Có một người anh song sinh tài giỏi ảnh hưởng rất nhiều tới người em. Bất kể có đi đâu hay làm gì đi nữa thì cũng sẽ bị so sánh với anh trai của mình. Dù người em không hề kém cỏi, nhưng lại không thể vượt qua thằng anh thiên tài trong bất cứ việc gì.
Có lẽ đó cũng là lý do vì sao Kujo Yuito lại bị gọi là phiên bản tệ hại của người anh song sinh, Kujo Ayato. Cả khi ở trường, cậu cũng bị người ta chê là kém cỏi hơn người anh trong gia đình Kujo.
“Biết ngay mà. Ayato lại đứng nhất nữa rồi.”
“Từ lúc vào học trường mình thì cậu ấy lúc nào cũng đứng đầu, ghê thật nhỉ.”
“Chuẩn không cần chỉnh. Cậu ấy cũng rất giỏi thể thao nữa. Người đâu hoàn hảo dữ thần.”
“Chắc cái gì cậu ấy cũng làm được nhỉ.”
Sau khi tan học, đang chuẩn bị về thì tôi nghe thấy mấy bạn nữ trong lớp đang bàn tán với nhau.
Có vẻ đợt thi giữa kỳ này anh tôi lại xếp nhất khối rồi. Tôi thì xếp thứ bảy, khá hơn lần trước, nhưng vẫn không bằng anh ấy được.
Hồi còn nhỏ, tôi rất mặc cảm vì người anh của mình người mà tôi không thể vượt qua dù cố gắng thế nào đi nữa, nhưng hiện tại tôi bỏ cuộc hoàn toàn rồi. Dù có cố gắng nỗ lực ra sao, tôi vẫn thua, thế nên như này cũng bình thường.
“Ước gì tớ được học cùng lớp với Ayato.”
“Phải đấy. Vì đều học cùng khoa nghệ thuật, nên tớ mới ước được học cùng lớp đó.”
“Khi tớ soi bảng tên trong ngày đầu đến trường, tớ đã rất mong đợi khi nhìn thấy cái tên Kujo đấy.”
Vừa nói xong, mấy bạn nữ đó nhận ra rằng tôi đang ở ngay cạnh nên ban đầu trông họ có vẻ hơi khó xử. Nhưng tôi tỏ ra mình không quan tâm.
Việc này xảy ra nhiều lần từ hồi tiểu học nên tôi cũng quen rồi. Tôi nhìn gương mặt hối lỗi của mấy bạn nữ này một lượt rồi ra khỏi lớp học.
Và khi đi tới tủ giày, một người với khuôn mặt quen thuộc đi tới chỗ tôi. Người đó là bạn thuở nhỏ Yuuki Suzuno.
“A, Yukito. Đúng lúc thật đó nha."
“Suzuno à, có chuyện gì thế?”
“Tớ chỉ muốn biết Ayato có rảnh vào thứ Bảy và Chủ Nhật này không thôi.”
“Sao không tự hỏi anh tớ đi?”
“X-xấu hổ lắm…”
Tim tôi nhói lên khi thấy gương mặt đang yêu của Suzuno. Tình đầu của tôi, Suzuno, yêu anh trai chứ không phải tôi.
Khi nhận ra điều đó tôi đã khóc ba ngày ba đêm liền, nhưng tôi biết rằng có cố thế nào đi nữa cũng chẳng thể vượt qua được anh trai. Nên dù đã cố rũ bỏ nhiều lần, nhưng tôi vẫn không thể chối bỏ cảm xúc với cô ấy được.
“...Có vẻ câu lạc bộ bóng đá sẽ tập vào thứ Bảy đấy, nhưng hình như Chủ Nhật họ nghỉ và cũng không có kế hoạch gì cả.”
“Tớ hiểu rồi, cảm ơn nhé. Gặp cậu sau.”
Tôi thấy hơi có lỗi khi không bảo cô ấy dù tôi biết, nên khi nói cho cô biết, cô ấy liền mỉm cười rồi rời đi. Tôi đoán mặt tôi trông rất đáng thương khi nhìn theo bóng lưng rời đi của Suzuno.
Tôi thay sang giày thể thao và định đi về nhà thì bị ai đó chặn lại trước cổng trường.
“Yo, Yuito, trùng hợp thật nhỉ.”
“...Chị Kano. Chị đang làm gì ở đây vậy?”
Người tiếp cận tôi là chị của Suzuno, Yuuki Kano. Chị ấy có khuôn mặt giống Suzuno y xì đúc, nhưng lại có mái tóc vàng và đeo khuyên tai,nên chị ấy trông cứ như gal vậy.
Tôi khá ngạc nhiên khi lên đại học chị ấy lại thay đổi vẻ ngoài như này, nhưng sau hơn một tháng, tôi cũng quen nhìn mặt chị ấy rồi.
“Em có ý gì đấy? Chị chỉ vô tình đi qua trường chị từng học, nên chị mới đợi Yuito luôn thôi, được chưa?”
“Thôi, thôi, chị lúc nào chả nói thế, nhưng em đâu nghĩ chị sẽ ghé qua đây trên đường về từ trường đại học chứ.”
“Để ý tiểu tiết làm gì, thế hôm nay em muốn đi lượn không?”
“Em đành nhận lời vậy.”
Tôi bắt đầu đi với chị Kano. Chị Kano thường tới trường bằng xe máy nên thỉnh thoảng vẫn đột ngột ghé qua đây rồi đón tôi về.
Tuy nhiên, lần nào tôi cũng bị phục kích ở trường nên rất gây chú ý.
“Nói mới nhớ, hôm nay em còn tiết học nào không?”
“Vâng, hôm nay em hết tiết rồi,
nên đừng lo.”
“Giỏi lắm, em vẫn đi học đàng hoàng nhỉ.”
Tôi thấy hơi lo vì nghe nói rằng khi trở thành sinh viên đại học, nhiều người sẽ trốn học kiểu [Tình nguyện nghỉ học] ấy. Lúc đó biểu cảm của chị Kano trông rất thất vọng.
“...Yuito nghĩ gì về chị?”
“Nếu chị cứ thế này thì không có nghĩ gì đâu.”
“Chị chỉ cố để trông sành điệu hơn thôi mà.”
Cứ mải nói chuyện, chúng tôi đã tới công viên từ lúc nào không hay. Chị Kano đỗ xe ở đây, chỉ cách trường học khoảng hai phút đi bộ.
“Xe chị trông oách xà lách phết nhề."
“Em biết không, chị thấy cái xe này trong cửa hàng và thấy ưng quá nên mua luôn đấy."
Xe của chị Kano là xe Shinobi 250 size trung bình. Thân xe màu xanh lá rất nổi bật khi nhìn từ đằng xa và được thiết kế để kích thích sở thích của cánh đàn ông.
“A, đúng rồi, muốn đi chơi với chị không?”
“Đi đâu?”
“...Phản ứng chán thế.”
“Thế chị mong đợi phản ứng như nào hử?”
“Tất nhiên là em phải nói mấy lời kiểu [Em sẽ bảo vệ chị Kano suốt đời] chứ.”
“Tính cách của em đâu có như vậy.”
Tôi mà nói thế thì tởm lắm, kể cả anh tôi cũng vậy.
“Yuito lúc nào cũng lạnh lùng hết.”
“Thế chị muốn đi đâu?”
“Trước ga có một quán cafe mới mở gần đây đấy, đi với chị đi.”
“A, ở lớp em cũng có nghe nhiều về chỗ đó rồi.”
Quán cà phê đó khá phong cách và được rất nhiều bạn nữ ưa chuộng. Chà, tất nhiên là tôi chưa từng tới quán cà phê nào như thế rồi.
“Nhưng mà nếu chị đến đó, không phải nên đi với bạn cùng trường đại học hoặc ai đó hơn là đi với em sao?”
“Chị là kiểu luôn tìm hiểu kỹ trước khi đi với bạn bè. Nhưng mà chị thấy đi một mình cô đơn lắm, nên mới mời Yuito, người trông khá rảnh nè.”
“Em hiểu rồi.”
Đâu nhất thiết phải nói tôi trông rảnh thế đâu, nhưng nếu thế thì chị ấy mời tôi cũng hợp lý.
“Chúng ta hết thời gian rồi nên đi thôi. Đội cái này rồi ngồi lên yên xe đằng sau đi.”
“Được rồi.”
Tôi đội nón bảo hiểm chị Kano đưa cho tôi rồi từ từ ngồi lên yên sau. Sau đó, chị Kano mở khóa, vặn ga rồi bắt đầu khởi hành.