Anh Vẫn Luôn Yêu Em

Chương 91: Đại kết cục (Trung)




Ngày nghỉ cuối cùng, Mạc Dư Thâm chuẩn bị đến công ty. Sáu giờ anh đã dậy, trời vẫn còn chưa sáng, Hề Gia vẫn còn đang ngủ thật ngon.

Anh động đậy nhẹ hết sức có thể nhưng Hề Gia dán lên người anh vẫn bị đánh thức.

"Ông xã, chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng." Mạc Dư Thâm thả cô ra, "Em ngủ tiếp đi, anh phải đến công ty."

Hề Gia còn buồn ngủ, nhìn anh mấy giây rồi mới gật đầu, "Hôm nay em ở nhà đọc sách." Chuyển cái mình ngủ tiếp.

Mạc Dư Thâm nhìn mấy tờ giấy note ở đầu giường, anh dán lên thêm một tờ ghi anh muốn đến công ty, còn ký tên và ghi thời gian.

Hôm nay thư ký Đinh cũng tới công ty sớm. Ngày mai thị trường chứng khoán khai trương, cũng mở màn cho lần giằng co tiếp theo của Mạc Dư Thâm và Mạc Liêm.

Cuộc tranh giành cổ phần này kéo dài mấy năm rồi, không biết bao giờ mới kết thúc.

"Mạc tổng, hôm nay Mạc Liêm có chuyến bay đến Thượng Hải. Mấy ngày nghỉ này Mạc Liêm không có hẹn với bất kỳ ai cũng không có bất cứ động tĩnh nào." Thư ký Đinh không đoán ra được rốt cuộc Mạc Liêm muốn làm gì.

Nghỉ Tết nhưng Mạc Liêm không rảnh một ngày nào.

Mạc Dư Thâm suy nghĩ một chút, có lẽ Mạc Liêm muốn lấy tĩnh chế động, tạm thời án binh bất động. Nhiều khi Mạc Liêm không giống anh, không lộ chiêu trò ra ngoài.

Hơn tám giờ, mẹ Tần Tô Lan đến. Ngày mai bà muốn ra nước ngoài thăm ba mẹ, còn muốn ở đó vài tháng. Bà đến Mạc thị ngoài trừ thăm con trai còn có một chuyện muốn nói.

"Tối qua mẹ Mạc Liêm có gọi cho mẹ." Số lạ gọi đến, bà tưởng là một người bạn lâu lắm rồi không liên lạc nên bắt máy, ai biết là mẹ Mạc.

Ánh mắt Mạc Dư Thâm thay đổi dần, "Có phải bà ta lại làm phiền mẹ không?"

Tần Tô Lan lắc đầu, "Nói mẹ thắng rồi." Thật ra mẹ Mạc Liêm cũng không biết lúc trước ly hôn không phải là do Mạc đổng đề nghị mà là bà nhất quyết muốn ly hôn.

Mạc đổng đã từng quỳ xuống cầu xin bà, viết tâm thư hối cải, nói là đứa bé kia ông ta không nhận, chỉ là đi xã giao, say rượu loạn tình, hoàn toàn không có tình cảm.

Nhưng cho dù ông ta có quỳ gối cầu xin như thế nào thì bà vẫn không chấp nhận.

Sau đó Mạc đổng lại đi cầu xin ba mẹ của bà nhưng bà vẫn kiên quyết ly hôn.

Mạc Dư Thâm không hiểu ra sao, hỏi: "Thắng cái gì?"

Tần Tô Lan: "Bà ta muốn ly hôn với ba con. Mẹ sợ đến lúc đó ông bà nội con lại bị đả kích nên khi nào con không bận thì đi qua chơi với ông bà nội một chút."

Mạc Dư Thâm nói mẹ yên tâm, ông bà nội nhìn đời thấu hơn ai khác.

Tần Tô Lan: "Vậy thì tốt rồi." Bà hỏi về Hề Gia: "Gần đây con bé thế nào?"

Mạc Dư Thâm: "Cũng không tệ lắm. Hôm qua cô ấy đi dạo nhà sách mua về không ít sách nuôi dạy trẻ em, nói là sau khi hết thuốc muốn sinh em bé." Anh dừng một chút, "Vậy cứ chiều cho cô ấy vui."

Tần Tô Lan an ủi con trai, "Đừng cưỡng cầu, mọi sự tuỳ duyên. Mẹ vẫn nói câu nói đó, cuộc đời này cho dù có chuyện gì rồi cũng sẽ qua. Có con cũng là một niềm hạnh phúc nhưng không có cũng không phải là không hạnh phúc."

Mạc Dư Thâm gật đầu, cái này anh hiểu được. Chỉ sợ đến khi Hề Gia biết mình không có khả năng sinh con sẽ đau khổ biết nhường nào. Có lẽ đợi đến khi các chỉ số sức khoẻ của cơ thể cô bình thường trở lại thì bọn họ sẽ có con.

***

Hề Gia ngủ thêm được một giấc đến tự nhiên tỉnh. Tỉnh lại lại hoảng hốt một lúc, không biết mình đang ở đâu.

Hiện tại những thứ xuất hiện trong đầu cô là muốn tổ chức sinh nhật cho Mạc Liêm. Cô không đến được lớp tự chọn buổi tối nên muốn mượn ghi chép của bạn.

Hề Gia xem hết mấy tờ note trên đầu giường rồi mới hiểu được thì ra mình bị bệnh, ký ức sai chỗ. Cô cố gắng khống chế chính mình đừng nghĩ nhiều, đừng nghĩ những chuyện lúc trước.

Sau khi ổn định lại đầu óc, cô nhớ ra mình đã kết hôn, chồng là Mạc Dư Thâm, hôm nay anh phải đến công ty.

Hề Gia ghi chú lại những gì vừa mới xuất hiện trong đầu mình, xoắn xuýt cái gì. Viết xong mấy trăm chữ, cô tạm thời không có lội ngược dòng thời gian nữa. Cô bổ sung thêm một câu: 【Mình đã tiến bộ hơn rồi. Thời gian khống chế đại não phát ra chỉ thị sai ngày càng dài, cố lên.】

Hề Gia đặt di động sang một bên, đi rửa mặt, trang điểm, thay quần áo. Sau đó ký ức lại quay về lúc đang học đại học, quen biết Mạc Liêm được một năm, hôm nay là sinh nhật của Mạc Liêm.

Hề Gia gọi điện thoại cho Mạc Liêm.

Mạc Liêm đang trên đường ra sân bay đi Thượng Hải để xử lý công việc của bất động sản Mạc thị.

Nhìn tên hiển thị trên màn hình, anh có chút giật mình.

Mấy giây sau, anh bấm nghe.

Vừa mở miệng Hề Gia đã hỏi: "Hôm nay anh đặt nhà hàng ở đâu? Hôm nay tôi được nghỉ huấn luyện một ngày, qua sớm một chút trang trí tiệc sinh nhật cho anh."

Mạc Liêm choáng váng đến quên đáp lại Hề Gia. Anh không nhớ là mình từng nói với cô là muốn tổ chức sinh nhật.

Hề Gia không nghe thấy âm thanh, "Alo, có phải tín hiệu không được tốt không?"

Mạc Liêm đột nhiên nhớ ra ngày xửa ngày xưa Hề Gia đúng là có tổ chức tiệc sinh nhật cho anh

Đó là lần tổ chức sinh nhật đầu tiên từ sau khi anh lớn lên. Đêm đó có các bạn cùng khoá tới, mặc dù không nhiều, Hề Gia cũng tới, cô còn mua bánh sinh nhật cho anh.

"Alo?"

Mạc Liêm hoàn hồn, "Bây giờ nghe được rồi."

Hề Gia lặp lại lời nói lần nữa, hỏi anh địa điểm tổ chức ở đâu.

Mạc Liêm xác định Hề Gia không có trêu anh.

Mấy năm này những ấm áp và thiện ý mà anh cảm nhận được không nhiều. Trong đó có một người là Hề Gia, một người là Dư An.

Buổi tối anh phải đến bất động sản Mạc thị giải quyết công việc, không thể trì hoãn nên hẹn với Hề Gia đãi "sinh nhật" vào buổi trưa.

Anh suy nghĩ một chút, nhắn cho Hề Gia tên nhà hàng.

Hề Gia cười cười, "Đây là nhà hàng của anh hai tôi, để tôi nói quản lý bao nhà hàng."

Mạc Liêm không chịu, "Không cần phiền như vậy, chỉ làm một bữa tiệc nhỏ mà thôi."

Hề Gia: "Là tôi không thích nào nhiệt. Nhân tiện dặn nhà hàng trang trí một chút."

Hiện tại Mạc Liêm đã biết chuyện gì đang xảy ra. Chắc hẳn là trí nhớ của cô bị mất khống chế, loạn xì ngầu mới nghĩ đến chuyện tổ chức sinh nhật cho anh

Trò chuyện kết thúc, Mạc Liêm nói tài xế không cần ra sân bay nữa. Xong rồi nói với thư ký đổi chuyến bay.

Thư ký nhận được tin tức, tưởng có khâu nào sơ suất, 【Mạc tổng, làm sai vậy?】

Mạc Liêm: 【Trước khi đi tôi sẽ đi dùng cơm với Hề Gia một chút.】

Thư ký nhìn chằm chằm điện thoại, mãi vẫn chưa phản ứng kịp. Cô không hỏi nhiều về chuyện của ông chủ, lập tức đổi chuyến bay sang buổi tối.

Mạc Liêm nhìn ngoài cửa sổ, hôm nay bầu trời hiếm kho trong vắt như vậy.

Hề Gia ra khỏi nhà và đi thẳng đến cửa hàng bánh. Cô hỏi Mạc Liêm: 【Trưa nay có những ai qua?】

Mạc Liêm phối hợp với cô, 【Bọn họ đều có lớp rồi, chỉ có em và tôi. Cảm ơn em vẫn còn nhớ rõ sinh nhật của tôi.】

Hề Gia: 【Ai bảo chúng ta là bạn bè chứ. Vậy tôi sẽ đặt một cái bánh ngọt nhỏ, đủ hai chúng ta ăn thôi.】

Mười giờ, chuông báo của Hề Gia vang lên một lần. Lúc đó cô đang thanh toán ở cửa hàng bánh nên trực tiếp tắt đi, sau đó cũng quên coi lại.

Mạc Liêm đến nhà hàng sớm hơn so với Hề Gia, nhà hàng được bao, một mình anh ngồi ở trong sảnh ăn lớn như vậy.

Hôm nay không phải sinh nhật của anh, nửa tháng nữa mới đến sinh nhật của anh.

Đã lâu lắm rồi anh không tổ chức sinh nhật, vì hồi bé có một bóng ma tâm lý.

Có một năm đến sinh nhật của anh, mẹ anh chuẩn bị một bàn đồ ăn phong phú, giục ba anh về sớm một chút. Nhưng đêm đó ba anh không về.

Mẹ anh gọi cho ba nhưng bị ông tắt máy.

Bàn đồ ăn đó bị lật tung, không món nào thoát khỏi. Bánh ngọt cũng rơi đầy trên đất, kem bơ dính hết vào nhau, xe hơi nhỏ cũng bị bể nát.

Anh nhịn không được mà khóc lên.

Mẹ anh hung hăng đánh anh một trận.

Đêm đó, sinh nhật không vui, anh về phòng uỷ khuất cả một đêm.

Lúc đó anh không hiểu rốt cuộc ba bận đến mức nào mà lại không về nhà. Sau này lớn thêm một chút mới biết được.

Ba anh có người khác ở ngoài.

Người đó trẻ tuổi và xinh đẹp hơn mẹ anh.

Mấy năm này người ngoài đều nghĩ mẹ anh sống rất tốt, nhưng ấm hay lạnh thì chỉ có bà tự biết.

Mà anh, trở thành cái thùng rác cho mẹ anh đạp tới đá lui.

Bà biết ông ở ngoài ăn vụng, nhưng vì ông bà nội nên ông không dám tuỳ tiện ly hôn. Đợi đến lúc ba anh tuổi cao, chơi chán, thu lại tâm tính rồi thì cuộc sống của bà mới lấy lại được bình yên.

Mẹ anh cho rằng cuối cùng cũng đợi được ngày nắng đẹp nhưng không thể ngờ được từ đầu đến cuối ba anh đều đề phòng mẹ anh. Mẹ anh không hề biết ba anh có bao nhiêu tài sản bên ngoài.

Vài ngày trước mẹ nói với anh là bà muốn ly hôn, đã nhờ luật sư thảo đơn ly hôn. Tuy đã muộn nhưng vẫn còn được.

Anh không phản ứng, cũng không liên qua gì tới anh.

Ở Mạc gia, mấy phần thật lòng của anh đều dành cho ông ba nội. Nhưng tình yêu thương của ông bà nội đều dành cho Mạc Dư Thâm.

Tết năm nay ông bà nội cho anh một bao lì xì, nói khi nào trưởng thành kết hôn rồi sẽ không cho nữa.

Anh không thiếu tiền nhưng vẫn nhận lấy.

Bà nội dùng từ trưởng thành có lẽ là chỉ có bọn họ xem anh là con cháu. Từ xưa đến giờ bà mẹ anh chưa từng đối với anh như vậy, cho dù khi đó anh vẫn còn bé.

Đêm giao thừa hôm ấy anh mất ngủ, tự hỏi mình rốt cuộc ngoài tiền ra thì anh còn lại cái gì? Không tự giác được nhớ tới câu nói của Khương Thấm, rõ rành hồi bé anh rất lương thiện.

"Anh đến sớm vậy, xin lỗi, để anh chờ lâu rồi."

Suy nghĩ của Mạc Liêm bị Hề Gia cắt ngang. Anh quay đầu, "Sáng nay tôi không có việc gì, từ nhà ra đây cũng gần." Anh liếc nhìn túi bánh ngọt trong tay Hề Gia.

Là một cái hình xe đua, giống với cái bánh ngọt nhiều năm về trước.

"Em vẫn còn nhớ?"

Hề Gia: "Chẳng phải anh từng nói bánh ngọt hình ô tô là tâm ma của anh à? Hôm nay trừ ma cho anh."

Mạc Liêm rất hiếm khi cười, nụ cười này rất nhạt. Anh không biết bây giờ ký ức của cô đang phiêu du nơi nào, cũng không hỏi nhiều.

Món ăn bọn họ gọi còn chưa lên, Hề Gia nói chuyện phiếm với Mạc Liêm. "Anh vẫn tiếp tục học lên tiến sỹ sao?"

Mạc Liêm: "Đã lập nghiệp rồi."

"Không tồi." Hề Gia nói về kế hoạch của mình, "Em sẽ không học lên thạc sỹ, tốt nghiệp đại học xong sẽ ra làm vận động viên cưỡi ngựa. Sau khi giải nghệ sẽ đi học lên nghiên cứu sinh."

Mạc Liêm phụ hoạ: "Như vậy cũng tốt. Vận động viên có yêu cầu tuổi tác rất cao. Như em bây giờ đang là thời kỳ hoàng kim."

Hề Gia: "Anh cũng đừng chăm chú vào công việc quá, phải chủ động theo đuổi người mà anh thích nữa chứ."

Biểu cảm trên mặt Mạc Liêm đóng băng một chút, anh lấy lệ, "Đều đã qua rồi."

Dạng người như anh vẫn là không nên kết hôn. Miễn cho sau này con cái biết được thân thế của anh sẽ cảm thấy xấu hổ vì có một người cha như vậy, anh không muốn liên luỵ con mình.

Hề Gia muốn nói chủ đề nào đó vui vẻ một chút nhưng lại không biết nói từ đâu. Rõ ràng cô cảm thấy rất quen thuộc với Mạc Liêm nhưng lại quên mất cách làm quen với nó.

Hề Gia xoa huyệt thái dương, "Chắc là tối qua ngủ không ngon nên máu không lên não đủ, không thể nhớ được mấy chuyện trước kia."

Mạc Liêm: "Chỉ nhớ là muốn tổ chức sinh nhật cho tôi à?"

Hề Gia gật đầu, lúc này đã là 12 giờ, chuông báo lại vang lên thêm một lần nhắc nhở cô nhìn ghi chú. Đúng lúc cuộc nói chuyện lâm vào bế tắc, cô liền mở điện thoại ra xem.

Xem hết bản ghi chú, cả người không được tốt cho lắm.

Hề Gia ngước mặt, "Hôm nay không phải sinh nhật của anh."

Mạc Liêm: "Sớm hơn hai tuần cũng như nhau thôi."

Hề Gia có lỗi nói: "Thật xin lỗi, mang phiền phức đến cho anh rồi."

Mạc Liêm làm dịu cô, "Nếu em không mua bánh ngọt cho tôi thì sinh nhật năm nay tôi cũng không có bánh ngọt mà ăn."

Lúc này ký ức của Hề Gia mới về tới hiện tại, cô đối với Mạc Liêm có chút lạ lẫm. "Trước kia chúng ta đã từng rất quen thuộc đúng không? Tôi vẫn còn nhớ rõ mua cho anh bánh ngọt hình này."

Mạc Liêm: "Tôi trò chuyện với em về ba mẹ tôi, nói về người tôi thích. Em hỏi tôi em có biết người đó không. Nhưng từ sau khi em sinh bệnh, ký ức càng ngày càng vụn vặt."

Hề Gia: "Vậy trong lúc tôi sinh bệnh có từng gặp qua anh không?"

Mạc Liêm gật đầu, không chỉ một lần.

Có khi phản ứng của cô rất nhạt, tựa như bọn họ chỉ là bèo nước gặp nhau, lần đầu gặp mặt. Có khi cô nhớ được những chuyện trước kia, hàn huyên vài câu, có điều chỉ một ít mà thôi.

Trong lúc cô bị bệnh mà vẫn có thể nhớ được anh, làm anh rất kinh ngạc.

Hết kinh ngạc rồi lại rất cảm động.

Những bí mật trong lòng của anh chỉ có một mình Hề Gia biết. Bởi vì cảm thấy cô rất hiền lành, sẽ không nói cho người khác biết.

Mạc Liêm lại nói với Hề Gia: "Tôi học xong thạc sỹ là vội vàng lập nghiệp, chúng ta liên lạc càng ngày càng ít." Không chỉ ít, bạn bè cũng càng lúc không giống nhau.

Sau đó phương thức liên lạc nằm ở trong danh bạ bị bám đầy bụi.

Hề Gia nghe xong: "Mặc kệ như thế nào, vẫn cảm ơn anh. Bệnh này của tôi cũng không biết đến bao giờ mới hết. Sau này nếu ký ức vẫn chạy loạn như vậy thì nhờ anh nhắc tôi xem bản ghi chú."

Nhân viên phục vụ lên món. Hề Gia mở hộp bánh ngọt ra, một cái bánh ngọt sáu tất xinh xẻo. Cô cắm một ngọn nến, đốt lên, "Mau cầu nguyện đi, chân thành sẽ linh nghiệm."

Mạc Liêm cũng không có nguyện vọng gì, "Hi vọng em sớm ngày hồi phục."

Hề Gia cười, "Nói ra là mất linh đấy."

Mạc Liêm: "Chẳng phải em vừa nói chân thành thì linh sao?"

Anh đã không ăn đồ ngọt như vậy từ lâu rồi, hôm nay ăn một chút. Anh đổi chuyến bay đến đây, ăn một miếng bánh ngọt này là vì đáp lại sự thiện lương ấm áp của Hề Gia đối với anh.

Ngay khoảng khắc lái xe quay đầu xe, trái tim vốn bị tê liệt của anh bỗng nhiên động đậy, giống như muốn hồi sinh trở lại.

Hề Gia ăn bánh ngọt, "Anh vẫn luôn ở trong nước sao?"

Mạc Liêm: "Về được hơn hai năm. Có điều sắp tới sẽ qua Mỹ, hẳn là không thường trở về. Sau này em muốn tìm tôi ăn cơm phải đến New York."

Hề Gia cười, "Bác trai bác gái cũng ra nước ngoài định cư à?"

Mạc Liêm không muốn nhắc tới ba mẹ, gật đầu lấy lệ.

Hề Gia: "Chờ tôi khỏi bệnh, nhớ ra anh, lúc đó chắc chắn sẽ đi thăm anh, phải làm thịt anh vài bận mới được."

Cô chạm cốc với Mạc Liêm, "Hi vọng anh sang đó thuận buồm xuôi gió."

Mạc Liêm: "Cảm ơn."

——

Lần nữa nghe được tin của Mạc Liêm đã là hai ngày sau đó, Hề Gia nhìn thấy trên tin tức.

Mạc Liêm từ giã chức vụ giám đốc của bất động sản Mạc thị. Chủ động yêu cầu phụ trách công việc mà anh quen thuộc của Mạc thị ở nước ngoài, rời xa trung tâm quyền lực.

Tin tức này đến nhanh làm ai cũng bất ngờ. Không chỉ riêng truyền thông mà nội bộ của Mạc thị cũng vậy.

Cuộc họp kết thúc, Mạc Liêm tắt video.

Những người khác rời khỏi phòng họp, chỉ còn Lý đổng và Mạc Dư Thâm ngồi lại.

Lý đổng bùi ngùi mãi không thôi, đột nhiên nghẹn lời.

Ông đứng dậy, lúc gần đi lại dùng sức vỗ mạnh lên vai Mạc Dư Thâm, "Lần này cậu lấy đại cục làm trọng, cuối cùng cũng không uổng phí tâm huyết, quả ngọt đã thành."

Mạc Dư Thâm cũng thở dài trong lòng, cuối cùng anh cũng không phụ kỳ vọng của ông nội. Kết thúc cuộc chiến tranh giành giữa anh và Mạc Liêm mà không có bất cứ tổn thất gì đối với Mạc thị, bình an qua khỏi kiếp nạn.

Hề Gia gửi tin nhắn cho Mạc Dư Thâm: 【Hôm nay em tự mình đón Mạc tổng tan làm.】

Mạc Dư Thâm mỉm cười, 【Cảm ơn bà xã.】

Ký ức hôm nay của Hề Gia bình thường, ký ức vài ngày trước cũng kéo dài hơn một chút. Vừa rồi nhìn tin tức mới biết hoá ra Mạc Liêm là anh trai của Mạc Dư Thâm.

Trên đường đến Mạc thị, cô ngừng lại mua một bó hoa hồng cô yêu thích nhất.

Hôm nay cô đi một chiếc xe thể thao nghênh ngang dừng trước cổng cao ốc Mạc thị.

Mạc Dư Thâm tan ca sớm hơn so với mọi ngày, tối nay tất cả thư ký đều không cần tăng ca.

Mạc Dư Thâm từ cao ốc đi ra, Hề Gia nhanh chóng đẩy cửa bước xuống, sau đó lấy bó hồng từ chỗ ngồi phía sau ra.

Lúc này bảo an đã có kinh nghiệm, ánh mắt nhìn chằm chằm ra đường lớn, nhất quyết không nhìn về phía đôi chim cu. Năm ngoái Hề Gia tới đón Mạc Dư Thâm, hai người vứt mặt mũi ra đường ôm hôn nhau làm anh không biết nên để mắt chỗ nào.

Hề Gia đưa bó hoa cho Mạc Dư Thâm, anh nhận lấy, ôm nhẹ cô một cái rồi tặng lại cho cô, "Bao nhiêu tiền để anh chuyển lại cho em."

Hề Gia cười, "Trước kia em từng làm chuyện này rồi à?"

Mạc Dư Thâm: "Không. Là anh khờ, nhất định phải đưa tiền cho em."

Hề Gia ôm cổ anh kéo xuống, đặt lên môi anh một nụ hôn, "Tối nay em mời anh đi ăn khoai nướng."

*

Bạn học Lã có lời muốn nói: Má ơi nó softttttttt (╯﹏╰).

*

#21062020