điện thoại, trong lòng giống như có cái gai. Anh không thể tin được mẹ mình tuổi đã cao rồi mà vẫn còn làm ra những chuyện như vậy.

Bên tai lại vang lên câu nói của Khương thấm trước kia: Anh và mẹ anh giống y chang nhau vậy. Bản thân tâm tối đã đành, còn luôn cho người khác tâm tối giống hai người. Cái gene di truyền này thật quá đáng sợ.

——

Tần Tô Lan ngồi ở phòng ăn hơn nửa tiếng rồi Hề Gia mới tới.

"Chào dì Tần, con là Hề Gia."

Tần Tô Lan mỉm cười, ra hiệu cô ngồi.

Chỗ Hề Gia ngồi có sẵn một cái laptop, là Quý Thanh Thời bảo người chuẩn bị cho cô.

Tần Tô Lan và Hề Gia thêm bạn nhau đễ dễ trò chuyện.

Tần Tô Lan: 【Dì đánh chữ, con cứ nói là được.】

Hề Gia sợ tiếng nói của mình quá lớn, bị người xung quanh nghe được sẽ không hay. Cô nói: "Con và dì đều đánh chữ, chúng ta coi như hai người bạn trên mạng nói chuyện phiếm với nhau."

Tần Tô Lan cảm thấy như vậy cũng không tệ, có mấy lời bà để trong lòng đã hơn hai mươi năm đều không nói ra miệng. Bà nhìn vàng mắt đỏ hoe của Hề Gia: 【Gia Gia, làm sao vậy? Hay chút nữa rồi nói chuyện nhé?】

Hề Gia không né tránh: 【Con vừa mới gặp được chồng cũ. Quan hệ hai bọn con rất tốt. Con rất yêu anh ấy, anh đối với con cũng rất tốt. Sau khi nhìn thấy anh ấy...con có chút buồn, nhưng mọi thứ đều ổn.】

Tần Tô Lan: 【Tình cảm tốt như vậy, thật đáng tiếc.】

Hề Gia: 【Bệnh này của con cũng giống như căn bệnh Alzheimer của ngừi già, cuối cùng đều biến thành đồ ngốc, nếu còn ở bên nhau thì sẽ biến thành gánh nặng của anh ấy. Sau khi rời đi, khoảng thời gian đầu có lẽ sẽ gian nan. Nhưng thời gian là bài thuốc tốt, anh ấy sẽ từ từ quên con, sẽ có một cuộc sống mới.】

Đầu ngón tay Tần Tô Lan đặt trên bàn phím nhưng không biết phải nói gì.

Hề Gia không nói thêm chuyện riêng của mình nữa.

Trước lúc hẹn, cô có xem lại bút ký. Quý Thanh Thời nói là người chồng tình đầu của bà ngoại tình, con riêng còn lớn hơn con bà một tuổi. Bà không chịu được việc này mà trầm cảm.

Còn có một đứa trẻ to xác nữa.

Hề Gia: 【Dì ơi, dì nói yêu cầu về kịch bản của dì đi.】

Tần Tô Lan: 【Có biết vì sao dì tìm con thảo kịch bản không?】

Hề Gia đùa: 【Bởi vì con là tiểu khả ái có thể giữ bí mật rất tốt.】

Tần Tô Lan cười, rốt cuộc thì bà đã biết vì sao Mạc Dư Thâm lại sáng sủa lên nhiều như vậy.

Hề Gia: 【Dì nói đi, con sẽ đọc.】

Tần Tô Lan: 【Bởi vì con trai của dì cũng mắc bệnh giống như con. Đã hai năm rồi nó chưa cùng ai giao lưu hết, có khi nhiều ngày trôi qua cũng nói một câu nào. Trước kia nó rất ưu tú nhưng lại không chịu được việc mình không còn ký ức nào hết, cảm thấy mình không còn thứ gì nữa. Nếu nó cũng lạc quan giống con thì tốt biết mấy.】

【Bởi vì căn bệnh này mà nó không thể tìm được bạn gái, cảm thấy mình sẽ trở thành gánh nợ của người ta.】

Hề Gia sốc. Không ngờ dì Tần lại khổ như vậy.

Tần Tô Lan: 【Con trai dì sang năm đã là ba mươi rồi nhưng cũng chưa yêu đương ai bao giờ. Dì biết con cũng giống nó nên muốn tìm hiểu thêm từ con, hi vọng có thể khuyên bảo nó. Cái gì dì cũng không sợ, chỉ sợ sau này về già sẽ không còn ai chăm sóc nó nữa. Một mình nó thì phải làm sao đây.】

Nơi đáy lòng mẫn cảm nhất của Hề Gia bị xúc động, cô hiểu rõ sự bất lực của dì Tần ngay lúc này: 【Dì ơi, nếu con có thể giúp gì được thì dì cứ nói. Nhân tiện thì con trai của dì trước kia làm gì vậy?】

Tần Tô Lan: 【Làm âm nhạc, nó hát rất hay.】

Hề Gia: 【Anh ấy cũng không nghe được giống như con sao?】

Tần Tô Lan: 【Miễn cưỡng có thể nghe được, chỉ là ký ức không còn, cuống học phát không ra tiếng, cũng không hát được nữa.】

Cô có thể nói được nhưng không thể nghe, còn người kia thì nghe được nhưng lại không thể nói, 【Dì à, dì yên tâm, trước khi con biến thành đồ ngốc thì con sẽ tận lực khuyên bảo anh ấy.】

Tần Tô Lan cảm kích không thôi, 【Đúng rồi Gia Gia, dì cũng muốn viết thêm những thứ mà con trai đã trải qua vào kịch bản, dì cảm thấy thật hổ thẹn vì đã không làm tròn bổn phận của người mẹ. Từ nhỏ nó đã sống cùng ông bà nội, dì đối với nó cái gì cũng không biết, khả năng là phải nhờ con giúp dì tìm hiểu nó.】

Hề Gia đáp ứng, trong quá trình tiếp xúc, cô hi vọng có thể kéo anh trở về từ thế giới kép kín của mình.

Hề Gia: 【Không thành vấn đề. Đến lúc đó dì nhớ nhắc con, con sợ quên.】

Tần Tô Lan: 【Con trai dì gọi là Tần Giấm Giấm, con ghi nhớ trước một chút.】

Hề Gia: "....."

Tần Tô Lan nín cười, 【Giấm Giấm là nhũ danh của nó.】

*

Editor có lời muốn nói: Vậy là chuỗi chương theo mình thấy là "ngược tâm tàn tạ, ngược xác tàn ác" đã xong. Hy vọng mọi người thích cơn mưa chương mới này bằng cách thả sao hoặc lâu lâu thả miếng comment cho toi dzui nha hờ hờ.

Bỏ khăn giấy xuống và lấy cái xô để đựng cẩu lương vì sủng mới chỉ có hơn mà không có kém.

*

#02052020