Ảo Ma Bộ Pháp

Chương 2




Bóng chiều đã phủ xuống cả dãy Kỳ Liên sơn, bóng núi trùm lên cả bình nguyên, làm cho bóng tối sụp xuống tửu điếm càng mau thêm.

Hồng Nhật Tảo Kiếm Lã Nguyên Sinh nhìn Tiểu Nhẫn đang thắp đèn trong tửu điếm, lão mơ mơ hồ hồ nhìn ánh đèn hắt lên chập chờn trên cái đầu còn để chỏm của Tiểu Nhẫn.

Hình như trong tim lão chợt nảy nở tình cảm với đứa bé này. Lão ngoắc Tiểu Nhẫn lại gần, lão hỏi ướm :

- Hài tử, cháu đã xem Loạn Thạch cước chứ?

Tiểu Nhẫn đáp :

- Má má không cho tiểu điệt đến gần.

- Sao vậy? - Lã Nguyên Sinh lại hỏi.

- Tiểu điệt không hiểu.

- Thế bây giờ cháu có muốn đi xem cùng ta không?

- Ồ, tiểu điệt muốn lắm! Nhưng để tiểu điệt hỏi qua má má đã.

Không đợi Hồng Nhật Tảo Kiếm Lã Nguyên Sinh trả lời, Tiểu Nhẫn đã nhanh chân phóng về phía cửa sau cửa tửu điếm. Chốc lát, nó đã ra đến nơi, vừa cười vừa nói :

- Tiểu điệt đã khẩn thiết xin má má, má má mới đồng ý cho đi, nhưng chỉ một lần này thôi.

Hồng Nhật Tảo Kiếm Lã Nguyên Sinh thốt :

- Vậy chúng ta đi.

Lão bước ra ngoài theo sau chân Tiểu Nhẫn. Mới đi chừng hai mươi trượng, lão nắm tay Tiểu Nhẫn, lão nói :

- Ta đưa hài tử đi cho nhanh nhé!

Dứt lời, lão và Tiểu Nhẫn đã như hai cánh chim vụt bay lên không trung, lướt nhanh về hướng Loạn Thạch cước.

Tiểu Nhẫn lúc này có cảm giác như là thần tiên trong truyện cổ mà má má nó đã kể cho nó nghe lúc trước. Nó thấy mình lâng lâng, chân không chạm đất, và thân hình vẫn lướt đi vùn vụt, nó không thấy sợ, trái lại nó lại thích chí cười lên khanh khách, quay đầu về Lã Nguyên Sinh nó hỏi :

- Bá bá, đây là võ công phải không, bá bá? Tiểu điệt thích quá!

Hồng Nhật Tảo Kiếm Lã Nguyên Sinh cười hiền hậu đáp :

- Đây là môn khinh công, đã là giới giang hồ hiệp khách, ít nhiều ai ai cũng phải biết. Nếu hài tử muốn, bá bá sẽ truyền thụ cho.

- Ngay bây giờ hả bá bá?

- Chưa đâu, muốn có được khinh công cao diệu, hài tử cần phải có trước hết là căn bản nội công đã. Được rồi! Ta hẹn với hài tử, đầu xuân ta sẽ về lại đây và dạy cho hài tử.

Tiểu Nhẫn có vẻ hơi buồn, chưa tìm được câu nói thì đã đến nơi có Loạn Thạch cước.

Một bàn thạch to lớn, nằm giữa những phiến đá to nhỏ khác nhau, phiến thạch bàn như là một vị vua, chầu chực quanh nó cũng có có tả, hữu và vô số quần thần.

Dưới ánh trăng non, thạch bàn nổi bật hẳn lên, trắng toát, và trên mặt thạch bàn những vết chân in loạn xạ được ánh trăng chiếu xiên xiên lộ rõ ra.

Có vết chân di di chếch về bắc, có những vết in mũi ngược hẳn về nam, không hẳn là hướng nam, và nói chung là các vết chân in lại trên thạch bàn không theo một trật tự, một quy ước nào cả.

Đúng là Loạn Thạch cước.

Tiểu Nhẫn va Lã Nguyên Sinh ngây người, mắt nhìn không chớp về các vết chân. Tiểu Nhẫn đưa tay dụi mắt, nó lại nhìn, một lúc lại dụi mắt, các vết chân như biết di động, càng nhìn càng rối.

Nó quay sang nhìn Hồng Nhật Tảo Kiếm Lã Nguyên Sinh định hỏi. Đã nghe Lã Nguyên Sinh thì thầm, lẩm bẩm :

- Không phải Thất Tinh bộ pháp (Thất thất tứ thập cửu), cũng không là Bát Quái (Bát bát lục thập tứ) không ra Cửu Cung... Lưỡng Nghi, Tứ Tượng lại càng không phải.

Nó lại thấy Lã Nguyên Sinh chép miệng, thở dài rồi lại lắc đầu thốt :

- Trò chơi của tiền nhân? Ý gì? Để làm gì? Khó hiểu... chỉ một cỡ chân như một vết chân của người bình thường... Bắt đầu ở đâu? Kết thúc ở vết chân nào?

Tiểu Nhẫn đã nghe các tiếng lẩm bẩm này, nó chợt động tâm, lại nhìn tiếp về Loạn Thạch cước. Với tầm nhìn của một đứa bé, với độ xiên xiên của ánh trăng mờ, nó lại có cảm giác có những vết chân sâu hơn các vết chân khác, rồi như một ảo giác nó lại thấy hình như vết chân lại di động...

Nó không dám dụi mắt, cố bắt cái nhìn của nó theo kịp các di động của những vết chân.

Các vết chân vẫn di động càng lúc càng nhanh. Nó đứng ngẩn người, chợt như có ai chạm vào vai, nó hốt hoảng nhảy lui.

- Hài tử, con xem thấy gì mà ngẩn người không nghe cả ta hỏi?

Nó lắc đầu, quay nhìn tiếp các vết chân, ánh trăng giờ đã lên cao, những bóng đen của các vết chân như không còn nữa, trừ những vết chân in sâu hơn thì vẫn còn, các vết chân giờ như lạnh lùng năm trơ đó, không còn di động, như bao lâu nay vẫn nằm bất động “trơ gan cùng tuế nguyệt”.

Hồng Nhật Tảo Kiếm Lã Nguyên Sinh phá tan sự yên tĩnh, nói :

- Mai ta lại đi rồi! Giờ đã khuya, chúng ta về!

Tiểu Nhẫn không nói gì, trước khi quay đi nó còn luyến tiếc nhìn lại các vết chân, nó nghĩ thầm: “Mai ta lại xin má má đến xem lại, các vết chân nông sâu khác nhau hẳn phải nói lên điều gì đó. Mà sao các nhân vật võ lâm đến xem, như là không ai nhận thấy sự sai biệt này?”

Phía sau tửu điếm, căn nhà nhỏ nằm nép vào một góc vẫn còn ánh đèn, bóng một phụ nhân lấp ló qua mành cửa. Đó là Lục phu nhân, má má của Tiểu Nhẫn.

Dưới ánh đèn leo lét, gương mặt của Lục phu nhân lộ vẻ mệt mõi, tóc tuy vấn gọn nhưng không trang điểm cầu kỳ, y trang giản dị. Qua đó không cần nói cũng đã rõ Lục phu nhân tuy chưa già nhưng đã quen với đời sống lam lũ, nhọc nhằn và Lục phu nhân đang trải qua một cơn bạo bệnh.

Tấm màn cửa vén lên, Tiểu Nhẫn sau khi chia tay với Hồng Nhật Tảo Kiếm Lã Nguyên Sinh vừa vức vào, liến thoắng nói :

- Má má, hài nhi đã về. Má má biết không, Lã bá bá tốt lắm! Bá bá hứa sẽ quay lại dạy võ công cho hài nhi. Con và bá bá đã...

Lục phu nhân chận lời :

- Lã bá bá, là họ Lã à?

- Má má quen biết Lã bá bá sao?

- Này Tiểu Nhẫn, má má đã gặp Lã bá bá đâu mà có thể quen biết. Danh tánh của Lã bá bá là gì, con có biết không?

Tiểu Nhẫn nhanh nhẩu đáp :

- Con nghe bọn người Kim Ưng bang gọi Lã bá bá là Hồng Nhật Tảo Kiếm Lã Nguyên Sinh.

Lục phu nhân thảng thốt nhắc lại :

- Hồng Nhật Tảo Kiếm... là Lã đại chủ?

- Sao lại gọi là Lã đại chủ, má má?

Lục phu nhân giật mình đáp :

- À không, Tiểu Nhẫn để sau này má má sẽ nói con nghe. Thế nào, con đã xem Loạn Thạch cước chưa? Con biết gì?

Tiểu Nhẫn nghe nhắc vội nói :

- Hài nhi thấy kỳ quái lắm, các vết chân ở Loạn Thạch cước như biết chạy, má má à. Lã bá bá còn nói không phải là Thất Tinh, Cửu Cung gì gì đó má má à.

Lục phu nhân đưa tay lên ra dấu và nói khẽ :

- Tiểu Nhẫn con có biết vì sao mẹ con ta phải sống ở đây không? Vì nó đấy, khi nào con hiểu về bí ẩn của Loạn Thạch cước... - Giọng của Lục phu nhân lúc này càng thấp hơn nữa - phải đến lúc ấy mới là cơ hội của con, Tiểu Nhẫn à!

Tiểu Nhẫn ngạc nhiên hỏi :

- Cơ hội? Sao lại vì Loạn Thạch cước mà ta sống ở đây hả má má? Thế trước chúng ta sống ở đâu?

Lục phu nhân đã trầm tĩnh hơn nói :

- Tiểu Nhẫn, mà má gọi hài nhi là Nhẫn là con phải nhẫn nhục, chịu đứng và kiên tâm, con nghe rõ chưa? Má má chỉ có thể nói với con là trước đây chúng ta sống ở nơi khác xa lắm, vì sao phải sống ở đây? Liên quan thế nào đến Loạn Thạch cước? Sau này con sẽ rõ.

Tiểu Nhẫn vẻ nhẫn nhịn nói :

- Vậy bí ẩn Loạn Thạch cước nào có ý nghĩa như thế nào, má má?

Lục phu nhân vẻ cam chịu từ tốn nói :

- Má má cũng không biết rõ ràng lắm! Chỉ có thể nói là có lẽ nó liên quan đến hai dấu chân ở Đại Biệt sơn tỉnh Cam Túc, Trung Nguyên. Lâu nay má má cũng đang tìm cách giải thích sự bí ẩn này, nhưng trời không chiều lòng người.

Tiểu Nhẫn quả quyết nói :

- Má má, hài nhi nhất định sẽ tìm ra bí ẩn này! Má má cho phép hài nhi đến xem xét nhé.

Lục phu nhân nói như nói với cho mình nghe :

- Có lẽ... có lẽ... một đứa bé đến xem xét sẽ không làm kinh động đến ai. Tiểu Nhẫn con cố bảo trọng khi tìm đến Loạn Thạch cước, con hứa với má má chứ?

- Vâng, con hứa!

Tiểu Nhẫn trang trọng nói.

* * * * *

Thời gian thấm thoát trôi.

Khách giang hồ lác đác lại tìm đến gò Loạn Thạch, hết đến lại đi...

Trời đã trở Đông...

Bọn Kim Ưng bang vẫn đi đi về về, không còn háo hức, nhưng lại mang vẻ mặt dò xét. Dò xét bất kỳ ai đến gò Loạn Thạch, trừ một đứa bé mà chúng không để tâm đến, đó là Tiểu Nhẫn.

Phần Tiểu Nhẫn, qua nhiều đêm xem xét, vì ban ngày nó còn lo việc ở tửu điếm với Trương lão gia, nó đã nhận thấy phải có ánh trăng chiếu xiên thì ảo giác về dấu chân di động mới đến với nó. Còn khi ánh trăng rọi ngay xuống thạch bàn thì hiện tượng trên lại biến đi.

Lúc này nó lại để tầm xem xét độ nông sâu của vết chân mà qua ánh trăng xiên nó đã chú tâm nhìn thấy. Kết quả nó đã biết trong số một trăm lẻ ba dấu chân, có tất cả là bốn mươi lăm dấu chân in nông bằng nhau và năm mươi tám dấu chân còn lại đều in sâu. Độ nông sâu chênh nhau không nhiều, khó có thể nhận biết được dưới ánh nắng trong ngày, dù là chiếu ở góc độ nào cũng thế.

Đồng thời theo ảo giác mơ hồ về hướng di động của các dấu chân, nó lại nhận thấy các dấu chân ở độ sâu hơn là nhưng dấu chân được qua lại hai lần, chỉ hai lần chứ không hơn.

Sau khi ghi nhớ kỹ vị trí các dấu chân nông, sâu và cố nhớ hướng di động của các dấu chân mà nó như nhìn thấy, lần lần nó đã phát hiện được dòng chảy của các dấu chân, nếu có thể gọi là dòng chảy.

Nó đã ghi nhận được dấu chân khởi đầu và dấu chân kết thúc.

Nhưng đến khi ướm thử chân mình vào các vết chân, Tiểu Nhẫn thất vọng, bước chân của nó quá nhỏ so với các dấu chân mà nó cần bước đến, đồng thời lẽ đương nhiên, dấu chân của nó lọt thỏng trong dấu chân in trên thạch bàn.

Nó thừ người ra, suy nghĩ, hoàn toàn thất vọng. Nó đã định sau khi kiểm lại dòng chảy của dấu chân theo như đã nhận biết, nó sẽ nói cho má má nó nghe và nó mường tượng rằng má má nó sẽ vui, sẽ hết bệnh, sẽ... sẽ... và sẽ giải đáp các thắc mắc của nó ở lần nói chuyện trước...

Trong lúc ngẩn ngơ, hết chân tả đến chân hữu của Tiểu Nhẫn đi đi lại lại trong dấu chân đá.

Nó chợt chới với vì chân tả nó đã đạp nhầm lên gờ đá của vết chân, nó loạng choạng người nghiêng dần qua mé tả, nó sắp ngã, để tránh khỏi ngã, bắt buộc chân hữu nó phải di động về phía sau một bước và khéo làm sao, chân hữu nó đã đặt meo méo vào một dấu chân khác nó lại chấp chới, lại sắp ngã, chân tả lại dịch lên phía trước, bàn chân tả lại đặt gần như sắp lọt vào một dấu chân khác. Không lọt ngay vào dấu chân đá lớn hơn dấu chân một đứa hài nhi của nó. Nó lại sắp ngã, chân hữu di động...

Cứ thế người nó hết nghiêng tả lại nghiêng hữu, khi chúi về trước và ngã ngữa về sau, hai chân bắt buộc phải di động, và lần lượt nó đã đi đến dấu chân cuối cùng. Nó mới đứng yên lại được.

Nó nhìn xuống, thật ngạc nhiên, không như nó dự đoán, vết chân cuối cùng lại là dấu chân khởi đầu. Vậy là tất cả phải là một trăm lẻ năm dấu chân và nó như bừng tỉnh, nó đã đi được, đã lần lượt lập lại tất cả một trăm lẻ năm dấu chân của tiền nhân lưu lại trên đá.

Nỗi mừng ập đến làm nó tê cả thân mình, tâm trí nó như mụ đi, người nó như dâng lên một cơn sốt nhè nhẹ, gai cả người, hai cánh mũi phập phồng và chân nó lại bước tiếp những bước chân khởi đầu. Nhanh dần, nhanh dần, đôi chân nó đã lần lần thuần thục, bóng nó càng lúc càng xoáy nhanh, như nhảy múa trên thạch bàn, dưới ánh trăng vằng vặc, trong cơn lạnh của cái lạnh mùa đông vùng núi, hình ảnh của Tiểu Nhẫn như mờ đi.

Tiểu Nhẫn vui mừng như lần nó thích chí khi Lã bá bá đưa nó đi bằng khinh công, nó cười vang lên... Nó không muốn ngừng lại...

Chợt có tiếng thét lớn như muốn rách màng nhĩ nó, nó đứng khựng lại ở giữa chừng, người vẫn còn chấp chới. Nó nhìn quanh, trời đã hừng sáng, bình minh đã đến với bình nguyên phía Tây dãy Kỳ Liên sơn, chung quanh thạch bàn nó thấy:

● Thiết Dực Bạt Sơn Ngũ Đảm Long lão đại Tam tú Thần Ưng.

● Huyết Trảo Ưng Thạch Toàn lão nhị.

● Tam Nhãn Thần Ưng Hồng Đình Trung lão tam.

● Trịnh Hiển Thiên thiên kim tiểu thư của Kim Ưng bang chủ Bạch Phát Lão Ưng Trịnh Đạt.

● Đại Thất kẻ tùy tùng của Kim Ưng bang và năm bảy nhân vật giang hồ khác.

Nó lại nghe hỏi, không biết ai hỏi khi người nó đang còn cảm giác lâng lâng :

- Tiểu yêu, người làm gì đó?

Tiểu Nhẫn ngập ngừng đáp :

- Tiểu nhi... tiểu nhi đang...

Nó không muốn nói dối vì má má nó đã dạy nói dối là xấu, không phải là thái độ của bậc anh hùng, của người quân tử. Nó cũng không đủ can đảm để nói thật vì nói thật, nó biết, vâng nó biết ý đồ của bọn người Kim Ưng bang.

Nó khó nói, khó đáp.

Tam Nhãn Thần Ưng Hồng Đình trung quát to :

- Đi, xéo đi, đừng làm bẩn mắt lão gia!

Tiểu Nhẫn lập cập bước ra khỏi bàn thạch, nó đi không vững, xiên qua xiên lại vì vấp vào các dấu chân, và vì hai chân nó đã mỏi nhừ sau một đêm chạy nhảy trên thạch bàn. Nó đi xa dần. Bọn người võ lâm có mặt nhìn theo nó, kẻ thì kinh dị, người thì khinh khỉnh, đồng thời cũng có những mắt nhìn theo dò xét và nghi ngờ...

Về đến tửu điếm, ngày đã rạng, Tiểu Nhẫn lại bắt đầu những việc thường nhật ở tửu điếm.

Nó bình tâm dần, và nó trông cho mau hết việc để nó chạy ngay về với má má nó, nói ngay cho má má nó. Nó không ngờ, bóng đen của thần chết đang lảng vảng trên đầu nó. Chuyện gì sẽ đến...

Giờ Ngọ điểm, thực khách bắt đầu vào tửu điếm để dùng bữa, không khí hôm nay trầm lặng hơn mọi khi. Mọi người đều im lặng ăn, im lặng uống. Chỉ có cặp mắt, những ánh mắt dõi theo từng bước chân của Tiểu Nhẫn. Hết ra lại vào, Tiểu Nhẫn bưng bưng dọn dọn...

Chợt vai áo Tiểu Nhẫn bị một người nào đó nắm giữ lại. Nó liếc nhìn, hoảng hốt, đó lại là Huyết Trảo Ưng Thạch Toàn, lão nhị trong Tam tú Thần Ưng, ái đồ của Kim Ưng bang chủ.

- Tiểu quỷ, lúc nãy người chạy trên thạch bàn như thế nào? Hừ, muốn sống thì nói ngay cho lão gia! Bằng không... bằng không là chết...

Tiếng chết kéo dài trong hai hàm răng nghiến chặt của Thạch Toàn. Người Tiểu Nhẫn bất chợt run lên theo tiếng chết kéo dài.

Tiểu Nhẫn luống cuống hoảng sợ nói :

- Tiểu nhi không biết, tiểu nhi chỉ... chỉ...

Huyết Trảo Ưng Thạch Toàn quát to :

- Sao, mi không cần sống nữa à?

Tiểu Nhẫn lại càng sợ thêm :

- Tiểu nhi chỉ... chỉ...

- Thế nào?

Lão Trương từ sau bước vội ra xoa xoa hai tay nói :

- Khách qua, xin tha mạng cho Tiểu Nhẫn, nó còn bé, không biết đã lỗi lầm gì với khách quan?

Bùng...

Một chưởng hất ngang vào ngực của lão Trương. Lão Trương người bay về sau, miệng phun ra một vòi máu, hai mắt lão trợn ra, lão vẫn còn ngạc nhiên, lão vẫn cố nói ra, tiếng nói như nghẹn lại trong ngực lão :

- Sát nhân, sao lại hạ thủ giết ta...?

Lão gục người xuống chết.

Tiểu Nhẫn điếng hồn trước sự việc đang xảy ra. Tiểu Nhẫn không khóc, hai hàng hàng nước mắt chảy dài theo hai khóe mắt...

Xoạt...

Trong lúc Tiểu Nhẫn chồm tới về phía lão Trương, chiếc áo nó đã bị cái giữ lại của Thạch Toàn xé rách. Nó không màng đến. Nó chạy đến ôm xác lão Trương. Nó uất hận và nhất là nó không ngờ, người ta có thể xem rẻ một mạng người như thế!..

Tung...

Một cước như khai sơn đá hất tung người Tiểu Nhẫn bay hẳn về phía sau quầy...

Tiểu Nhẫn loạng choạng đứng dậy, quay lại nhìn.

Vút, vút... những tiếng xé gió, những bóng người đứng vây chung quanh nó...

Nhìn quanh, nó chỉ thấy những ánh mắt vừa hung dữ, vừa tham lam như hổ đói mồi đang nhìn nó, như muốn nuốt sống nó.

Ào, ào...

Những cái chụp của các cao thủ bổ nhanh về nó, như một phản xạ của con thú đang bị thợ săn vây bắt, hai chân nó vô tình lui lại, xoay hữu, đảo tả, lạng về trước... và nó đã thấy nó đã đứng ngoài vòng vây.

Ào, ào...

Lại vồ, lại chụp. Tiếng gió xé quanh người Tiểu Nhẫn, nó vẫn thoát trong đường tơ kẻ tóc.

Thời gian kéo dài, có đến tàn một bữa ăn, nó vẫn đang bị vây bắt.

Chợt nghe tiếng thét :

- Dừng lại.

Mọi người đều dừng tay, Tiểu Nhẫn cũng đứng yên thở dồn dập.

- Tiểu Nhẫn...

Một tiếng kêu bi thương vang lên. Tiểu Nhẫn nhìn về hướng tiếng kêu, nó gào lên :

- Má má...

Lục phu nhân đang vướn người trong cái ghịt đầu nâng lên của Thiết Dực Bạt Sơn Ngũ Đảm Long.

Thiết Dực Bạt Sơn Ngũ Đảm Long cười đanh ác nói :

- Tiểu Nhẫn, mi nghe ta nói đây, mau đem tất cả những gì mi biết về Loạn Thạch cước nói ra thì má má của người được sống. Còn trái lại, má má mi sẽ chết trước, rồi đến lược mi.

Tiểu Nhẫn nhỏm người định chạy đến má má nó. Nhưng Lục phu nhân đã nói :

- Tiểu Nhẫn... đừng... con đi đi... đừng kể đến má má...

Bộp...

Trịnh Hiển Thiên, thiên kim tiểu thư của Bang chủ Kim Ưng bang đã bước đến, vụt tay trái vào mặt của Lục phu nhân, nàng thét :

- Câm, mẹ con mi muốn chết lắm sao?

Phì một tiếng, Lục phu nhân nhổ ngay một bãi nước bọt vào mặt của Trịnh Hiển Thiên :

- Ác đồ, ta muốn chết, ta không còn muốn sống nữa! Tiểu Nhẫn mi không phải là con ta, ta chỉ là nhũ mẫu của ngươi mà thôi!

Tiểu Nhẫn giật bắn người la lên :

- Không! Má má! Hài nhi là con của má má...

Lục phu nhân nói trong tiếng nức nở :

- Tiểu Nhẫn hãy nhớ những lời ta đã nói trước đây với con, và lưu tâm rằng ta chỉ là nhũ mẫu của...

Bộp...

Óc của Lục phu nhân văng ra tung tóe theo sau phát chưởng Thiết Dực Bạt Sơn Ngũ Đảm Long vào thiên đình.

Tiểu Nhẫn thét lên trong tiếng căm hờn :

- Ác đồ! Má má...! Ác đồ trả mạng má má đây cho ta...!

Nó rướn người về trước, hai bên khóe miệng rỉ máu do bị trọng thương bởi một cước của Huyết Trảo Ưng Thạch Toàn lúc nãy, vừa bị chấn động nội tâm bởi cái chết của má má nó, không, phải nói là của nhũ mẫu.

Vút... vút... vút...

Lại những tiếng xé gió của những thân người bắn về phía nó. Nó lại bị các cao thủ bao vây.

Phụt... phụt...

Nó lại thoát, chân nó lại phản ứng tự nhiên theo các dấu chân in trên thạch bàn mà di chuyển nhanh, nhanh dần, nó chạy mãi... vừa chạy vừa gào lên :

- Má má, hài nhi sẽ trả thù... trả thù...

Tiểu Nhẫn đã mệt lắm rồi, chạy theo đường thẳng nó không thoát được tay kẻ thù, nó lại sử dụng bộ pháp, nó lại thoát, lại chạy, cứ thế... dần dần vô tình nó tiến sâu hơn vào Kỳ Liên sơn.

Vượt qua một ngọn đồi... nó lại bị vây, lại thoát... nhảy qua từng gộp đá, lại một ngọn đồi... đến lúc nó lăn mình vào một hẻm vực. Bao sâu không rõ...

Nó đã thoát, thoát hẳn bàn tay khát máu của kẻ thù, có lẽ thoát khỏi cuộc đời đầy nhọc nhằn, vất vả với mười hai tuổi đời.

Nhưng... nếu không có chữ ‘nhưng’ thì không còn gì để nói... Bất công vẫn tồn tại... gian ác và cái xấu vẫn tồn tại...