Liên Hoa, ta nhớ kĩ ngươi.
...
Trong phòng Thịnh Nam
"Ngươi nói sao?" Thịnh Hoài nghi ngờ chính mình nghe nhầm, hỏi lại một lần nữa.
"Ta nói là ta đốt Trấn Bắc Phủ Tư rồi, hiện tại bọn họ ốc còn không mang nổi mình ốc, ngươi cũng không cần phải lo lắng." Thịnh Nam cong cong khóe môi, một thân hồng y như lửa, không xương không cốt dựa lưng lên giường nệm, đôi mày khẽ nhếch lên đầy phong tình.
Thịnh Hoài: "......"
Thịnh Hoài không còn lời nào để nói.
"Đường đường là Dục vương phủ, cũng không thể để cho người ta đè đầu đè cổ bắt người đem đi thẩm vấn, cho dù có bị bắt đi, thì bọn họ còn phòng để mà giam chắc?" Thịnh Nam vân vê một lọn tóc đen nhánh của mình, nghĩ nghĩ nói, "Ít nhất cũng trì hoãn bọn họ 2 ngày, đủ để ta giải độc cho Thịnh Tây."
Thịnh Hoài giận sôi gan: "Đó là nơi nào? Dưới chân Thiên tử, dưới quyền của Hoàng đế, đường đường là Trấn Bắc Phủ Tư! Vậy mà ngươi dám ngang nhiên phóng hỏa?"
Thịnh Nam cười nhạo một tiếng, không thèm để bụng, nói: "Trợ trụ vi ngược*, chó cậy gần nhà, nên đốt từ sớm mới đúng."
*Trợ trụ vi ngược: Nghĩa là giúp vua làm những điều tàn ác bạo ngược
Thịnh Hoài nhìn cái bộ dáng ngoan cố kia của hắn, trong lòng bất lực mà thở dài.
Tình huống cụ thể thì cậu không rõ lắm, nhưng quả thật là phụ thân của Thịnh Nam đã chết dưới tay của Trấn Bắc Phủ Tư, việc này khiến hắn vẫn luôn không ưa Cẩm Y Vệ
"Chủ tử nói có tay trong ở Cẩm Y Vệ, dù ngươi không động thủ thì hắn cũng vẫn an toàn." Thịnh Hoài hỏi ngưng lại một chút, có chút hối hận "Là lỗi của ta, đáng lẽ nên nói với ngươi từ đêm qua, chẳng ngờ ngươi lại ra tay nhanh như vậy."
"Tay trong?" Thịnh Nam không biết nghĩ tới điều gì, hơi nhíu mày.
Thịnh Hoài lại không chú ý tới trọng điểm của hắn, chỉ nghi hoặc hỏi: "Từ trước đến nay, Cẩm Y Vệ vẫn luôn canh phòng cẩn mật, ngươi phóng hỏa kiểu gì?"
Thịnh Nam nghe được lời này mới hoàn hồn, nở nụ cười khuyến rũ, nói: "Đương nhiên là có cách của ta..."
Tuy vẻ mặt của hắn vẫn luôn hoàn mỹ, không để lộ một chút sơ hở nào, nhưng Thịnh Hoài vẫn nhạy bén phát hiện ra cái gì đó không đúng.
Thịnh Hoài: "Da ngươi có nếp nhăn."
Thịnh Nam vô thức sờ lên mặt mình: "Không thể nào... rõ ràng là ta..." Hắn ngước mắt lên, nhìn thấy bộ dáng lãnh đạm của Thịnh Hoài, đột nhiên ý thức được cái gì, vẻ mặt lộ ra biểu cảm không thể tin được: "Ngươi lừa ta!?"
"Đúng." Thịnh Hoài không biết xấu hổ thừa nhận.
"Ngươi vẫn là Thịnh Hoài mà ta biết sao!?" Người kia vẫn luôn kiêu ngạo lãnh đạm, ít nói tự tin còn kẻ hỗn xược da mặt dày này là ai?
Vẫn là ta đó. Thịnh Hoài nghĩ thầm.
"Mặt ngươi làm sao vậy?" Cậu chăm chú nhìn lên mặt nạ da người của Thịnh Nam, ánh mắt lãnh đạm.
Thịnh Nam cười nhạt: "Làm sao ngươi phát hiện được?"
"Cười, quá giả."
Thịnh Nam trầm ngâm sờ sờ khuôn mặt mình: "Xem ra chiếc mặt nạ này cần cải thiện thêm một chút..." Hắn lại cười khổ một chút: "Trách ta ngày nào cũng luôn tươi cười, nếu ta không cười, nhất định là ngươi sẽ nhìn ra manh mối."
Thịnh Hoài thẳng thắn nói: "Không muốn cười thì đừng cười."
Thịnh Nam mở to mắt: "Ta tuyệt sắc nghiêng thành như vậy, ai như ngươi, suốt ngày một bộ dáng lạnh lùng khó gần, phí phạm một túi da đẹp."
Nghe hắn nói vậy, Thịnh Hoài vô thức hỏi: "Ngươi hủy dung?"
"Cũng không tính là vậy," hắn thoải mái thừa nhận, "Chút vết thương nhỏ này cũng không làm khó được ta."
"Ta vẫn nhớ, đêm qua ngươi vẫn lành lặn." Ý là trừ việc phóng hỏa Trấn Bắc Phủ Tư thì ngươi còn làm cái gì nữa, hai việc này chắc chắn có mối quan hệ nào đó.
"Linh Phong Lâu không đơn giản." Thịnh Nam không trả lời câu hỏi của cậu, ngược lại lại nói ra một câu khó hiểu.
"Có ý gì?"
"Nhìn này." Hắn nói, vạch một khoảng nhỏ trên mặt nạ da người ra.
Thịnh Hoài thoáng nhìn qua, hít một hơi sâu, khí áp quanh thân lập tức giảm mạnh, giọng nói lạnh lẽo đến mức đóng băng: "Ai làm?"
Thịnh Nam chỉnh lại mặt nạ, ghét bỏ nói: "Ngươi tránh ra một chút, đừng có phóng sát khí ra với ta."
Thịnh Hoài nắm chặt tay, kiềm chế lửa giận, nhưng giọng nói vẫn rất lạnh lẽo: "Người của Linh Phong Lâu?"
"Liên Hoa, mấy ngày gần đây có một vị công tử mới nổi lên ở Linh Phong Lâu, ngươi nghe đến chưa?"
Thịnh Hoài thầm nghĩ ta lại không phải gay, sao lại phải để ý mấy chuyện này, nhưng ngữ điệu vẫn lạnh băng, đáp: "Chưa."
Thịnh Nam liếc mắt đưa tình nhìn cậu một cái đầy khuyến rũ, Thịnh Hoài coi như đã hiểu, đại ý chính là: "Ngươi thật đáng thương, nhanh đi phổ cập thông tin đi." Cậu cạn lời, chỉ có thể kìm nén bẻ lại mình trở về vẻ mặt lạnh băng vô tình.
Thịnh Nam thu hồi ánh mắt, giống như là tự lẩm bẩm, nói: "Đây là độc dược độc nhất vô nhị của Vu tộc Nam Cương. Ngươi nói xem, hắn ta là đầu bảng của Nam Phong Các, hắn lấy nó từ đâu?" Thịnh Nam cong mắt, khóe môi khẽ cong lên nở một nụ trào phúng.
Liên Hoa, ta nhớ kĩ ngươi.