Ảo Tưởng Ly Hôn
Vào mùa đông, Ứng Thành không thích đến trường. Một là vì trường học phải mặc đồng phục, quá lạnh. Hai là bởi vì quá lạnh.
Đây là năm đầu bọn họ kết hôn. Tết âm lịch thì đáng lẽ nên về nhà cha mẹ, nhưng Ứng Thành không muốn đến phía Bắc. Vì thế hai người thương lượng xong thì dứt khoát bay về phía tránh qua đông.
Chỗ khách sạn hai người ở lại buổi tối ở bãi biển có lửa trại, đến tận nửa đêm mới hết. Ứng Thành mặc một chiếc quần đùi, ngồi xổm bên một tảng đá lớn, vừa uống bia vừa ngắm sao.
Hạ Hiên lại gần hôn lên đôi môi đẫm vị rượu kia.
Hạ Hiên hỏi: “Buồn ngủ không?”
“Chưa hẳn.” Ứng Thành bị hôn đến thoải mái, híp mắt liếm miệng, “Giờ về à?”
“Ngồi thêm tí nữa đi.”
“Hay là trực tiếp ngắm mặt trời mọc luôn đi?”
Hạ Hiên cười nhạo y: “Lớn đầu rồi mà còn xem mặt trời mọc……”
Ứng Thành không giận, biểu tình thoải mái mà ngửa đầu ngắm sao, đợi trong chốc lát, hỏi: “Sao không nói tiếp?”
Hạ Hiên nhỏ giọng: “Không có cách nào, em thích người tuổi nhỏ.”
Ứng Thành cười hừ, nói: “Viện lãnh đạo muốn anh đi vào bộ đội học tập ba tháng. Anh nói anh không đi, chỉ có người kia chỉ đạo bọn học viên thì công việc bù đầu không hết. Hắn không tin, nói là do em không cho.”
“Vậy hắn nói đúng.” Hạ Hiên đĩnh ngực, “Em chính là không cho! Anh đi bộ đội học tập ba tháng, ba tháng không thấy mặt nhau, chờ khi anh ra thì cả đứa con mới sinh sẽ gọi anh là ba.”
Ứng Thành cười đập chai bia vào tảng đá: “Con ở đâu ra…… Việc hôn lễ của hai ta lúc trước được đăng tải trên mạng, hắn còn cố tình đến hỏi cảm tình hai ta ổn không. Hắn lo lắng hai ta không mới mẻ nữa sẽ ly hôn, sẽ có ảnh hưởng tiêu cực.”
Y kịp thời duỗi tay đè Hạ Hiên đang tức giận lại, nói tiếp: “Thế nên anh nói tiếp, nhân phẩm của anh chẳng lẽ em không tin tưởng?”
“Anh có nhân phẩm gì chứ?” Hạ Hiên lẩm bẩm nói.
Ứng Thành liền quay đầu cười ôn nhu với anh: “Nhân phẩm là đời này chỉ thích một người.”
“Vậy thì em cũng vậy.” Hạ Hiên cúi đầu, nhặt đại một viên đá từ trên bãi cát, đứng lên, tóc ạn bị gió biển thổi lộn xộn, nhưng Ứng Thành vẫn có thể thấy dưới mái tóc đó là một đôi mắt sáng lấp lánh.
Ứng Thành thấy anh lộ ra một nụ cười ngu đần: “Em có nhân phẩm là đời này chỉ thích mỗi Ứng Thành.”
Anh giơ tay, dùng sức ném đi hòn đá nhỏ mang theo hứa hẹn vào trong biển sâu, qua những làn sóng lượn vòng, cuối cùng hòn đá biến mất tăm hơi hòa mình vào biển cả.
Kết hôn năm thứ nhất, bọn họ ở trên bãi biển về khuya, từng có lời hứa là mai sau chỉ thích một người. Từ đó về sau, Hạ Hiên không hề hoài nghi tình yêu của Ứng Thành dành cho anh. Có vài thứ có thể nhìn rõ ràng, ví dụ như sự dung túng của Ứng Thành, có vài thứ lại nhìn không ra, ví dụ như sự lãng mạn mà Hạ Hiên cho Ứng Thành. Tất cả mọi người sẽ lo lắng sự trường tồn trong cuộc hôn nhân của họ, nhưng Hạ Hiên không hề lo lắng, thậm chí cũng chẳng nghĩ qua nếu Ứng Thành không yêu thì làm sao giờ. Nhưng nếu y thật sự không yêu, thì Hạ Hiên sẽ đem tình yêu anh dành cho Ứng Thành phân ra một ít, đưa cho Ứng Thành để y dùng phần tình yêu đó lại yêu anh một lần nữa.
Kết hôn năm thứ hai, mùa thu, Hạ Hiên đột nhiên bị đau ruột thừa cấp tính, nửa đêm Ứng Thành ở ký túc xá nhận được điện thoại, nghe Hạ Hiên khóc lã chã mà nói miệng anh đau, muốn hôn hôn mới tốt được.
Kết hôn năm thứ ba, Ứng Thành sụt 15 cân ( ≈7,5kg), Hạ Hiên bắt đầu tìm hiểu về thức ăn cân bằng dinh dưỡng.
Kết hôn năm thứ tư, dưới sự chiếu cố của Hạ Hiên, Ứng Thành lại cao thêm 3 centimet.
Kết hôn năm thứ năm, Hạ Hiên trượt chân ngoài ý muốn, bị gãy mất một cái răng, kỳ thật ra chỉ có một lỗ nhỏ, nhưng anh vẫn cảm thấy mình không mạnh mẽ, hồ nháo với Ứng Thành cả đêm, mới tin tưởng lại chính mình.
Kết hôn năm thứ sáu, Hạ Hiên lừa Ứng Thành bí mật đi xăm, ở trong cổ tay xăm mấy nét đơn giản nửa bên mặt của Ứng Thành.
Vào cuối năm thứ bảy kết hôn, bọn họ có chút thất niên chi dương*, cụ thể là Ứng Thành muốn nhận nuôi một đưa trẻ, mà Hạ Hiên không đồng ý.
*Thất niên chi dương: nghĩa là đôi lứa yêu nhau nếu vượt qua cái ngưỡng 7 năm thì coi như bách niên giai lão, bên nhau trọn đời, bằng không thì xa nhau vĩnh viễn, muôn thuở không thể tái hợp
“Anh còn chưa chiếu cố tốt bản thân, mà lại muốn nhận nuôi một đứa con?”
Ứng Thành cảm thấy anh không nói lý: “Nuôn trẻ là do anh nuôi, đâu có cần em phải chăm sóc hộ? Không kêu em quản thì em nói nhiều lời vô nghĩa như vậy để làm gì?”
Hạ Hiên sốt ruột: “Lớn quá thì không thân, nhỏ quá thì ầm ĩ, dạo này chân anh còn hơi đau, leo cầu thang đều không có sức, anh còn muốn nuôi trẻ làm gì nữa?”
“Đây mà là vấn đề ư? Anh thấy em không thích trẻ con thì đúng hơn.”
“Đúng vậy em không thích! Trẻ con thì làm được gì? Ngoại trừ làm anh bận tâm thì có thể giúp anh cái gì?! Làm chân anh mãi không khỏi hoàn toàn hay sao?”
Bọn họ cãi trong một ngày. Hạ Hiên cảm thấy chân Ứng Thành đang trong thời kỳ tĩnh dưỡng, nuôi chim đã quá lao lực rồi, huống chi là một đứa trẻ. Ứng Thành lại nói chân có thể từ từ điều dưỡng, nếu mà đợi đến khi hai người đã già, thì lúc đó chăm sóc hài tử kiểu gì?
Ngày hôm sau, Ứng Thành gạt Hạ Hiên mang về một cô bé 4 tuổi từ viện phúc lợi. Hạ Hiên tức đến nỗi mặt mày xanh mét, Ứng Thành nói chỉ là mời cô bé tới chơi một ngày, không phải nhận nuôi. Hạ Hiên nghe xong mặt vẫn xám xịt, sập mạnh cửa rời đi.
Ứng Thành không quan tâm Hạ Hiên đi làm gì. Y để cô bé ngồi trong phòng khách một lát, mình thì đi vào bếp gọt trái cây nấu cơm. Cho đến khi y ra ngoài muốn lấy túi đường trắng thì thấy Hạ Hiên không biết từ khi nào trở về ngồi xổm trước mặt đứa nhỏ, dùng một con dê bông trắng chơi với cô bé. Mặt anh mang theo ý cười, nói chuyện nhẹ nhàng, chẳng thấy khí thế lạnh lùng khi nãy đâu nữa, ôn nhu tựa như anh hàng xóm vậy.
Anh chỉ lo lắng Ứng Thành mà thôi.
Nhưng mà bọn họ cũng không thật sự nhận nuôi. Công việc của Ứng Thành dần trở nên bận rộn với những sự kiện hàng năm, nhưng mà mỗi tháng bọn họ vẫn sẽ dành ra thời gian đi thăm cô bé ấy. Bọn họ đã thương lượng xong, chờ khi đơn xin chuyển nhượng được phê duyệt, liền đi làm thủ tục.
Vào cuối năm năm thứ chín kết hôn, mùa hè, Ứng Thành lại muốn ly hôn.
Ngày kỷ niệm chín năm kết hôn, đêm khuya, Hạ Hiên rốt cuộc nhận ra rằng có thể bọn họ không có năm thứ mười.