Anh Vào Đi!!!

Chương 4




Từ hôm gặp mặt tới giờ đã qua ba ngày, buổi tối ngày hôm ấy cũng không có xảy ra chuyện khiến người ta muốn dừng mà không được, muốn nói có chuyện gì không à, đó là Tô Dương sau khi lái xe đưa tui về nhà đã triền môn hôn nhau. Trần Khả vừa nghĩ vừa cười ra tiếng, người này thật sự chứ, hôn còn nghiêm túc như thế, trước khi hôn môi còn tự mình nói (Nhắm mắt lại đi). Bây giờ nhớ tới cảnh ấy: Một cái tay giữ chặt phía sau ót của mình, tay khác nắm lấy eo, khẽ cúi đầu, khoé miệng đầy ý cười, đầu tiên là cẩn thận đụng vào, sau đó nhiệt liệt cạy hàm răng của tui ra. Cuối cùng, còn ở bên tai tụi nhỏ giọng trêu chọc: “Đủ thỏa mãn không?” Sau đó chưa chờ tui trả lời đã tiếp tục nói: “Đừng đứng bên ngoài, lát sẽ bị đông đó, mau lên lầu đi.”

Trần Khả vừa nghĩ tới mặt đã đỏ như bị người ta đánh, có thể cảm thấy không cần thiết, hai người cũng không có lưu lại số điện thoại của người kia, có chuyện gì thì nói trên msn, hơn nữa Trần Khả cũng thích việc mỗi ngày khi về nhà mở msn ra, nhìn thấy trên đó rất nhiều dòng: Nhớ ăn cơm đúng giờ, nhớ đeo bao tay… các loại như vậy.

Ngày hôm nay Trần Khả có chút nhịn không được, cho nên gửi tin cho người kia: Ờ thì, Tô Dương anh có nhu cầu sinh lý không…

Lần này người kia không giống như bình thường nhanh chóng trả lời lại, qua hồi lâu mới rep lại: Có

Trần Khả nhìn chữ này xong phổi như muốn nổ tung: Vậy anh… nhìn thấy tụi này nghĩ tới tui có cảm thấy kích động gì không đó!!!

Qua một hồi lâu mới đáp lại: Không có

Cmn cmn!!! Cái gì gọi là không có!!! Tui tại sao lại hỏi ổng cái vấn đề thế này chứ!!! Bị nhu cầu sinh lý nghẹn chết cái tên mặt than ông đi ha!!!! Ông đi chết đi!!!

Trần Khả ôm đủ loại tài liệu phấn khởi chiến đấu, trong lòng quyết định không chú ý tới cái tên lạnh lùng này nữa, nhưng cách một hồi lại liếc mắt nhìn khung chat vẫn chưa tắt kia.

Aaaaaa!!!! Tui không để ý ông ông cũng không hỏi thăm gì tui hả!!! Sau đó không chịu nổi gửi tin qua cho Tô Dương: Ông đang làm gì thế? Tui rất nhớ ông đó ôi thôi

Kết quả đáp lại lại là tin nhắn tự trả lời: Tôi hiện tại đang có việc bận xin để lại lời nhắn.

Đợi một hồi cũng không thấy dấu hiệu người kia tự mình trả lời, Trần Khả tâm tàn đi tắt máy, mình chẳng lẽ chủ động quá dọa sợ người ta rồi…

Kết quả sáng ngày thứ hai, Trần Khả lúc mở máy tính ra đã thấy Tô Dương ghi lại: Không cố ý, thật sự có chút bận bịu, mới vừa nhìn thấy, tối nay chúng ta gặp mặt đi, vẫn là quán cơm xx thời gian oo.

Thật sự rất ngang tàng đó, không cùng mình bàn bạc đã tự quyết định rồi, Tràn Khả cũng không để ý chuyện đó, ngược lại có chút đặc biệt tán thưởng … (Trần Khả cái đồ M nhà mi)

Cõi lòng Trần Khả đầy mong đợi nhưng không có đợi được cảnh mây mưa sông nước gì, chỉ giống như lần trước, ăn cơm, đi dạo, sau đó đưa hắn về nhà. Trần Khả tuy rằng có hơi thất vọng, thế nhưng có thể gặp Tô Dương hắn đã vui vẻ rồi, hơn nữa nhờ có nụ hôn trị liệu thật dài, Trần Khả cứ như bay đi về phòng.