Tim Thịnh Hoài đập thình thịch nhưng trên mặt vẫn treo biểu tình lãnh đạm, nhìn qua sâu không lường được, khiến cho Thịnh Tây sửng sốt.
“Vậy … Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Thịnh Hoài lạnh lùng liếc hắn một cái: “Làm sao cái gì, ở đây dưỡng thương.”
Thịnh Tây há hốc mồm: “Tại sao!?” Hắn còn đang nhớ nhung công chúa mà! Còn nữa, hắn còn phải điều tra kĩ càng chuyện của Tẩy Mặc, vạn nhất nếu nàng thực sự có vấn đề, chẳng phải công chúa sẽ gặp nguy hiểm hay sao?
“Ngươi còn dám trái lệnh chủ tử? Võ công của ngươi và 300 roi vẫn còn đó.” Thịnh Hoài trầm giọng nói, “Thịnh Nam nói phải nghĩ cách, nhưng ta cũng không biết như thế nào …”
Thịnh Tây thở dài: “Lần này là ta liên lụy các ngươi.”
Thịnh Hoài liếc mắt nhìn vết thương trên người hắn, đang muốn nói chút gì đó, thì một ảnh vệ tiến lên bẩm báo.
“Đại nhân, Vương gia cho gọi ngài.”
Ảnh vệ kia che mặt, cúi đầu quỳ một gối xuống đất, Thịnh Hoài thoáng nhìn qua, từ thân hình và chiều cao kia đoán chừng là Thập Tam.
Là một trong số những tên ảnh vệ không phục cậu nhất.
“Ta biết.” Thịnh Hoài lên tiếng, lại nói: “Ngày mai ngươi tới chỗ Thịnh Nam lấy thuốc về cho Thịnh Tây.”
Thập Tam vẫn cúi đầu như cũ, nhỏ giọng nói: “Đại nhân, việc này không hợp quy củ.”
Thịnh Hoài cúi đầu nhìn hắn, nhất thời không nói gì.
Không khí càng ngày càng ngưng trệ, khí lạnh tản ra từ người Thịnh Hoài dày đặc tới mức ngấm vào tận xương tủy.
Trong bóng đêm, trên thái dương Thập Tam chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh, thấm vào lớp vải đen che mặt.
Đến khi Thịnh Tây run rẩy vì sợ hãi, Thịnh Hoài rốt cục cũng lên tiếng, âm thanh vang lên lạnh lẽo như gió đông, thấm đến tận xương: “Chỉ cần ta còn là ảnh thủ, quy tắc của ta chính là quy tắc của ảnh vệ doanh!”
Thập Tam hít vào một hơi, ngắn gọn đáp một tiếng “Rõ”, rồi lập tức biến mất khỏi phòng, một hơi chạy đến nơi cách Thịnh Hoài 500m, chạy còn nhanh hơn cả thỏ.
Hắn thầm nghĩ, sát khí của Thịnh Hoài đại nhân thật quá kinh khủng!
Trong Hình Các, Thịnh Tây nói: “Thật ra vết thương này cũng không đáng ngại, những vết thương trước kia cũng không nghiêm trọng đến thế.”
Ngữ khí Thời Vọng hơi hòa hoãn một chút: “Vết thương không đáng ngại, chủ yếu là độc, Thịnh Nam đã đi phối thuốc cho ngươi. Chờ vài giờ nữa, dù sao ngươi cũng không chết ngay được.”
Sau đó Thịnh Tây mới yên tâm nằm xuống giường —- tuy nói là giường, nhưng thật ra chính là ván gỗ đệm thêm một lớp chiếu ẩm mốc.
Nhưng Thịnh Tây vẫn thích nghi khá tốt.
Thịnh Hoài cảm thấy chính mình đã xem nhẹ Thịnh Tây, tuy rằng hắn đúng là có chút ngu ngốc, nhưng ít nhất là có thể chịu được khổ, không giống cậu, làm ảnh vệ còn được nuông chiều.
Thấy bộ dáng thoải mái của Thịnh Tây, Thịnh Hoài không thèm để ý tới hắn nữa, trực tiếp đi tới chỗ Dục Vương.
Đêm đã khuya, lúc này, ngày thường Dục Vương cũng đã nghỉ ngơi, nhưng đêm nay lại phát sinh thêm chuyện này, nháo đến mức hầu như không ai trong Dục Vương phủ có thể ngủ được.
Khi Thịnh Hoài đến, Dục Vương mới vừa tắm xong, đang mặc quần áo. Thịnh Hoài không kịp phòng bị, đã ngắm hơn nửa cái ngọc thể tôn quý của Dục Vương.
Thịnh Hoài lập tức quỳ xuống trước mặt Dục Vương.
Ai u Chủ tử! Trong đầu Thịnh Hoài phun ra một vạn câu chửi thề, ngài tắm rửa thì kêu ta làm gì, được rồi, ngài là chủ tử ngài lớn nhất, ngài thích tắm thì tắm, nhưng mà lúc tắm kéo rèm lên không được sao?
Chậc, nhìn cũng nhìn rồi, nếu mà còn bị truy cứu trách nhiệm, ta cũng chết lặng mà không rặn nổi lý do.
Thịnh Hoài quỳ bên cạnh bàn, đầu cúi thấp đến nỗi gần chạm đất, không dám phát ra bất cứ âm thanh nào, đôi mắt dán chặt vào khoảng đất trước mặt, căn bản là không dám nhìn loạn.
Nhưng cậu không nhìn, lại có người muốn nhìn cậu.
* Giải thích cho quy tắc và quy củ.
Quy củ là Những nguyên tắc, những quy định, những nề nếp bắt buộc phải tuân hành
Quy tắc là các quy định, chuẩn mực hoặc các công thức, kết luận tổng quát buộc mọi người phải tuân theo trong một hoạt động chung hoặc trong một công việc nào đó
Mình hiểu đại khái: Quy tắc là quy củ mà ai đó đặt ra cho một nhóm người nào đó.