Sau khi Thương Trần Triều nghe Phong Thích giải thích xong, trái lại càng thêm nghi ngờ, nhưng thấy đối phương không có ý muốn nói sâu hơn nên coi như thôi, dù sao chuyện này cũng là việc riêng tư của hoàng thất Phong Lâm quốc cũng không thể lên án Phong Thích không muốn nói rõ.
Hai người bước đầu đạt thành nhận thức chung, rất nhanh liền kết thúc cuộc nói chuyện. Thời điểm bọn họ đi vào căn phòng cách vách, Dung Khanh đang vô tâm vô phế ăn điểm tâm. Hắn từ nhỏ lớn lên ở tuyết sơn, tâm tư đơn thuần, sau đó lại cùng Thương Trần Triều kết cổ tình, mà Triều ca ca lại toàn tâm toàn ý yêu hắn, cũng bởi không phải suy nghĩ nhiều cho nên tin tưởng hết lòng. Bởi vậy, đối với việc Thương Trần Triều không cho hắn ở lại trong phòng, Dung Khanh căn bản không nghĩ nhiều.
Ngược lại là Phong Tịch Kiều, biểu tình có chút cô đơn nhưng cực lực che dấu. Hắn năm nay đã hai mươi tám tuổi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sẽ chỉ sống được hai năm nữa, ở thời điểm nhạy cảm này, hắn đối với bất cứ hành vi nào của Phong Thích cũng đều đặc biệt lưu tâm.