Âu Dương Chính Lan

Chương 14




Thực ra, gã chẳng quá lời, vì kiếm pháp có quá nhiều sơ hở, luyện hoài cũng thế thôi! Động Đình Thần Kiếm mở võ trường để mưu sinh, đệ tử đông hàng trăm, làm sao dạy cho chu đáo từng người được?

Chính Lan thấy họ Lâm to béo phục phịch, bộ pháp chậm chạp, liền dạy cho gã một đoạn khẩu quyết trong pho Hoàng Hạc Khinh Vân, chàng dùng kiếm đánh dấu những bộ trêи mặt đất bắt gã phải bước theo càng lúc tốc độ càng nhanh. Lâm Chấn Hạo hiếu võ thành tật nên chuyên cần luyện đến bở hơi tai, cuối cùng cũng nắm được yếu quyết của bộ pháp. Chính Lan hài lòng bảo :

- Nếu Lâm lão đệ chú tâm khổ luyện, muốn bảo toàn mạng sống cũng chẳng khó gì!

Đêm xuống, trăng mười sáu trải ánh sáng trêи mặt hồ, gió xuân hiu hiu làm gợn sóng, trông như hàng ngàn con rắn bạc. Chính Lan buồn bã nhìn vầng nguyệt lơ lửng trêи mặt nước mênh ʍôиɠ, nhớ đến thê tử sống chết phương nào chưa rõ. Chàng đau lòng khôn xiết thở dài, gởi gắm nhớ thương vào bài Vọng Nguyệt Hoài Viễn (Ngắm trăng nhớ người xa) của Trương Cửu Linh:

Hồ thượng sinh minh nguyệt

Thiên thai cộng thử thì

Tình nhân oán dao dạ

Cảnh tịch khởi tương tư

Diệt chúc liên quang mãn

Phi y giác lộ ti

Bất kham danh thủ tặng

Hoàn tẩm mộng giai kỳ

Dịch thơ:

Trăng lên từ dưới hồ

Soi sáng khắp muôn phương

Đêm não lòng xa cách

Canh dài nỗi nhớ thương

Tắt đèn đầy ánh nguyệt

Khoác áo thấm hơi sương

Khôn vốc trăng đưa tặng

Đi nằm mộng gặp chăng?

Lâm Chấn Hạo cũng được học hành đàng hoàng nên hiểu được tình cảm của Chính Lan. Gã rụt rè hỏi :

- Phải chăng Trọng huynh nhớ nhung hình bóng mỹ nhân nơi quê nhà?

Chính Lan gượng cười, không đáp và bảo gã :

- Lâm lão đệ, chúng ta tìm cách vào đảo thôi. Bờ hồ quá rộng, biết bọn Bạch Liên giáo đến từ hướng nào?

Chấn Hạo tán thành :

- Trọng huynh yên tâm! Lúc chiều, tiểu đệ đã ghé nhà lão ngư phủ hỏi mướn thuyền. Nơi ấy cách đây không xa!

Hai người đi về hướng Tây, lát sau đã đến một túp chòi lá ven hồ. Chấn Hạo đưa lão chủ thuyền hai chục lượng bạch ngân, vui vẻ dặn dò :

- Nếu chúng ta không trở lại trả thuyền, lão cứ việc mua chiếc thuyền mới mà sử dụng!

Số bạc này gấp đôi trị giá chiếc thuyền câu nên lão dân chài này rất hoan hỉ, thầm vái hai vị thượng khách chết mất xác cho xong!

Chính Lan và Chấn Hạo chèo nhanh về phía hòn đảo giữa hồ. Vừa được hơn nửa chặng đường đã nghe tiếng quát tháo ở phía Đông. Chính Lan chèo nhanh về hướng ấy, nhận ra hai mươi chiếc thuyền dài đang tiến đến đảo, và đang bị các cung thủ Bố Y hội bắn chặn. Ngoài tên thường họ còn dùng loại tên có quấn vải tẩm dầu ở mũi để đốt thuyền của Bạch Liên giáo. Những mũi tên ấy bay vun vút như dệt lưới, nên đã có ba chiếc thuyền bốc cháy, và mười mấy gã thanh y trúng tên, gào lên thảm khốc. Nói chung, người trêи đảo nhờ thuật xạ tiễn điêu luyện đã chặn được bước tiến của đối phương.

Nhưng bất ngờ nhà cửa trêи đảo bốc cháy ngùn ngụt. Chính Lan than thầm, đoán rằng Bạch Liên giáo đã gài nội ứng vào Bố Y hội. Đám cháy đã khiến người trêи đảo phải phân tán lực lượng để cứu hỏa. Vì vậy, phòng tuyến mỏng đi. Phe Bạch Liên giáo thừa cơ tiến lên. Chính Lan nghe tiếng chim ưng đập cánh trêи cao, ngẩng đầu nhìn lên, nhận ra tám con Thần Điêu khổng lồ của Đào Hoa cung đang bay vút về phía đảo và sắp hạ cánh. Các cao thủ Bố Y hội vội dương trường cung bắn chặn. Nhờ vậy, mười mấy chiếc thuyền kia đến được mép đảo. Chính Lan kinh hãi đốc thúc Chấn Hạo chèo nhanh. Hai người đặt chân lên đảo thì Bố Y hội đã rút vào trung tâm cố thủ. Chính Lan nóng ruột nắm tay Chấn Hạo kéo đi như bay, tìm đến nơi đang vang lên tiếng reo hò, và lửa cháy rực trời!

Cuộc chiến đang diễn ra quanh một tòa thạch thất rất kiên cố, hình dáng kỳ lạ. Nó không vuông vức mà lại được xây thành hình bát giác, tường vây bên ngoài bằng đá, chỉ thấp ngang ngực người. Nhờ có chỗ ẩn thân kín đáo, hơn trăm cao thủ Bố Y hội cầm chân được đối phương.

Nhưng ở hướng chính Nam, một nhóm người đang tiến lên như vũ bão.

Chính Lan nhận ra Phi Hoàn Đại Lão và bảy lão nhân lùn của Đào Hoa cung.

Hôm nay họ mặc võ phục vàng, ngực thêu đóa sen trắng lớn bằng hai bàn tay.

Riêng Phi Hoàn Đại Lão có thêm ngân khôi trêи tóc. Song hoàn và bảy thanh tiểu kiếm vun vút dệt lưới loang loáng dưới ánh lửa rực rỡ của đám cháy. Có bốn năm căn nhà gỗ gần thạch thất đang phát hỏa.

Chính Lan thấy họ sắp đến gần phòng tuyến của Bố Y hội, liền gầm lên :

- Có Báo Ứng Lang Quân đến đây!

Dứt lời, thân hình chàng lướt tới, đánh thủng hàng ngũ Bạch Liên giáo.

Song thủ chàng tung ra hàng loạt chưởng kình liên tiếp, đánh văng thân thể những gã cản đường. Tiếng gào thét rêи la vang dội cả mặt hồ.

Tám lão ma đầu kinh hãi quay lại chặn đánh chàng trai lạ mặt. Lý Hiểu Lộ phóng đôi Song hoàn, tấn công từ xa. Chính Lan dùng thế “Nhất Hạc Xung Thiên” quen thuộc, bốc cao hai trượng, xuất chiêu “Cuồng Lãng Trầm Chu”.

Không phải hai chưởng mà là mười tám đạo chưởng phong nối tiếp nhau như sóng dữ. Phép đánh kɧօáϊ chưởng nhanh như chớp giật này khiến đại lão chới với, trúng liền hai đòn vào ngực, máu phun thành vòi. Bảy lão lùn Đào Hoa cung vội hợp chưởng tấn công Chính Lan. Chưởng phong có màu hồng nhạt của Đào Hoa Mê Tâm chưởng pháp bảy đạo chưởng kình hội tụ vào thân chàng, mãnh liệt như cuồng phong.

Chính Lan vỗ mạnh song chưởng vào khoảng không, dùng Ngự Phong thân pháp bốc lên cao thêm nửa trượng nữa, thoát khỏi phạm vi của lưới chưởng, và không chờ đối phương kịp đổi hơi, chàng lao xuống xuất chiêu “Thăng Thượng Hoa Phi”. Ba mươi sáu đạo chưởng kình liên tiếp giáng xuống như búa bổ, vỗ trúng ngực ba lão Tống Hôn sứ giả.

Cuồng Lãng thần chưởng ảo diệu ở chỗ hư thực khó phân. Trong ba mươi sáu đạo chưởng kình kia, nặng nhẹ hoàn toàn khác nhau, được đánh ra với tốc độ cực nhanh nên đối phương không tài nào phán đoán nổi. Ba lão già tội nghiệp kia rú lên thảm thiết, lăn lông lốc như trái cầu, chết không kịp trối!

Bốn lão sứ giả còn lại và Phi Hoàn Đại Lão trợn mắt kinh hoàng trước bản lình thần sầu quỷ khốc của người lạ mặt. Họ nhảy lùi lại quát hỏi :

- Ngươi là ai mà dám giả dạng Báo Ứng Lang Quân?

Chính Lan cười nhạt :

- Bổn nhân là Đệ nhị đại của Lang Quân, có trọng trách tiêu diệt sạch bọn tà ma như lũ ngươi!

Nói xong, chàng vung chưởng đánh liền. Lúc này phe Bố Y hội đã thừa thế phản công. Lâm Chấn Hạo cũng sát cánh với họ. Phe Bạch Liên giáo thiếu cao thủ chủ chốt nên bị áp đảo.

Sơn Đông Tử Phòng câm như hến vung kiếm tấn công những người anh em cũ. Thanh Long Trảo Đặng Tân Dụ biết lão ta bị ép buộc nên chẳng nỡ xuống tay, chỉ tìm cách bắt sống.

Cả Thiểm Điện Thần Kiếm Đỗ Vĩnh Huy, Thiên Thủ thư sinh Trân Dật, Giang Tây thần bộ Trịnh Thiều cũng có mặt ở đây.

Họ Trân thấy Sơn Đông Tử Phòng đang đánh với Thanh Long Trảo, liền lén phóng một viên Thiết Liên Tử vào huyệt Ngưu Tỵ ở đầu gối phải của lão.

Họ Từ khuỵ xuống, bị Thanh Long Trảo điểm huyệt, vác vào thạch thất!

Nhắc lại, Chính Lan giở pho Cuồng Lãng thần chưởng đấu với năm lão ma đã hơn trăm chiêu mà vẫn chưa giết được ai. Đối phương sợ hãi chàng nên dùng phép du đấu, tránh đòn trực diện và tấn công sau lưng.

Chính Lan thầm tính toán, xông vào Phi Hoàn Đại Lão. Họ Lý vội nhảy lùi, để bốn lão sứ giả tập kϊƈɦ hậu tâm Chính Lan. Nhưng việc tấn công Đại Lão chỉ là động tác giả, chưởng kình rất yếu ớt. Thực lực dồn cả vào song cước đưa chàng bay ngược về sau bọn sứ giả. Với vị trí thuận lợi này, Chính Lan xuất chiêu “Lãng Đả Quần Thạch”, hàng loạt chưởng kình như sóng dữ vỗ vào đầu đối phương. Bốn lão lùn trúng đòn gục ngã, xương đầu vỡ vụn.

Phi Hoàn Đại Lão hồn phi phách tán, co chân đào tẩu nhưng đã bị Chính Lan chặn đầu. Chàng cười lạnh lẽo bảo :

- Lý Hiểu Lộ! Trước khi nhắm mắt lão sẽ biết ta là ai!

Dứt lời, chàng xuất chiêu “Điệp Lãng Xuyên Sơn”, chưởng kình thu gọn, nối nhau khoan vào màn hắc ảnh của Song hoàn. Đôi vòng sắt bật khỏi tay Đại Lão, nhường đường cho một mũi tên máu bắn vào mắt lão, xuyên thủng não bộ. Công phu này đã tố cáo lai lịch của Chính Lan, nhưng họ Lý đã chết, chẳng thể khai báo với ai được nữa.

Chính Lan xoay qua hỗ trợ bọn Bố Y hội kết liễu chiến trường. Hơn trăm gã đao thủ Bạch Liên giáo đều chết sạch!

Bọn Thanh Long Trảo kéo đến tạ ơn tương trợ. Chính Lan nhìn những gương mặt thân quen, lòng bồi hồi xúc động. Nhưng chàng chưa dám nhận họ mà hỏi ngay :

- Chư vị tìm ra kẻ nội gián đã phóng hỏa chưa?

Thanh Long Trảo ngượng ngùng :

- Bẩm đại hiệp chưa ạ?

Chính Lan nghiêm giọng :

- Nếu không tìm ra kẻ ấy thì đừng mong gì chống lại Bạch Liên giáo!

Giang Tây thần bộ Trịnh Thiều nghiến răng đáp :

- Đại hiệp dạy rất phải! Tại hạ thề sẽ lôi cổ tên khốn khϊế͙p͙ ấy ra ánh sáng.

Chính Lan sợ Bạch Liên giáo dùng con tin để uy hϊế͙p͙ nên tuyệt đối không dám tiết lộ lai lịch. Trong thân phận Báo Ứng Lang Quân, chàng dễ đối phó với chúng hơn. Chàng lạnh lùng nói :

- Tại hạ tình cờ đi ngang đây, thấy bọn Bạch Liên giáo đáng ghét nên ra tay tiêu diệt, giờ xin cáo biệt!

Bọn Bố Y hội thấy võ nghệ của chàng còn cao siêu hơn cả Chính Lan, lòng vô cũng kính phục, hết lời cảm tạ chàng và Lâm Chấn Hạo.

Họ Lâm đắc ý phi thường vì có dịp được dương danh. Đồng thời trong trận vừa qua, gã thấy bản lĩnh mình lợi hại hơn hẳn, lòng vô cùng khoan kɧօáϊ! Cả năm nay gã chỉ dám trừng trị vài gã lưu manh, vô danh tiểu tốt, giờ giết được đến bảy tám tên đao thủ Bạch Liên giáo, bảo sao gã không hoan hỉ?

Chấn Hạo vui vẻ nói :

- Tại hạ và Trọng huynh đã thề sẽ quét sạch tà ma, nếu chư vị biết Tổng đàn của Bạch Liên giáo ở đâu xin chỉ giáo cho!

Thanh Long Trảo buồn rầu đáp :

- Bọn lão phu tìm kiếm đã lâu nhưng không thành công, có lẽ phải nhờ đến Cái bang mới được!

Chính Lan nhân dịp ấy dọ hỏi :

- Chư vị tìm Tổng đàn Bạch Liên giáo làm gì? Tại hạ mới hạ sơn nên không rõ ân oán giang hồ.

Đặng lão bùi ngùi kể :

- Hội chủ của bổn hội là Hồng Nhất Điểm đại hiệp, tên gọi là Âu Dương Chính Lan. Hơn năm trước, người đến Bắc Kinh tiêu diệt bọn Ngụy Trung Hiền, cứu nguy cho xã tắc. Chính Lan thọ thương trậm trọng, trêи đường về bị bọn đầu sỏ Bạch Liên giáo bây giờ phục kϊƈɦ, bỏ mạng dưới vực sâu. Sau đó, đối phương tập kϊƈɦ Âu Dương gia trang, dùng chim ưng rải độc phấn, bắt sống được toàn bộ gia quyến của Chính Lan. Bọn lão phu ngày đêm tìm kiếm nơi giam giữ để cứu họ ra.

Thiên Thủ thư sinh Trân Dật nhăn nhó, tiếp lời :

- Đáng sợ nhất là việc Bạch Liên giáo đã dùng các con tin cưỡng bách những người thân của bọn tại hạ trở thành kẻ thù, trở kiếm chống lại anh em!

Chính Lan cố nén thương tâm, hỏi thêm :

- Chẳng lẽ chẳng một ai thoát khỏi trận tập kϊƈɦ ấy?

Giang Tây thần bộ Trịnh Thiều lúng túng nhìn quanh, thấy chỉ toàn những người thân thiết, liền hạ giọng :

- Đại hiệp có ân lớn, bọn tại hạ chẳng dám giấu diếm, chỉ mong người giữ kín dùm cho. Quả thực có một người thoát khỏi vòng vây, nhảy xuống Trường Giang tìm đến Quí gia trang!

Chính Lan vui mừng khôn xiết, cố tỏ vẻ lãnh đạm :

- Đã có nội gián trêи đảo, việc ấy đâu còn gì bí mật nữa?

Đỗ Vĩnh Huy biện bạch :

- Đại hiệp lầm rồi! Việc này chỉ có vài người biết thôi! Người ấy được đưa đến đây, giấu vào mật thất trước khi Bố Y hội tụ quân!

Té ra trong tòa thạch thất kia có hầm ngầm. Chàng hài lòng, hờ hững hỏi :

- Thế người ấy là ai?

Thanh Long Trảo thì thầm :

- Ngũ phu nhân Liễu Thi Mạn! Nàng quen với chất độc nên không bất tỉnh ngay, kịp phá vòng vây chạy về phía bò sông. Dù bị trúng một chưởng vào lưng nhưng vẫn về đến Quí gia trang mới gục ngã!

Trịnh Thiều buồn bã tiếp lời :

- Tiếc rằng phu nhân cứ mãi mê man, cơ thể ngày càng hư nhược!

Chính Lan biến sắc, nhưng nhờ mang mặt nạ nên không ai phát hiện.

Chàng nói thật chậm để không run giọng :

- Tại hạ có học qua y đạo, chữa trị được tất cả các loại chưởng thương.

Nếu chư vị thấy cần, tại hạ sẽ ra tay cứu Ngũ phu nhân!

Bốn người nhìn nhau ái ngại, sợ câu nam nữ hữu biệt. Trân Dật bi phẫn bảo :

- Chẳng lẽ vì chút tiểu tiết mà để Ngũ phu nhân phải chết oan? Chính Lan là người độ lượng, chắc ở chốn suối vàng cũng hiểu cho bọn ta!

Ba người tán thành, Thanh Long Trảo vội nói :

- Lão phu cùng Trân lão đệ, Đỗ lão đệ ra tập họp anh em, trước là để kiểm tra thương vong, sau là để giữ bí mật việc trị thương! Trịnh đệ mau đưa Trọng đại hiệp vào thạch thất!

Chấn Hạo đi theo bọn Thanh Long Trảo vì không tiện đến nơi cấm địa.

Giang Tây thần bộ đưa Chính Lan vào trong. Nửa ngoài là khách sảnh, ngăn với phần sau bởi một bức vách dày. Chính Lan hiếu kỳ hỏi :

- Đây là cơ ngơi của ai mà kiểu dáng kỳ lạ vậy?

Trịnh Thiều vội đáp :

- Bẩm đại hiệp! Mười năm trước Bát Quái môn đặt căn cứ ở nơi đây. Tà phái này thường bắt cóc trinh nữ để hiến tế nên bị quân triều đình tiêu diệt.

Tại hạ từng được Tri phủ Giang Tây cử sang phối hợp với lực lượng Bộ đầu An Khánh để điều tra, nhờ vậy mới biết rõ nơi đây!

Trịnh Thiều móc chìa khóa mở cánh cửa thép dày, vào rồi khóa lại ngay!

Khu trong bày biện như khuê phòng của nữ nhân. Có giường hoa, có bàn phấn và kệ sách.

Họ Trịnh bước đến trước kệ sách, rút ra vài quyển rồi thò tay vào ấn một nút bí mật nào đấy. Chiếc giường trải nệm gấm kia tự động chạy sang một bên, để lộ nắp hầm. Xuống hết mười bậc thang, gã lại mần mò điều động cơ quan, nắp hầm sập xuống và có tiếng di chuyển về chỗ cũ của chiếc giường bên trên!

Chính Lan vô cùng thán phục người đã thiết kế ra cơ quan tinh xảo này.

Căn hầm có kϊƈɦ thước rộng như tòa nhà bên trêи, trần được chống đỡ bằng cột đá xây vững chắc. Chính Lan ngước lên, nhận ra một khe hở rộng hai gang chạy suốt nóc hầm. Gió và ánh sáng lọt vào từ đây. Té ra bức tường ngăn phía trêи là hai lớp song song. Ngay dưới đường thông gió ấy có một chiếc giường gỗ. Người đang nằm thiêm thϊế͙p͙ chính Liễu Thi Mạn. Còn cô gái ngồi cạnh giường chẳng ai khác hơn Miêu nữ Tiểu Cúc tỳ nữ của nàng! Chính Lan thắc mắc :

- Cô bé kia là ai vậy?

Trịnh Thiều bỗng đỏ mặt, ngượng ngùng :

- Nàng ta là Tiểu Cúc, tỳ nữ của Ngũ phu nhân. Đêm ấy, nàng sang Quí gia trang thăm tại hạ nên không có mặt ở nhà! Nhờ vậy, mới có người chăm sóc Ngũ phu nhân!

Chính Lan hiểu ngay họ Trịnh yêu thương nàng Miêu nữ kia nên lén lút hẹn hò!

Tiểu Cúc thấy người lạ vào, vội đứng lên. Bụng nàng nhô cao và cũng là lý do vì sao Giang Tây thần bộ đỏ mặt.

Nếu là lúc khác, Chính Lan đã buông lời chọc ghẹo họ Trịnh. Nhưng giờ đây chàng đang bồi hồi, lo lắng cho Thi Mạn, nên chẳng nói gì, ngồi xuống mép giường thăm mạch. Chàng cau mày bảo Tiểu Cúc :

- Cô nương hãy lật sấp bệnh nhân, vén lưng áo nàng lên cho ta xem thử?

Tiểu Cúc là người Miêu nên không câu nệ lễ nghi, mau mắn làm theo lời chàng. Trịnh Thiều thở dài, bỏ lên trêи, phó mặc cho số phận!

Chính Lan đã nhận ra lai lịch của chưởng thương. Tuyệt kỹ Tỳ Bà Am Thủ này là của Độc Giác Thần Ma tức Thái Sơn Phủ Quân Vũ Diên!

Chàng suy nghĩ, cân nhắc một lúc lâu, cởi hết áo Thi Mạn ra, xoa bóp hai mươi bốn huyệt đạo trước sau. Luồng chân khí hùng hậu của chàng làm sống lại đường kinh mạch sắp khô cứng, giúp chân khí của Thi Mạn từ từ lưu chuyển. Chính Lan lại nhờ Tiểu Cúc giữ nàng ngồi lên để chàng truyền nội lực. Nửa canh giờ sau, mồ hôi Chính Lan toát ra như tắm nhưng khí huyết của bệnh nhân đã điều hoà, mặt thoáng sắc hồng. Chỉ cần tĩnh dưỡng mươi hôm, Thi Mạn sẽ hồi phục như xưa.

Chính Lan bảo Tiểu Cúc :

- Cúc nhi! Ngươi mặc lại áo cho phu nhân đi!

Còn chàng bước xuống giường ngồi cạnh vách tĩnh tọa. Khi chàng mở mắt ra thì chung quanh có năm người đang chờ đợi. Nghĩa là có thêm Sơn Đông Tử Phòng Từ Kính Nhan.

Họ sụp xuống vái lạy :

- Ơn cứu tử Ngũ phu nhân, bọn tại hạ nguyện làm thân khuyển mã để đáp đền!

Chính Lan bình thản đáp :

- Chút công lao nhỏ mọn, chẳng đáng để chư vị bận tâm, xin mời đứng lên!

Sơn Đông Tử Phòng nghiêm giọng :

- Đại hiệp là truyền nhân của Báo Ứng Lang Quân, chắc là một lòng vì võ lâm mà càn quét tà ma. Bọn lão phu muốn tôn người là Hội chủ Bố Y hội để tiêu diệt Bạch Liên giáo. Mầm đại họa của võ lâm!

Chính Lan mỉm cười :

- Chắc các vị muốn lợi dụng ta để báo thù cho Hồng Nhất Điểm chứ gì?

Từ lão không hề bối rối, gật đầu ngay :

- Đại hiệp đoán không sai, nhưng thực ra hai bên cùng có lợi. Nếu đại hiệp cứu được thân quyến của Âu Dương công tử, bọn lão phu xin dâng năm vạn lượng Hoàng Kim còn như giết luôn được ba lão Thái Sơn Phủ Quân, Đào Hoa cung chủ, Miêu Ưng lão tổ sẽ được thêm hai vạn lạng vàng cho mỗi thủ cấp!

Số vàng khổng lồ kia quả là vô cùng hấp dẫn, khó ai cưỡng lại được!

Chính Lan đoán ngay Quí Thành Lâm là hậu thuẫn cho bọn họ. Chàng cười mát :

- Còn chư vị sẽ khoanh tay chờ kết quả hay sao?

Đỗ Vĩnh Huy nóng nảy đáp :

- Làm gì có chuyện ấy! Bọn tại hạ sẽ giao sinh mạng mình cho đại hiệp sai phái, dẫu chết cũng chẳng sờn lòng!

Chính Lan gật gù :

- Thế thì được! Tại hạ sẽ suy nghĩ về đề nghị của chư vị. Nhưng trước tiên xin cho biết kế hoạch hành động trước đã!

Từ lão vuốt râu đáp :

- Hòn đảo này có vị trí rất tốt, nếu phòng thủ chu đáo hơn bọn Bạch Liên giáo khó mà vào được. Nay nội gián chưa tìm ra có dọn đi nơi khác cũng vô ích! Chờ Ngũ phu nhân bình phục, chiêu mộ lại đàn Độc Phong đang tản mác quanh nhà cũ, nơi này càng vững chắc hơn! Thứ hai, bọn lão phu sẽ phong tỏa căn cứ, không cho ai ra cả, như vậy Bạch Liên giáo sẽ không biết rõ nội tình, tất kéo quân đến một lần nữa. Chúng ta dùng kế dĩ dật đãi lao, nắm chắc phần thắng lợi!

Chính Lan im lặng tán thành và tò mò hỏi :

- Vì sao các hạ lại không rời bỏ Bạch Liên giáo sớm hơn?

Từ Kính Nhan thở dài :

- Lão phu và bọn Hách Thiết Xuyên đâu biết rằng Ngũ phu nhân còn sống và anh em Bố Y hội tụ họp nơi này, nên đành nhẫn nhục chịu sự khống chế, chờ cơ hội cứu gia quyến của Âu Dương công tử!

Chính Lan vẫn còn thắc mắc :

- Vì sao Bạch Liên giáo không giết hết con tin mà lại lưu lại làm gì? Võ công của bọn Lôi Đao, Thiết Xuyên đâu đáng để Bạch Liên giáo phải nhọc công lôi kéo?

Sơn Đông Tử Phòng ngượng ngùng thú nhận :

- Đại hiệp luận việc rất chính xác! Bạch Liên giáo giữ lại con tin để sau này uy hϊế͙p͙ Hỏa chân nhân Tây Môn Nhỉ! Ông ta đã bất ngờ đào tẩu giữa đường và hăm dọa sẽ kéo Hỏa giáo ở Tây Vực vào Trung Nguyên! Hỏa khí của họ vô cùng lợi hại, vì vậy Thái Sơn Phủ Quân không dám đụng chạm đến con tin, và giữ kín hạ lạc Tổng đàn!

Chính Lan yêu thương Hỏa chân nhân, xem ông như cha mẹ ruột của mình, nên rất hân hoan. Chàng vui vẻ nói :

- Nếu đúng như vậy thì giờ này Hỏa chân nhân đã sắp vào đến Trung Nguyên, chúng ta không đơn độc nữa rồi!

Bỗng chàng trở nên tư lự, im lặng rất lâu và tuyên bố :

- Tại hạ sẽ ở đây cho đến lúc Ngũ phu nhân bình phục, sau đó sẽ trả lời dứt khoát!

Cả bọn rời mật thất, trở lên mặt đất. Chính Lan và Lâm Chấn Hạo được bố trí ở ngay trong khách sảnh tức nửa ngoài của tòa nhà bát giác!

Sáng mười tám tháng ba, Sơn Đông Tử Phòng đến bàn bạc với Chính Lan:

- Muốn tìm ra nội gián, phải mời cho được Ma Nhãn Đầu Đà Nhϊế͙p͙ Văn Sở ở Mỹ Nhân cốc, cạnh dòng sông Ô Giang. Lão ta có thuật Nhiết Hồn rất cao cường, hỏi ai cũng lòi ra sự thật. Ngoài ra, lão còn thiện nghề độc dược, rất có ích cho chúng ta!

Chính Lan có biết nhân vật tà quái ấy, chàng cười bảo :

- Chưa chắc vàng ròng đã thu phục được Ma Nhãn Đầu Đà, ta sẽ cùng đi với Từ các hạ!

Từ lão cũng có ý ấy, mừng rỡ chấp thuận ngay! Hai người lên thuyền con rời đảo, vào trấn lấy ngựa của Chính Lan và Lâm Chấn Hạo, đi về hướng Đông.

Trêи đường đi, Từ lão kể lể :

- Ma Nhãn Đầu Đà vốn là người dân tộc Xá, tướng mạo cổ quái, xấu xí nên mặc cảm, ít khi ra khỏi Mỹ Nhân cốc.

Chính Lan bật cười :

- Lão ta như vậy sao lại đặt tên nơi ở là Mỹ Nhân cốc?

Từ Kình Nhan giải thích :

- Thứ nhất trước cửa cốc có một ngôi mộ cổ bằng đá, trêи bia có khắc độc một chữ Ngu! Thứ hai, dân gian vùng Ô Giang có truyền tụng rằng Hạng Vũ đã đem xác Ngu Cơ Từ Chi Hạ theo mình, lúc cùng đường mới chôn nàng ở sơn cốc, và ngôi mộ cổ kia chính là của Ngu Cơ! Vì vậy, sơn cốc kia được gọi là Mỹ Nhân cốc đã hàng trăm năm nay! Khi Ma Nhãn Đầu Đà chọn nơi ấy làm chỗ ẩn cư thì vẫn giữ nguyên tên cũ!

Trưa hôm sau, Chính Lan và Sơn Đông Tử Phòng đến Mỹ Nhân cốc. Quả nhiên, ngay mé hữu của cốc là một ngôi mộ cao hơn đầu người, chung quanh cỏ mọc đầu, kẽ đá kín rêu xanh. Lạ lùng thay, dưới gốc hàng liễu gìa có cột đàn ngựa độ bảy con. Và trong cốc vọng ra tiếng quát tháo, tiếng rêи la. Hai người vội xuống ngựa, lướt vào bên trong. Trước mặt họ là bãi chiến trường khốc liệt giữa một tăng nhân tóc dài cổ đeo vòng niệm châu tay cầm thiền trượng với sáu lão già mặc Miêu phục, sử dụng Miến đao. Đứng vòng ngoài là một bà lão người Miêu gầy như que củi. Cuộc chiến vẫn quân bình nên Chính Lan và Từ lão ẩn sau một bụi cây quan chiến. Người lão luyện giang hồ chẳng bao giờ vội vã can thiệp khi chưa thật cần thiết. Từ Kình Nhan hạ giọng :

- Sáu lão già mặc Miêu phục kia chính là Nam Hoang lục tà. Không hiểu họ có oán thù gì với Ma Nhãn Đầu Đà mà lại đến đây?

Chính Lan gật gù tán thưởng thần lực và pho trượng pháp ảo diệu của Ma Nhãn Đầu Đà. Bản lãnh họ Nhϊế͙p͙ có thể so với Hỏa chân nhân Tây Môn Nhỉ!

Một mình lão tả xung hữu đột giữa vòng vây của Lục Tà mà chẳng hề nao núng. Bỗng bà lão người Miêu mặc y phục xanh đỏ diêm dúa kia cười lên the thé :

- Nhϊế͙p͙ Văn Sở, hai mươi năm không gặp, xem ra lão tiến bộ hơn xưa.

Nhưng bổn Động chủ sẽ cho lão nếm mùi bảo bối!

Dứt lời, từ trong ống tay áo mụ ta bay ra hai con rết có cánh, thân dài ba gang, lưng đen bụng đỏ. Cặp rết giương đôi cánh bay vào trận, phủ sương độc xuống đầu Ma Nhãn Đầu Đà. Lão ta có vẻ uý kỵ chất độc kia, vung trượng cố đánh bạt đi. Sơn Đông Tử Phòng thấy cặp rết bay, nhận ra lai lịch đối phương.

Lão nhăn mặt bảo :

- Té ra mụ già kia là Ngô Công động chủ ở Nam Lĩnh! Mụ ta nổi danh vua độc vật ở Miêu Cương! Phen này Ma Nhãn Đầu Đà nguy rồi!

Chính Lan từng được nghe Liễu Thi Mạn kể chuyện đất Miêu nên biết cả bảy người kia. Nam Hoang lục tà tàn ác hại người, có giết đi cũng chẳng sao.

Nhưng Ngô Công động chủ Bội Liên kia lại là cháu ruột của Kim Xà phu nhân sư phụ Thi Mạn. Bà ta tính tình kiêu ngạo, lạnh lùng nhưng không có ác tính gì cả. Nếu chàng nói ra lai lịch thì Ngô Công động chủ sẽ rút lui ngay, nhưng chàng lại không dám. Giữ kín thân phận là điều kiện tiên quyết để đối phó với Bạch Liên giáo!

Lúc này, Ma Nhãn Đầu Đà đã yếu thế, trúng một đao vào vai trái. Chính Lan không dám chần chừ, lướt nhanh vào trận. Trước tiên, chàng vung chưởng đánh văng cặp Tứ Dực Ngô Công đi. Chưởng kình nặng như búa bổ khiến đôi rết đau đớn và sợ hãi, bay về với chủ nhân.

Kế đó, Chính Lan bốc thẳng lên không trung, giáng chưởng xuống đầu ba lão trong Lục Tà. Chiêu “Hải Thượng Hàng Long” chỉ gồm chín đạo chưởng phong nhưng mãnh liệt vô song. Ba lão người Miêu đâu biết chàng là ai, thản nhiên múa đao chống cự. Khi chưởng kình ập xuống như núi đổ thì mới thức ngộ ra hiểm cảnh. Nhưng đã quá muộn màng, họ gào lên, rồi gục chết!

Bản lãnh hiện nay của Chính Lan còn cao cường hơn cả Hoàng Hạc Tú Sĩ và Báo Ứng Lang Quân ngày trước. Nhất là pho Cuồng Lãng chưởng pháp càng bội phần lợi hại. Nguyên do là vì chàng luyện Thái Âm chân khí, chưởng kình âm nhu, mềm mại, phát ra rất êm ái, khi chạm mục tiêu đối phương mới phát hiện ra nó mãnh liệt đến dường nào!

Ma Nhãn Đầu Đà thừa cơ nhảy lùi, tròn mắt nhìn chàng trai lạ mặt. Ông không tin rằng có kẻ lại giết được Tam Tà chỉ trong một chiêu. Và Chính Lan đã xóa tan nghi vấn ấy bằng chiêu chưởng thứ hai. Song thủ của chàng xoáy tít, vỗ liền ba mươi sáu thức trong chiêu “Quần Ngư Dược Ba”, đánh thủng luồng độc phấn của ba lão còn lại. Thân ảnh chàng như mũi tên lao vút qua màn phấn trắng, giáng chưởng vào ngực đối phương. Hai chiêu giết sạch Nam Hoang lục tà, Ngô Công động chủ sợ đến nhũn cả tứ chi. Bà càng kinh hoàng khi thấy đại sát tinh trẻ tuổi kia bước về phía mình.

Nhưng chàng ta lại nở nụ cười hiền hòa :

- Vì sao Động chủ lại theo Nam Hoang lục tà đến chốn này?

Chung Nương ngỡ ngàng đáp :

- Lão thân có một người sư muội bị Bạch Liên giáo bắt giam. Lục Tà bảo rằng họ biết vị trí Tổng đàn, và nếu lão thân giúp họ giết được Ma Nhãn Đầu Đà, thì Lục Tà sẽ hợp lực cùng lão thân đến đấy cứu Liễu nha đầu!

Chính Lan không ngờ bà ta lại nặng tình với Liễu Thi Mạn như vậy.

Chàng cảm động nói :

- Động chủ muốn Thi Mạn thì xin đi theo tại hạ!

Ngô Công động chủ hân hoan gật đầu. Lúc này, Ma Nhãn Đầu Đà đã được Từ lão băng bó xong. Lão bước đến lạnh lùng nói :

- Lão phu chẳng phải kẻ vô ơn, nhưng không thích người ngoài xen vào chuyện của mình! Các hạ đến đây chắc có dụng ý?

Tính lão cổ quái đến mức này thì quả là hiếm có! Sơn Đông Tử Phòng bối rối trình bày ý định của mình! Nào ngờ Đầu đà cười nhạt :

- Lão phu đã chán sống và không muốn dính vào ân oán giang hồ. Nếu nhị vị muốn đòi lại mạng này, lão phu sẵn sàng tự sát cho sạch nợ!

Từ Kình Nhan chết điếng người, chẳng biết phải đối phó thế nào với lão quái vật này. Đến Ngô Công động chủ còn phải than trời :

- Thực ta chưa thấy trêи đời có ai lại cổ quái hơn lão!

Vậy mà Chính Lan lại thản nhiên ngâm nga:

Nhân nhàn quế hoa lạc

Dạ tĩnh xuân sơn không

Nguyệt xuất minh sơn điểu

Thời minh xuân giản trung.

Dịch thơ:

Quế rơi, êm ả, người nhàn

Đêm trôi lặng lẽ, xuân ngàn quạnh hiu

Trăng lên, hốt hoảng chim đèo

Lòng khe ngân dội, tiếng kêu đầu cành!

Ma Nhãn Đầu Đà biến sắc hỏi ngay :

- Các hạ ngâm bài Điểu Minh Giản (Khe chim kêu) này có ý gì?

Chính Lan ung dung đáp :

- Bốn năm trước, tại hạ đi ngang cánh rừng ở chân núi Thái Bạch. Tình cờ có cứu được một gã tiều phu thoát khỏi nanh vuốt mãnh hổ. Gã liền mời tại hạ về nhà chơi, say sưa suốt ba ngày. Gã thường ngâm nga bài thơ ấy nên tại hạ thuộc lòng. Cả hai đứa con trai nhỏ bé của gã cũng thuộc, chúng rất kháukhỉnh và thông tuệ! Gã tiều phu ấy kể rằng vì tình yêu đối với người vợ hiện tại mà bị thân phụ đuổi đi! Lòng lúc nào cũng nhung nhớ cố hương mà chẳng dám về!

Ma Nhãn Đầu Đà như người bị chùy sắt nện vào, lảo đảo ôm ngực. Lão run rẩy hỏi :

- Các hạ có gặp vợ của hắn không?

Chính Lan nghiêm giọng :

- Có chứ! Nàng ta quả là một hiền phụ hiếm có, đối với trượng phu một lòng kính cẩn và yêu thương! Dù cảnh nhà có nghèo khó vẫn luôn cười, cần mẫn chăm sóc con thơ!

Ma Nhãn Đầu Đà sa lệ lẩm bẩm :

- Tội nghiệp Vân nhi, té ra ta mới là kẻ hồ đồ!

Lão quì xuống vái tạ :

- Ơn cứu mạng khuyển tử, lão phu xin đê đầu bái tạ. Mong công tử chỉ chỗ để lão phu đi rước con cháu về!

Chính Lan mỉm cười :

- Tôn giá cứ viết thư, tại hạ hứa trong vòng ba tháng sẽ đưa được gia đình Nhϊế͙p͙ Tường Vân về đây. Trước mắt, mong tôn giá đến Vu Hồ giúp Bố Y hội tìm ra nội gián. Việc này rất cấp bách, mong tôn giá giúp cho!

Ma Nhãn Đầu Đà khẳng khái nói :

- Lão phu xin tuân mệnh!

Và lão ngượng nghịu cười :

- Thực ra thì lão phu cũng rất xấu hổ khi đến đấy! Công tử rước dùm là thượng sách!

Lão đã nói thực lòng mình, vì mười năm trước, con trai lão là Nhϊế͙p͙ Tường Vân đã chuộc một kỹ nữ về làm vợ. Đầu đà nổi lôi đình đuổi cả hai đi.

Sau đó, lão sống trong niềm ray rứt khôn nguôi, tính tình trở nên quái dị. Nay nghe nói nàng kỹ nữ kia rất hiền thục và sanh cho lão hai đứa cháu trai, Đầu đà mừng như sống lại! Nhưng bảo lão đến tận nơi rước về thì biết ăn nói làm sao đây?

Ma Nhãn Đầu Đà vác sáu tử thi quăng xuống Ô Giang, giao sơn cốc lại cho lão bộc già, thu xếp hành lý đi theo Chính Lan. Tất nhiên Ngô Công động chủ cũng tháp tùng!

Chiều hôm sau, bốn người về đến Vu Hồ. Ngay đêm ấy, Ma Nhãn Đầu Đà thi triển Nhϊế͙p͙ Hồn đại pháp, tra hỏi từng người. Khi đến lượt Kim Hoàn Đao Trương Lân thì gã cắn lưỡi tự sát. Không còn ai khác, mọi người yên tâm, hết lời tán dương Đầu đà.

Nhϊế͙p͙ lão đã giải tỏa được nỗi niềm riêng nên rất vui vẻ, hòa đồng, không khó chịu như trước nữa. Nhưng Chính Lan vẫn khăng khăng giữ kín bí mật sống còn của mình, tiếp tục đóng vai Báo Ứng Lang Quân đệ nhị đại!

Hai ngày sau, Tiểu Cúc lên báo rằng. Thi Mạn đã hồi tỉnh, bắt đầu ăn uống đều đặn. Sơn Đông Tử Phòng dắt Ngô Công động chủ xuống mật thất thăm nàng. Chính Lan thản nhiên đi theo.

Chung Nương vừa thấy Thi Mạn đã chạy đến ôm và khóc lóc :

- Tội nghiệp sư muội, mới đôi mươi mà đã góa chồng, lại còn bệnh hoạn suýt chết thế này!

Bà liến thoắng kể lại cho nàng nghe câu chuyện ở Mỹ Nhân cốc. Thi Mạn cũng không ngờ vị sư tỷ khô khan này lại là người đầy tình nghĩa như vậy!

Trịnh Thiều giới thiệu Chính Lan với nàng :

- Bẩm phu nhân! Đây chính là Trọng đại hiệp, người đã chữa trị vết chưởng thương cho phu nhân!

Khi tỉnh lại, nàng đã được tỳ nữ Tiểu Cúc kể lại cho nghe. Giờ thấy mặt ân nhân, lòng càng thêm hổ thẹn. Chàng trai anh tuấn, tài ba kia đã đụng chạm đến thân thể nàng. Nhưng do bản chất sơn dã, phóng khoáng, nàng không đặt nặng vấn đề nam nữ hữu biệt, nhanh chóng xua tan nỗi băn khoăn trong lòng. Thi Mạn vòng tay nói :

- Tiểu muội cảm ơn đại hiệp đã cứu mạng!

Chính Lan nhìn gương mặt gày gò, hốc hác, lòng yêu thương bừng cháy.

Chỉ muốn bước đến ôm nàng vào lòng. Nhưng hoàn cảnh không cho phép, chàng đành gượng cười, nói vài cau khách sáo :

- Phu nhân chớ có bận tâm vì việc ấy! Tương trợ đồng đạo là nghĩa vụ của người hiệp khách!

Thi Mạn buồn bã bảo :

- Khẩu khí của đại hiệp chẳng khác gì tiên phu lúc còn sinh thời!

Chính Lan giật mình, tự nhủ sẽ cẩn trọng hơn!

Những ngày sau đó, Bố Y hội rộn ràng dốc sức xây dựng lại căn cứ và tuyến phòng thủ. Ngô Công động chủ đến khu rừng quanh Âu Dương gia trang, chiêu mộ đàn Độc Phong của Thi Mạn đưa về Vu Hồ.

Bà và Ma Nhãn Đầu Đà trở thành Hộ pháp của Bố Y hội. Đầu tháng tư, Thi Mạn đã hoàn toàn bình phục, Chính Lan lặng lẽ rời Vu Hồ, không nói một lời từ biệt. Lâm Chấn Hạo bị bỏ lại, vui vẻ tham gia Bố Y hội.