Edit: Nhã Vy
Thập Tam cũng không để ý nướcvào mắt khiến mắt hồng hồng, hắn cầm khăn mặt lau tóc ướt, đi về phíaphòng bếp. Mặc kệ xảy ra chuyện gì, cơm tối này có lẽ là lần cuối chuẩnbị cho Thanh Vi, hắn sẽ chuẩn bị thật tốt.
Cửa phòng ngủ được mở ra, Thanh Vi gọi Thập Tam đi vào. Thập Tam nhìn đồ ăn đã chuẩn bị tốt, yên lặng đi về phía cô.
Ba Yến mẹ Yến nhìn hắn nghe lời đi tới, biểu hiện trên mặt đã không ổnđịnh, đương nhiên cũng không nổi giận. Bọn họ không nghĩ tới, Thanh Vigần đây hiểu chuyện, lúc ba Yến đề nghị để Thập Tam đi, cô lại phản đối. Cô không ồn ào với ba, chỉ nói cho họ biết tình huống của Thập Tam, bây giờ cơ bản đã đủ năng lực sin tồn, chỉ cần qua một thời gian nữa, cóthể độc lập, khi đó cô sẽ tự để hắn đi.
Cô nhấn mạnh phải chăm sóc Thập Tam thêm một thời gian ngắn. Ba Yến mẹ Yến không lay chuyển được con gái, không khí liền cứng lại. Thanh Vi vìkhông muốn ba mẹ nổi giận, vì thể nói, vậy liền để Thập Tam viết camđoan, vậy ba mẹ cũng không lo lắng nữa.
Ba Yến thậtsự không gọi nổi tên Yến Ngự, để một người xa lạ dùng họ mình, dù saocũng có chút khó gọi, vì thế đành phải gọi theo con gái gọi “A Ngự”. Gọi xong, cảm thấy tên gọi này hơi thân thiết, vì thế càng mất tự nhiên.
Ông chỉ có thể bỏ qua chút mất tự nhiên này, nói với Thập Tam: “Hôm nay làlần đầu nhìn thấy cháu, nhưng chúng ta tin cháu là đứa trẻ hiểu cuhyện.Đồng ý giúp cháu, ngoại trừ việc nó thiện lương, cũng có lí do vì cháuxuất sắc. Chuyện trước kia không nhắc lại nữa, vậy sao này…?”
Thập Tam khổ sở đứng đấy, sắc mặt hơi trắng. Hắn thấp giọng nói: “Cháu hiểu ạ, cháu sẽ lập tức chuyển…”
Hắn còn chưa nói xong, Thanh Vi đã ấn lên bả vai hắn một cái, ngăn hắn tỏthái độ, sau đó nói: “Con vốn định đợi lúc A Ngự có thể tự lập, để hắnhiểu xã hội hơn. Nhưng bây giờ vẫn chưa tới lúc. Tục ngữ nói tiễn phậttiễn đến tây thiên, bây giờ đuổi A Ngự đi, vốn là làm việc tốt, cuốicùng lại thành không thoải mái, không bằng trước kia đừng giúp.”
Đôi môi Thập Tam hơi rung rung, giọng nói lại không lớn nhưng kiên định:“Không, sẽ không đâu. Cho dù bây giờ muốn tôi đi, tôi cũng quyết khôngoán hận chút nào. Tôi đã nhận quá nhiều.” Hắn nói xong, trong mắt đã cómột tầng sương mỏng: “Tôi thiếu nợ Thanh Vi nhiều, sau này nếu có cơhội, tôi sẽ…”
Sẽ cái gì, hắn nói không nên lời, chỉcảm thấy có thể trả ơn cho nàng bằng tất cả, kể cả tính mạng. Hắn quaymặt về phía ba mẹ Thanh Vi, lại nói không nên lời. Hắn không có tư cáchđể nói dùng tất cả để trả ơn Thanh Vi.
Ba Yến há hốcmồm, cũng không nói gì. Những lời Thập Tam nói cũng không khiến ông dễchịu. Những lời nói hoa ngôn xảo ngữ này, hắn lại hết lần này đến lầnkhác dùng thái độ ngữ khí chất phác, đôi mặt kia lại hấp dẫn kinh hồn,ba Yến sợ mở miệng sẽ không giữ được lập trường.
MẹYến thở dài: Chàng trai tốt như vậy, đối với Thanh Vi tốt đến thế, nếunhư không phải loại tình huống này… Bà cầm chặt tay Thanh Vi: “Mẹ để ýlà thanh danh của con. Tuy bây giờ người trẻ tuổi sống với nhau rấtnhiều, nhưng vẫn sẽ ảnh hưởng. Huống chi những người kia đều là vì xâydựng sự nghiệp, chia sẻ tiền thuê nhà. Con lại không có lí do để làm như thế.”
Thập Tam dừng một lát, càng cảm thấy mình vìtư lợi, hoàn toàn không cân nhắc hoàn cảnh của Thanh Vi. Lời mẹ Yến nóithấm thía, toàn tâm toàn ý vì Thanh Vi, hắn nghe xong một chút cũngkhông chán ghét. Chỉ hận bản thân liên lụy cô.
ThậpTam nắm tay, trong lòng như bị cắt: “Là tôi không đúng. Thanh Vi, tôi có thể đi tìm việc kiếm tiền, ccô có thể gặp được người đàn ông ưu tú màkhông chịu ảnh hưởng của tôi.”
Thanh Vi nhìn khuônmặt góc cạnh rõ ràng của Thập Tam, đều là tự trách. Bởi vì khống chế cảm xúc, hắn nhắn nhăn mày, khiến cho vầng trán trơn bóng nổi lên vài đường vân.
Thanh Vi đau lòng. Người đàn ông này, lần đầutiên nói với cô nhiều như thế, nhưng tất cả đều là đang tự quở tráchhắn, cũng cân nhắc cho cô, toàn bộ vì để cô không bất hòa với ba mẹ. Côchậm rãi lắc đầu. “Không được. Ba mẹ, A Ngự, mọi người đừng cố chấp, con lo lắng.”
Lo lắng cái gì? Cô không thể nói hết. Lolắng nhiều lắm. Lo Thập Tam bị sỉ nhục, bị lợi dụng, đánh mất dũng khítiến lên, không có niềm vui trong cuộc sống. Cô có thể khẳng định, saukhi Thập Tam rời khỏi cô nhất định sẽ là loại trạng thái này, ít nhấtcũng kéo dài một thời gian.
Thanh Vi kiên định bảo vệ hắn như thế. Thập Tam quay đầu nhìn lại, hai mắt ánh hào quang, nặngtrịch khiến người ta không thể nhìn thằng, cuối cùng ánh hào quang kiachui vào nơi sâu nhất trong trái tim, hắn nói: “Tanh Vi, tôi sẽ tự chămsóc bản thân, sẽ không vì tôi mà để mọi người phải buồn.”
Mẹ Yến đã bắt đầu lau nước mắt, không biết là Thanh Vi mạnh mẽ hay là Thập Tam hiểu chuyện. Thanh Vi ôm mẹ, nhẹ nhàng nói: “Mẹ, đừng quá lo lắng,bây giờ mọi người đều kết hôn muộn, tuy bây giờ đến tuổi gả đi, nhưngvẫn còn thời gian để chọn người. Con gái của mẹ tốt như vậy, còn sợ cáigì? Dù ế, con cũng có thời gian ở với hai người, không tốt sao?”
Mẹ Yến đưa tay đẩy cô ra, rút khăn lau nước mắt: “Ba hoa, ai muốn ở vớicon? Con còn muốn ăn bám bọn ta? Không có cửa đâu!” Nói xong cũng khôngquá buồn bực tức giận.
Thanh Vi không để ý mẹ Yếnphản đối, lại ôm bà: “Ba mẹ nuôi con nhiều năm như vậy, tiền lương conkiếm được cũng chưa nhiều, hai người lại không phải đại gia, còn phải lo đồ cưới, rất nhiều khoản! Nói thật, một thời gian nữa, con sẽ để tâmtìm bạn trai, A Ngự cũng có thể tự lập rồi, chẳng phải vẹn cả đôi bênsao?”
Đang nói, hương thơm nồng đậm nhẹ nhàng lantỏa. Ba mẹ Yến không tự chủ được mà hít hà, hỏi: “Mùi thơm gì vậy?” Thập Tam vội vàng đứng dậy chạy xuống phòng bếp, mùi hương này hẳn là mùicanh cách thủy hắn đang nấu, lại quên mất.
Ba Yếnnhìn bóng lưng Thập Tam, cuối cùng vỗ bàn tay lớn, nói: “Như vậy đi,tranh cãi nữa ngày mai cũng không có kết quả. Trước tiên để A Ngự sống ở chỗ chúng ta đi. Nên dạy gì chúng ta sẽ dạy. Có để nó đi học cũng tìmthầy giáo tốt. Ba sẽ đối với nó như con cháu! Chuyện từ nay về sau saunày hãy nói.”