Khi tôi đưa điện thoại tôi ra, chị Kano ngay lập tức kiểm tra lịch sử tương tác và trò chuyện trên LINE của tôi. Chị Kano tim lặng thao tác trên điện thoại tôi một lúc.
“Hmm, có vẻ không có cuộc trò chuyện mờ ám nào nhỉ.”
“Em đã bảo rồi mà.”
“Không, cũng có thể Yuito đã xóa sạch bằng chứng nhằm qua mặt chị…”
“Chị Kano bảo em đưa chị điện thoại và em đã đưa rồi đấy thôi, nên em lấy đâu ra thời gian xóa sạch bằng chứng gì chứ.”
Không cần nói cũng biết làm sao tôi xóa hết bằng chứng nhanh như vậy được cơ chứ. Ngay từ đầu thì làm gì có đoạn chat nào làm mình không muốn cho người khác nhìn thấy đâu.
“....Túm cái váy lại, chị thực sự tin em không có bạn gái chửa?”
“Tạm thời thôi. Mặt khác, chị thấy lo vì em có thông tin liên lạc của con gái đấy, nhưng về chuyện gì đây nhỉ?”
“Tám chuyện về mấy sự kiện của trường hay cái gì đó đại loại thế với mấy bạn nữ thì em không lạ gì đâu.”
Đó cũng là vì sao có rất ít con gái kết bạn LINE với tôi. Nó cũng chỉ là mấy cuộc trò chuyện bình thường không liên quan đến giới tính của nhau (bạn bè ấy) vì nó cứ như kinh doanh ấy.
“Nếu em không liên lạc với họ nữa thì cần gì phải lưu số họ trên máy mình làm gì đâu, phải không?”
“Ừ thì cũng đúng, nhưng mà”
Ờ thì đúng như chị Kano nói, tôi cũng thấy không cần phải giữ liên lạc với bạn nữ mà tôi không bao giờ nói chuyện cùng nữa. Tôi còn lưu chỉ vì tôi thấy khá vất khi xóa liên lạc của từng người một thôi.
“Được rồi, để chị xóa hết cho.”
“....Ể?”
“Làm càng sớm càng tốt mà.”
Chị Kano bơ tôi rồi tiếp tục thao tác trên chiếc điện thoại tôi đưa. Tốp lại chút nào, có nhất thiết phải đi xa thế không? Khi tôi còn mải nghĩ vậy,
chị ấy hình như đã xóa hết mấy cuộc liên lạc và trò chuyện rồi nên liền trả điện thoại cho tôi.
“Này, bay sạch sành sanh rồi nhá.”
“Phải ha, bay hết rồi này.”
“Chắc giờ việc xóa sạch mấy thông tin liên lạc của Yuito xong rồi.”
Khi kiểm tra chiếc điện thoại chị Kano trả tôi, tôi nhận ra tất tần tật mấy liên lạc với mấy bạn nữ đã bị xóa sạch khỏi lịch sử trò chuyện và danh sách bạn bè của tôi. Đối với cánh đàn ông thì chuyện này khó chịu thật đấy. Tài khoản của con gái còn sót là của chị Kano.
“Hử, đến cả thông tin liên lạc của Suzuno mình còn không thấy đâu…”
“Yeah, chị cũng xóa liên lạc của con bé rồi, mục đích là vậy mà.”
“....Chị vừa làm gì đấy?”
“Thì vì Yuito cũng có việc gì cần thiết phải liên lạc với Suzuno đâu, đúng hơm?”
Tôi đâu nghĩ chị Kano lại xóa cả thông tin liên lạc của Suzuno cơ chứ. Tôi biết Suzuno yêu anh trai tôi, nhưng thành thật mà nói, tôi thấy hơi sốc vì thông tin liên lạc của người tôi thích lại bay màu.
Tôi không thể từ bỏ việc liên lạc với Suzuno được, nên tôi cố bật chị Kano
để xem liệu tôi có thể lấy lại bằng cách nào đó không.
“...Thỉnh thoảng em vẫn nhắn tin với Suzuno mà, nên sẽ có chuyện nếu chị xóa nó đi
đấy.”
“Ổn mà. Nếu em có gì muốn nói với bé Suzuno, cứ nói cho chị biết rồi chị sẽ chuyển lời giúp em mà. Ngược lại, nếu em ấy có chuyện gì, chị sẽ cho Yuito biết.”
“Thế không phải rắc rối quá à?”
Tôi cảm thấy truyền tin nhắn của tôi tới Suzuno thông qua chị Kano thì rắc rối gấp đôi đấy chứ. Mặt khác thì, mấy nội dung trò chuyện của tôi với Suzuno thì chị Kano đều biết tất à.
“Nếu là vì Yuito, thì có gì chị cũng chịu hết.”
“Nhưng mà…”
“Chuyện này được quyết định như vậy rồi, nên từ bỏ đi.”
Chị Kano thẳng thừng nói vậy. Chị Kano, người mà thành như thế này,
lâu rồi mới lại tận dụng mọi thứ như vậy, nên nói nữa chỉ tổ tốn thời gian thôi.
Ờ thì, trong trường hợp tệ nhất thì tôi sẽ cố xin lại thông tin liên lạc của Suzuno trên trường vậy, nên bây giờ cứ bỏ qua đã.
“Nhanh rời khỏi đây nào. Như chị đã nói, chị bao.”
“Cảm ơn chị nhé, cứ như vừa đi tiệc vậy.”
Sau đó chúng tôi thanh toán rồi ra khỏi quán cafe. Chúng tôi không nấn ná
ở đây quá lâu nên ngoài trời vẫn còn sáng.
‘Em no rồi, ta về nhé?”
“A, Yuito sẽ ở đây với chị.”
Tôi vừa cầm mũ bảo hiểm và định ngồi lên yên sau thì chị ấy nói vậy đấy.
“Em không ngờ chị lại nói như thế đâu đấy.”
“Ờm, lúc này Yuito lừa chị là em có bạn gái mà, nên đây là để trả đũa đó.”
“Không, chuyện cô ấy ở hai chiều không gian khác nhau là thật mà.”
“Chị không nghĩ lý do đó chấp nhận được đâu.”
Lúc này tôi đang cố giải thích, nhưng chị Kano chẳng nghe tôi nói tí gì. Có vẻ như ngoài im lặng đi cùng chị ấy ra thì cũng chẳng còn cách khác.
“...Thế giờ ta lại đi đâu nữa?”
“Hmm, để chị xem nào.”
Tôi hiểu rồi, có vẻ sau chuyện hồi này thì chị Kano còn chưa muốn nghĩ về mấy thứ gì nữa.
“Nếu chị không biết đi đâu thì, chị không cần ép bản thân đi đâu.”
“Không, đây là để trả đũa Yuito.”
Rõ ràng chẳng có gì để chị Kano muốn trả đũa tôi cả. Tôi không biết cái kiểu trả đũa gì đang đợi tôi phía trước nữa, nhưng tôi mong chị ấy sẽ nhẹ nhàng chút.
“Chỗ này thì sao?”
“...Không, không nhé, dù chị nghĩ gì đi nữa, nơi này hoàn toàn chẳng tốt chút nào đâu nhé!? Mẹ trẻ đang nghĩ quái gì đấy hả?”
“Ừm thì, cá nhân thì chị tưởng đây là ý tưởng hay đó chứ.”
Chỗ chị Kano cho tôi xem thông qua ứng dụng bản đồ là một nơi để nuôi dưỡng tình yêu giữa nam và nữ, nói thẳng ra là khách sạn tình yêu đấy.
“Nếu chúng ta là hai người lạ khác giới thì, đây chắc chắn là quấy rối tình dục đấy.”
“Đúng như em mong đợi nè, chỉ là đùa thôi…giờ có vẻ vẫn chưa được.”
Tôi không nghe rõ nửa còn lại chị ấy nói gì nữa, nhưng chắc chẳng có gì to tát đâu.
“Vậy thì, chị nghĩ chị sẽ đi tới khu mua sắm rồi mua mấy bộ quần áo cho mùa hè vậy.”
“Nếu thế thôi thì, không vấn đề gì sất.”
“Được rồi, quyết định rồi thì đi thôi. Đội mũ của em rồi leo lên đằng sau đi.”
Như chị Kano nói, tôi đội mũ bảo hiểm lên rồi trèo lên yên sau. Chị Kano sau khi đã xác nhận liền nổ máy rồi khởi động chiếc xe.