Chính vì người chết không thể sống lại, cho nên ta càng phải ở trong này làm bạn bọn họ lâu một chút!」 Nàng sầu não nói. Đỗ Quan Nguyệt và Mộ Dung Ký thấy nàng kiên trì như thế, cũng không khuyên nửa. Bi thương có khi cần phải phát tiết.
Một lúc sau, Tô Tiểu Thoa đột nhiên hỏi:「 Đổi thành các ngươi, bước tiếp theo sẽ làm sao?」
「Trước nên tra ra hung thủ là ai.」 Huynh đệ hai người không hẹn mà cùng trả lời.
「 Như vậy đáp ứng ta một chuyện.」 Tô Tiểu Thoa nhìn bọn họ.「 Ta muốn tạm thời về Lý gia trước.」
「 Không được!Nếu đại ca đã biết, nhất định sẽ trách cứ chúng ta .」 Đỗ Quan Nguyệt lắc đầu nói.
「 Vì Vô Cực, các ngươi tốt nhất nên để ta trở về.」
「 vì sao?」
「 Bởi vì giờ phút này Vô Cực đang bị nhốt tại hì đại lao nh bộ, muốn gặp hắn nhất định phải về Lý gia trước, mới có thể thuận theo mọi việc.」 Thật ra nàng cũng không có nắm chắc Lý gia sẽ cho nàng đi gặp Vô Cực, bất quá để biết Vô Cực trong sạch hay không, nàng phải làm như thế.「 Nếu Vô Cực là trong sạch , ta cũng sẽ nghĩ biện pháp cứu hắn!」
Đỗ Quan Nguyệt trầm trầm sau một lúc lâu, rốt cục gật đầu đáp ứng, có lẽ nhiều nội ứng cũng tốt.「 Nếu đại ca thuận lợi đượcchúng ta cứu ra, như vậy cô phải đáp ứng ta, sẽ trở lại bên người đại ca.」 Hắn đưa ra yêu cầu. Hắn biết nữ nhân này ở trong lòng đại ca cực kỳ quan trọng.
Tô Tiểu Thoa khẽ thở dài, gật gật đầu.
Vì thế Đỗ Quan Nguyệt và Mộ Dung Ký đành phải hộ tống nàng quay về Lý gia.
Sáng sớm hôm sau, hai người nhìn theo nàng tiến vào Lý phủ sau đó nhanh chóng rời đi, bắt đầu chuẩn bị người cứu đại ca.
****
Sau khi Tô Tiểu Thoa trở lại Lý gia,nàng đã bị đãi ngộ lãnh đạm dị thường, ngay cả bọn hạ nhân cũng không đặt nàng trong mắt, cũng dần dần không phản ứngvới nàng.Chỉ có Hương Bình giống như ban đầu đối với nàng rất tốt, lo ba bữa cơm hằng ngày cho nàng.
Ngày này,Lý Thiếu Bạch đến phòng nàng.「 Tìm ta có việc sao?」
「 Chàng có thể đáp ứng cho thiếp đi gặp Vô – thiếp van cầu chàng cho thiếp đi gặp hung thủ giết cả nhà ta!」 Nàng năn nỉ nói.
Lý Thiếu Bạch cười lạnh hai tiếng.「 Ta thấy nàng vẫn không quên được hắn đi!」Trong lòng hắn âm thầm tức giận.
「 Không, chàng sai lầm rồi,thiếp hận hắn!」 Nàng mặt không chút thay đổi, lạnh lùng mở miệng nói.
「 Sao! Phải không? Hắc hắc! Thật ra cho nàng gặp hắn cũng không sao, nhưng mà ta sợ nàng nhìn thấy sẽ đau lòng!」 Lý Thiếu Bạch chua chát nói.
「 Thiếp sẽ không, thiếp chỉ hy vọng giết người đền mạng!」Vẻ mặt nàng bỗng nhiên biến đổi, xem ra lại có chút âm tàn!
Lý thiếu Bạch thấy sắc mặt nàng đại biến, trong lòng đột nhiên không được tự nhiên, vì thế mở miệng nói:「 Đây là lệnh bài của ta, nàng có thể đi nhìn hắn!」 nói xong, thần sắc hắn khác thường bước nhanh rời đi.
Sau buổi tối,Tô Tiểu Thoa và Hương Hình cùng đi tới hình bộ đại lao. Bởi vì có lệnh bài của Lý Thiếu Bạch, bởi vậy hai người có thể thuận lợi tiến vào, không hề có người nghi vấn.
「 Hương Bình, ngươi ở tại nơi này chờ ta, ta có việc đi vào trong một chút!」
Nàng một mình đi vào đại lao âm u, ngục tốt nói cho nàng biết,Triển Vô Cực bị giam ở phòng cuối cùng.
Nàng từng bước một đi tới trước mặt hắn. Nàng nhìn thấy người hắn đầy vết máu, nhưng vẻ mặt hắn vẫn kiêu căng như cũ.
Như là cảm ứng được có người nhìn chăm chú,Triển Vô Cực đột nhiên mở hai mắt nhắm chặt. Thấy được nàng, hắn lập tức đứng dậy xông về phía trước, hai chân bị tảng đá lớn khóa chặt, nên chỉ có thể đứng ở trước cửa phòng giam, không gần được thân thể của nàng.
「 Nàng…… tại sao lại đến đây?」 Giọng nói của hắn vì thiếu nước mà khàn khàn không rõ.
Tô Tiểu Thoa thấy bộ dáng hắn như vậy, tim đều nhanh nát nhưng nghĩ đến cảnh cha mẹ chết, nàng bức chính mình không thể xử trí theo cảm tính, muốn điều tra ra manh mối!「 Nói cho ta biết,chàng rốt cuộc có phóng hỏa hay không?」Ngữ điệu nàng cố ý không mang theo một tia cảm tình, vẻ mặt lại lộ ra thống khổ.
「 Nàng còn chưa tin ta sao?」Trong lòng Triển Vô Cực chua sót vạn phần.「 Ta tuyệt không làm chuyện gây đau khổ cho nàng.」 Hắn không thẹn nhìn nàng.
「 Như vậy, vì sao triều đình lại triệu cáo thiên hạ, tiền thưởng một ngàn lượng để bắt chàng?」
「 Ta bị bị vu hãm !」
「 Là ai vu hãm chàng?」
Triển Vô Cực trầm ngâm một lúc lâu.「 Nàng làm sao có thể tới thăm ta?」 Theo lý mà nói, giống như tử tù không cho ngươi khác đi thăm .
Tô Tiểu Thoa yếu ớt nói:「 Là Lý Thiếu bạch để ta tới .」
「 Cái gì? Nàng quay về Lý gia ?」Vẻ mặt Triển Vô Cực biến đổi, lo lắng dị thường.
Tô Tiểu Thoa yên lặng không nói.
「 Mau rời đi Lý gia, nơi đó rất nguy hiểm!」
「 Chỉ cần chàng thề người phóng hỏa không phải là chàng , ta sẽ suy nghĩ rời khỏi Lý gia!」 Nàng vốn không muốn ở lại Lý gia.
「 Ta thề, nếu người hỏa phóng là ta, tất cả người trong Long Diễm bang sẽ chết thảm!」 Triển Vô Cực quyết tâm thề độc.
Tô Tiểu Thoa kinh ngạc nhìn hắn, trong khoảng thời gian ngắn không biết là vui mừng hay bi thương. Người quả nhiên không phải Vô Cực giết! Nàng cảm thấy an ủi, hắn dù sao không phải là người táng tận thiên lương!
「 Chàng chờ đây, ta đi lấy chìa khóa đến thả ngươi ra ngoài!」 Nếu hắn vô tội,nàng tuyệt không có thể để hắn không công chịu chết.
「 Chờ một chút!」 Triển Vô Cực gọi nàng lại.「 Nàng vươn tay vào đây!」 Hắn dịu dàng nói.
Tô Tiểu Thoa theo lời hắn vươn tay vào.
Triển Vô Cực cầm tay nàng, thật lâu không đành lòng buông ra.
「 Vô Cực……」Hốc mắt nàng đỏ lên.
「 Cái gì cũng không cần nói, ta hiểu được.」 Triển Vô Cực thâm tình nhìn nàng.
Một lát sau nhân, Triển Vô Cực buông tay nàng ra.「 Phải cẩn thận!」
Tô Tiểu Thoa rưng rưng đối hắn cười, bước nhanh rời đi. Nàng đi đến trước mặt người coi ngục, mở miệng yêu cầu hắn đưa chìa khóa giam Vô Cực giao cho nàng.