[Ansatsu Kyousitsu] Thiên Thê Truy Đuổi

Chương 20




Trước khi đến nhóm 4 của Akaori thì phải qua các nhóm khác chứ nhỉ?...

9h30 sáng: Nhóm 1, tham quan tự do

Địa điểm ám sát mà nhóm 1 đã chọn, chính là một địa điểm nổi tiếng dọc theo chuyến tàu Sagno. Đoàn tàu nán lại giữa cây cầu treo giữa một dòng sông. Dòng Hozukyo nổi tiếng với vẻ đẹp hoang sơ, hai bên rừng núi cỏ cây, dòng sông chảy róc rách qua từng khe đá tạo nên một khung cảnh hữu tình. (Nicky: Mốt tao dẫn vợ qua đây đứng trên cầu ngắm phong cảnh/ Tao: Tao tán thành ý kiến. Quyết định vậy đi/ Akaori: *trề môi khinh bỉ*)

Ông thầy hưng phấn vì đi tàu không say xe. Đoàn tàu đi với tốc độ 25km/h và ông bạch tuột cảm thấy nó thật hight :v. (Cả đám: *khinh bỉ*) Nhân lúc ổng thò đầu ra ngoài và không để ý bên trong thì cả nhóm đồng loạt nhìn nhau gật đầu. Kế hoạch ám sát, bắt đầu!

Hinano chồm người đưa tay ra phía ngoài, mặt hào khởi: - Koro-sensei, nhìn kìa! Bọn họ đang đi thuyền trên suối đó!

Koro-sensei: -Đâu? Ố ô!

Đoàn tàu dừng giữa cầu và bắt gặp một nhóm người đang chèo thuyền giữa suối. Toàn bộ đều đã được sắp đặt sẵn từ trước. Dấu hiệu để ra tay chính là lúc Koro-sensei chồm người ra ngoài để nhìn chiếc thuyền. Từ trong bụi cây khuất đó mấy km, một sát thủ bắn tỉa đã được chính phủ mời đến để hợp tác cùng lớp E trong cuộc ám sát này, Red Eye.

Một sát thủ bắn tỉa chuyên nghiệp đã tước đi 35 nhân mạng được cử tới để ám sát siêu sinh vật lần này vô cùng tự tin. Chưa bao giờ anh ta nhắm trật mục tiêu và luôn nhuộm đỏ ống ngắm và cái tên Red Eye xuất hiện từ đó.

Ngay khi Koro-sensei vừa ló đầu ra ngay lập tức anh ta bóp cò, viên đạn theo đường nhắm phóng một phát thật nhanh đến chỗ mục tiêu. Anh đã từng hạ một mục tiêu ở khu vực Trung Á, khoảng cách 2km và đang có bão cát, để hạ một mục tiêu đứng yên ngay trước mắt như thế này thì dễ như trở bàn tay. Nhưng mà vẫn nên xem lại để...

What the...?

Xuyên qua ống ngắm hướng đến chỗ mục tiêu. Koro-sensei không chỉ tỉnh bơ mà còn bắt được viên đạn. Ổng dùng hai miếng Yatsuhashi kẹp lấy viên đạn với tốc độ gió xoáy cực nhanh.(QUái dật! gan jiao zi ji meng meng da :v) Bây giờ thì đã có người dần hiểu ra tại sao mục tiêu này lại được treo thưởng 10 tỷ rồi...

- Ối, nguy hiểm thật nhỉ, trong miếng Yatsuhashi có xương này.

Koro-sensei giơ cao miếng bánh, miệng vẫn ngoạch tạc ra cười cười. Cả nhóm ai cũng quay mặt sang chỗ khác thầm tặc lưỡi. Kế hoạch thất bại!!! Chỉ có thể chờ những nhóm sau vậy...

Koro-sensei nhìn ra sau Isogai có một người ngồi một mình mặt bí xị nãy giờ đột nhiên lại cười phá lên. Ổng lên tiếng hỏi: - Nicky-kun, em làm sao đấy?

Cậu ta ngồi hướng hoàn toàn ra cửa sổ, tay chống cằm nhìn xuống khung cảnh rồi chẹp miệng, hai khóe miệng kéo căng ra rồi nhếch thành nụ cười đắc ý: - Không có sao. Chỉ là, em cảm thấy tên nào đó quá vô dụng thôi... (Tao: Cười người ngày trước ngày sau người cười/ Nicky: Im ngay *ném đồ*)

11h20 sáng: Nhóm 2, tham quan tự do.

Nhóm 2 lựa chọn địa điểm chính là tại phim trường Sumurai, tại phim trường các diễn viên đã được chỉ đạo để diễn một vở kịch mà phe xấu đang thắng thế. Nhiệm vụ của nhóm 2 chính là làm xao nhãng sự chú ý của Koro-sensei. Red Eye sẽ ở trên một tháp gỗ gần đó tìm kiếm sự sơ hở của đối phương và bắn! Tệ lắm ở đây sẽ chỉ xem là một tai nạn ngoài ý muốn.

Nhưng mà có vẻ một lần nữa kế hoạch lại bị vỡ vì Koro-sensei không đi theo hướng như kịch bản mà lại nhảy ra đánh với bọn xấu. Ổng thay một bộ Kimono, tay cầm kiếm bay vào dàn diễn viên. Đã vậy còn thuộc làu làu lời thoại. Chém giết như thật luôn :v

Nhóm 2 đơ mặt đứng nhìn còn Red Eye cũng bó tay chấm com vì không thể đưa mục tiêu vào tầm ngắm. Fail a~

Thề với lòng lần tới nhất định sẽ cho hắn đi chầu diêm vương!!!

2h20 chiều: Nhóm 3, tham quan tự do...

Sau khi nhóm 3 đã tham quan xong Kiyomizuder thì ông bạch tuột mới ló mặt tới. Ổng rủ rê cả nhóm đi mua đồ lưu niệm ở Ninenzakai nhưng thực chất là đi mua bim bim để nuốt. Ông già này thật là...

Red Eye đã chờ sẵn ở đền Yasaka, trong lúc đó nhóm 3 đang cật lực thu hút sự chú ý của ổng. Khuôn mặt nhớp nháp được Hara dán thêm mấy miếng khăn thấm dầu. Nhóm 3 thành công thu hút Koro bởi những đồ lưu niệm đã được lựa chọn mang về Tokyo. Người nào đó cũng nhanh chóng chóp thời cơ mà bắn một phát vào ngay thái dương của mục tiêu. Phấn khích đến cực độ khi phát hiện viên đạn bị dính vào miếng dấy thấm dầu. (Nó đếu phải giấy chống đạn đâu đm :v nhờ dính nhớt của ổng mà thành hình có ích cho chiến tranh rồi :V mấy anh lính thật may mắn :v)

Bố bỏ cuộc, bỏ cuộc!!!

Sau đó anh liền nhận được cuộc điện thoại từ Karasuma bảo tạm ngưng cuộc ám sát. Nhưng mà anh ta đã chịu từ bỏ luôn rồi chứ tạm ngưng gì nữa...

Lúc này ở khách sạn truyền thống, Karasuma và Irina đang lo lắng vô cùng. Một chuyến đi du lịch thôi mà lại gặp chuyện, bất quá có bạch tuột vàng, cũng không đáng quan ngại.

- Koro đã mang Akaori về chưa?

Nicky từ bao giờ xuất hiện phía sau hai người. Khuôn mặt lạnh tanh của cậu lọt vào mắt hai người lại trở thành gương mặt khẩn trương và lo lắng. Bất quá, em gái cậu ta cũng là bị bắt đi.

Karasuma vẫn nghiêm túc như thường lệ, quay đối diện với Nicky: - Vẫn chưa. Nhưng mà có lẽ là rồi.

Irina lên tiếng trấn an cậu, dù sao cô thân cũng là giáo viên, lo lắng cho học sinh là chuyện thường tình: - Akaori-chan sẽ không sao đâu. Em yên tâm đi!

Cô tiến lên vỗ vỗ vai cậu khi thấy cậu ta thở dài. Cô lại định lên tiếng nhưng câu nói sau đó của cậu ta làm Irina và Karasuma rút khóe môi.

Nguyên văn là thế này, cậu ta tay day trán thở dài một hơi: "Em mong là bọn kia không sao. Bắt ai cũng phải lựa người mà bắt chứ, thật là lại bắt phải bà chằn. Những linh hồn tội nghiệp. Amen!". Dứt lời cậu ta liền quay người đi vào trong.

Hai vị đứng ngoài có chút hơi đơ liền thay nhau ho khan hai ba tiếng...

Sau đó cả nhóm 4 được Koro-sensei đưa về một cách bình an không mảy may xây xát nào. Trên mặt từng người chỉ có một một gương mặt tươi cười như hoa, còn lại đều nhìn gương mặt như hoa đó một cách thâm trầm.

Trước đó, để giải thích cho việc vì sao bọn kia lại bị đánh tới người không ra người thì "Bông oải hương của lớp E" đã đẩy toàn bộ trách nhiệm đánh người lên đầu Karma. Anh chàng tội nghiệp cố gắng cãi chày cãi chối cũng không lại được khả năng diễn xuất cùng lời thoại sắc như đá của hung thủ. Cuối cùng nhận hết về mình.

- Cậu cũng quá ác rồi.

Đứng dưới khung cửa sổ nhìn ra ánh trăng, bức ảnh nữ tử nhỏ nhắn xinh đẹp tóc xõa dài ngang thắt lưng đem đến cho người ta cảm giác muốn che chở. Nhưng đối với cậu ta thì đã miễn nhiễm từ lâu cái loại cảm giác lừa người này.

Nicky cầm đến một lon nước đã mở sẵn truyền tay cô. Akaori dời mắt khỏi khung cảnh chuyển qua người bên cạnh, nhận lấy lon nước nhấp một ngụm:

- Cũng không có gì.

Hành động đổ thừa của cô nàng chỉ là muốn đùa vui một chút mà thôi. Chứ muốn che mắt người như lão bạch tuột, thật rất khó a.

Cô ngừng một chút rồi như nhớ ra chuyện gì đó định lên tiếng nhưng lại thôi. Cả hai cùng im lặng ngắm nhìn trăng treo trên màn đêm tĩnh mịch. Bản thân cô nghĩ có lẽ đối với sự tình cờ kia cũng chẳng có duyên đến mức sẽ gặp lần nữa đâu...

Vả lại, thêm một bữa sáng nữa thì chuyến đi vui vẻ này lại sắp kết thúc mất rồi...

---o0o---

Đôi lời của tác giả: Bản thân đang cảm thấy diễn biến quá chậm chạp, đang muốn tua nhanh chóng nhưng lại chẳng biết tua kiểu nào. Thật đau khổ!! აತೈತ)