Âu Lạc Chi Nữ

Chương 19: Nghĩa phụ




Mặt trời dần lên cao khỏi những lũy tre dày đặc, nơi những người dân Âu Lạc an cư lạc nghiệp.

Buổi sáng hôm nay, cả thế dân làng Phong Khê, ai có rảnh rỗi thì đều tụ tập ở bờ sông xem cảnh một người phụ nữ phải thả trôi sông…

Đứng từ bờ bên kia, tôi và vị thần tiên đại ca nấp sau những đám lau sậy, nhìn sang sông chỉ thấy một dúm người, họ nói gì, chỉ thấy lao xao một bên sông.

- Tiểu Thần Long, anh đảm bảo chị ta sẽ không chết chứ?

- Yên tâm đi, ta đã lo liệu cả và tính toán rồi, ta nhất định sẽ cứu chị ta trước khi cái lọng đó chìm, sau đó kế hoạch cũng như cũ, tạm thời gấp gáp, lại không có chứng cứ, khó có thể có cách đàng hoàng hơn…! – Anh ta mỉm cười động viên.

- Thế còn đám trẻ con?

- Đã có người trông nom chúng rồi!





Khoảng nửa tiếng sau, đứng từ đây quan sát, tôi thấy có một người phụ nữ bị quấn chặt quanh một cái lọng đan bằng tre, bị đám người thả xuống theo dòng nước, dòng nước sông nhanh chóng cuốn cả cái lọng trôi theo…

Lập tức anh ta cởi áo ngoài, nhanh lẹ nhảy xuống sông, chỉ chớp mắt đã không thấy bóng dáng dưới nước, trong lòng tôi cũng sốt ruột không yên, người bình thường làm sao có thể bơi đuổi theo kịp chứ? Nhưng anh ta, có phải là thần tiên phi thường hay không?

Tôi đứng đợi ở đây, chừng gần một tiếng sau, đã thấy anh ta cưỡi ngựa đi tới, bộ dạng vẫn điềm tĩnh như trước. Anh ta chìa tay ra phía tôi, dịu dàng:

- Được rồi, bây giờ phải chuẩn bị rồi!

Nhìn thái độ của anh ta, tôi cũng đoán ra là anh ta đã cứu được chị ấy và đưa đến một nơi an toàn rồi…

______

Đêm tối, trăng đêm mười sáu đã lên cao… không gian yên tĩnh lạ thường. Nhà của Lý phú hộ lúc này các người hầu kẻ hạ cũng đi nghỉ, chỉ còn lão ta trong phòng, lão ta chắc mẩm vụ án kia đã xử xong, không còn gì lo lắng, bèn khoan thai lên giường ngủ.

Lão vừa đặt mình lên giường, bỗng nhiên giật mình khi thấy một cơn gió lạ thổi qua, đèn dầu trong phòng cũng tắt. Lão trong lòng hoang mang cao độ, lập tức đứng dậy, định hô hoán người hầu kẻ hạ đến châm lại đèn.

Mấy câu gọi, không một ai đáp. Lão vừa bực vừa sợ, bước xuống giường, lập tức mảnh gương chiếu yêu được đặt kì lưỡng trong phòng không bảo mà rơi xuống vỡ nát.

- Không thể nào, gã thầy cúng đã nói cái này công hiệu mà, đến nằm mơ cũng còn không thể… – Miệng lão lắp bắp – Lẽ nào là…

“ Ma? Người đâu, cứu ta!”

Lão bủn rủn chân tay, hô hoán một hồi, vẫn chỉ thấy không gian yên ắng, mỗi lúc lại có những cơn gió ghê rợn xuyên qua gáy…

Cửa phòng bật tung, ánh sáng leo lét u ám hắt vào, một bóng phụ nữ áo trắng toát, tóc phủ xõa xuống gương mặt tiến vào, giọng run run ghê rợn:

- Ta chết… oan ức quá…

Lão co rúm người, lùi sát góc tường, mình mẩy run rẩy:

- Ma… ma… ngươi là ai…

- Ngươi… hãm hại nhiều người… có bao oan hồn hận ngươi… nhưng ta là người vừa chết hôm nay…

Lão quỳ xuống, miệng van nài, đôi mắt sợ hãi cao độ:

- Ngươi siêu thoát đi… ta… ta sẽ cầu siêu cho ngươi…

Bóng ma vẫn không dừng lại, thò ra đôi bàn tay trắng toát lạnh giá, đặt lên cổ của lão, đến lúc này lão cũng như kinh hồn lạc phách, vội van nài kêu khóc:

- Tha cho ta…ta đã hại ngươi… nhưng ta không muốn chết!

- Vậy sao? – Bóng ma hỏi lại.

- Đúng, tha cho ta… ta sẽ đốt cho ngươi bất cứ cái gì ngươi muốn…

- Ngươi chỉ cần xuống địa ngục với những người ngươi đã hại …

- Đừng… đừng…- Lão cố van xin, tay chắp lại – Ta thừa nhận ta đã hại nhiều người, nhưng ta không muốn chết sớm thế này…

Bóng ma cười ngạo nghễ, miệng buông một câu:

- Vậy là đủ rồi, quan phủ sẽ xử ngươi!

Cùng lúc đó ập vào bên trong, một đám người, gồm có nhân chứng, người của quan phủ… Đèn đuốc sáng choang rọi vào trong phòng. Lão ta lại bị một phen kinh ngạc khác:

- Các người… có ma…. Mau bắt ma!

Lúc bấy giờ, con ma – chính là tôi mới vén tóc sang một bên, cười đắc ý. Trên xà nhà nhảy xuống, một người nam giới trẻ tuổi, vẻ ngoài đẹp đẽ tuấn tú phi thường.

- Phú hộ, thì ra việc ông ta vu oan là có thật, nếu không bắt tận tay, day tận mặt, chúng tôi cũng không biết! – Mấy người dân làng có mặt làm chứng chỉ thẳng vào mặt ông ta mà nói.

Lão ta hiểu ra mình đã hớ, vội vã bộc phát cơn tức giận:

- Tại sao các ngươi vào được đây?

- Điều đó ông không cần quan tâm! – Người của quan phủ lớn tiếng đáp lại, sau đó sai hai người đi cùng vào bắt ông ta, lôi ra ngoài.

Giữa đêm, dân làng vẫn tụ họp lại đông đủ giữa đình, vụ án này được minh oan, bộ mặt của lão hoàn toàn bị vạch trần, rõ mồn một như ban ngày. Nhiều người nhặt đá, trứng ung, rau nát ném vào lão, những lời chửi bới không ngớt.

Lúc này mẹ bé Vân được giải trừ tiếng oan, mới xuất hiện trước mắt mọi người, lũ trẻ cũng theo chị ta đi ra, mọi người ánh mắt đều ngỡ ngàng, trước mặt toàn dân, chị ta đi về phía tôi và Tiểu Thần Long đang đứng một góc quan sát, vội quỳ xuống, lũ trẻ cũng quỳ lạy theo.

- Đội ơn Kim Quy thần nữ, đội ơn vị thần linh đây đã cứu giúp và minh oan!

Mọi người ai nấy đều ngỡ ngàng, dồn mọi ánh mắt về phía tôi, tôi thực sự bất ngờ, không ngờ ngay tại đây để nhiều người chứng kiến mình như vậy, lúng túng không biết làm sao, chỉ vội mời chị ta và lũ trẻ đứng dậy.

Mọi người ai nấy tung hô, vội muốn đến trước mặt chúng tôi vây lấy, trong mắt họ, hẳn là vô cùng bất ngờ khi hóa thân của thần linh lại ở đây.

Tôi quay sang Tiểu Thần Long nhờ giúp đỡ, nhưng khi quay lại, đã thấy anh ta biến mất trong đám đông từ bao giờ, mọi người cũng thoáng ngỡ ngàng, nhưng dường như lại dồn mọi tập trung vào Kim Quy chi nữ…

Tôi không nghe thấy rõ bất cứ lời tung hô nào, bởi vì quá ồn ào, một phần vì hai mắt không ngừng tìm kiếm anh ta ở bốn phía, anh ta đã hoàn toàn biến mất, đến và đi thật sự như một cơn gió…

Tại sao? Anh ta không muốn xuất hiện trước đông người ư, có vẻ như vị thần linh tốt đẹp này luôn âm thầm, anh ta không muốn lộ ra thân phận của mình? Lần trước anh ta cũng dặn tôi như vậy, dặn tôi đừng đề cập đến anh ta… Tại sao chứ?

Lúc đó, tôi chỉ nghĩ được rằng, vì anh ta tốt thật sự, chỉ muốn âm thầm đứng sau giúp đỡ tôi và người khác… không ngờ được rằng, anh ta chính là một nhân vật, mà tôi đừng nói là mơ tưởng, đến việc làm bạn cũng không thể!!!







Tôi trở về thần điện, nói đúng hơn là tôi cố gắng tìm cách thoát khỏi đám đông, nhưng cũng không tránh khỏi việc họ hộ tống tôi về tận Loa Khẩu. Việc đầu tiên tôi muốn làm là lên giường ngủ một giấc no say, bù lại giấc ngủ ngon đã mất.

Cứ nghĩ tôi sẽ ngủ ngon, nhưng nhắm mắt lại là hiện ra hình ảnh chập chờn, vừa cảm thấy lâng lâng khi thấy gương mặt mỹ miều phong lưu của vị thần tiên ca ca, lại đột nhiên cảm thấy nặng nề ấm ức, bí bách khó chịu khi lướt qua gương mặt hầm hầm tức giận, cau mày trừng mắt của Cao Lỗ. A, tức chết, phải ném hắn sang một góc, từ nay việc ai nấy lo rồi, sao phải quan tâm đến, thà dành thời gian nghĩ cách đi về còn hơn…

Đi về, đi về…

Trong mơ tôi thấy mình gói gém hành lý gọn ghẽ, không quên mang theo một số cổ vật mà đến bên miệng giếng định nhảy xuống… Vừa thò một cái chân xuống giếng, đã thấy phía trên có người nắm lấy áo, dường như muốn níu lại…

Tôi muốn quay đầu lại, nhưng lại giật mình tỉnh giấc mơ. Phát hiện ra bên ngoài cửa sổ, nắng nhạt màu hắt vào phòng, chẳng lẽ tôi đã mê man ngủ đến chiều?

Vươn mình ngồi dậy, lại thấy có người gõ cửa phòng, nhỏ tiếng nói vào:

- Kim Quy chi nữ, bệ hạ muốn gặp gỡ người!

Tôi ra mở cửa phòng, nhận ra người quân nhân này chính là một trong bốn thị vệ thân tín bên cạnh An Dương Vương, tôi vội bảo anh ta đợi ngoài rồi vào chuẩn bị, sửa soạn lại để đến gặp nhà vua. Anh ta thấy vậy bèn nhắc nhở tôi luôn, hôm nay An Dương Vương muốn tôi mặc lễ phục anh ta mang theo đây để vào cung.

Đưa bộ y phục cho tôi, anh ta bèn hẹn ở cửa sau thần điện…

Tôi ngơ ngác nhìn bộ y phục mới, An Dương Vương lại muốn ban cho tôi một bộ y phục khác ư? Nhìn xem, so với bộ lễ phục màu xanh lành trước, bộ này lại có vẻ diêm dúa điệu đà hơn, gam màu hồng phấn, cũng là lụa thượng hạng.

Hôm nay có lễ hội gì trong cung sao? Sao lại muốn tôi ăn mặc bộ y phục cầu kì yểu điệu này… Nhưng mà nói thật tôi mặc lên cũng thấy rất thích, trông thật giống như quần áo của một vị tiểu thư công chúa bấy giờ, trên váy áo có thêu hình hoa sen tinh tế, điểm thêm vẻ nữ tính cao quý của bộ áo này…

Sẵn tiện mặc áo đẹp, đầu tóc cũng không thể quá sơ sài được, thế là tôi lại chải lại đầu tóc, bện một kiểu hiện đại lạ mắt mà vẫn nữ tính…

Cái áo này còn phiền toái hơn lễ phục trong tế lễ, tôi vừa đi vừa phải nhấc váy lên cho khỏi quệt vào đất.

Lần này cũng như dự đoán của tôi, sẽ lại vào mật thất gặp An Dương Vương, nhưng dường như vị thị vệ đi cùng tôi có việc bận nào đó, anh ta chỉ đưa tôi đến đầu hành lang rồi bảo tôi tự bước vào…

Tôi đành theo hành lang đi vào căn phòng mà mấy lần trước gặp An Dương Vương, trong lòng không hiểu sao chột dạ không biết có vô duyên vô cớ tên Cao Lỗ cũng có ở đó hay không, bèn cố gắng đi rón rén đến sát cửa, ghé đầu vào tường nghe ngóng. Chỉ thấy bên trong yên ắng, tôi mới ngó đầu vào, An Dương vương ngồi trên ghế trầm hương, thấy tôi đang thò thụt, bèn cười nhân hậu:

- Minh Hà, đã đến rồi sao không vào?

Tôi cẩn thận bước vào, liếc quanh lần nữa chỉ thấy có mình An Dương Vương và hai vị thị vệ, mới hoàn toàn bước đến trước mặt ông. Chết tiệt, tôi mà sợ đụng mặt với hắn sao?

An Dương Vương mời tôi ngồi sang ghế bên cạnh rồi cho hai vị thị vệ còn lui ra phía sau cánh cửa khác trong mật thất.

Lúc này trong căn phòng này chỉ còn lại tôi và ông, đột nhiên ông rất vui vẻ mà nhìn tôi:

- Quả nhiên ta không nhìn nhầm người, Minh Hà, cô đã giải quyết được việc đó rồi, uy tín của thần nữ lại tăng thêm một bậc! – giọng ông thành tâm tán dương tôi, có vẻ như ông rất hài lòng.

Tôi thầm nghĩ trong lòng, chuyện đó, công sức của tôi quá nhỏ so với anh ta, nhưng tôi làm sao có thể giải thích cho An Dương Vương đây, nghĩ đi nghĩ lại Tiểu Thần Long vẫn muốn giữ bí mật về sự tồn tại của anh ta, tôi nhận hết công lao của anh ta thật không phải, nhưng nên làm thế nào đây. Tôi bèn chỉ cười trừ rồi e dè đáp lại:

- Việc đó, bệ hạ, tôi không giỏi đến mức đó… cứ coi như là ăn may đi!

An Dương Vương “ừm” một tiếng tỏ ý rằng tôi đã quá khiêm nhường rồi, ông dường như càng cao hứng hơn mà nói:

- Cô gái, dù sao cô cũng không phụ kì vọng của ta, đúng là không uổng công ta hi vọng, giống như giấc mơ của ta mấy ngày trước khi cô đến, đó là có một thần nữ đặc biệt từ cõi lạ đến đây… ta ngày một tin vào những giấc mơ của mình, ắt là thần tiên trên cao báo mộng cho ta chăng, giống như trước đây ta gặp Cao Lỗ!

Tôi mắt tròn mắt dẹt, ông có nằm mơ trước khi tôi đến sao? Còn nhắc đến Cao Lỗ cái gì nữa, a, nhắc đến hắn tôi khó chịu quá, cục tức lại muốn nổi lên.

- Cô gái này, lần trước ta bảo nếu ta tin tưởng cô hơn, cô làm được việc nhiều cho ta hơn, ta sẽ cho cô biết nhiều hơn, cũng sẽ tặng cô bảo vật trấn quốc…

- A, đúng vậy, đúng là ngài có nhắc đến chuyện đó! – Tôi trong lòng hân hoan vui sướng, bảo vật, bảo vật trấn quốc sắp được tặng cho tôi rồi.

- Trước khi nhận bảo vật trấn quốc, ta có một yêu cầu nho nhỏ, cũng là tâm ý của ông già này… – vua Thục Phán ánh mắt ý tứ thâm sâu nhìn tôi.

- Bệ hạ, ngài có yêu cầu gì?

- Minh Hà, cô có coi trọng ta không?

- Tất nhiên rồi, bệ hạ, ngài không những đức độ, mà còn đối xử với tôi rất tốt nữa!

- Vậy cô nói xem, có thể coi ông già này như cha của cô không? – Ánh mắt ông đầy thân thiện chờ đợi.

Làm cha? Ông muốn coi tôi như con gái? Tất nhiên là tôi có mơ cũng không nghĩ đến được rồi, không ngờ ông lại còn muốn đối xử với tôi như người trong nhà…

- Bệ hạ, tôi thực sự kính mến ngài, nếu bệ hạ không chê cười, Minh Hà cũng sẽ coi ngài như cha, sẽ ngày một cố gắng không phụ lòng ngài! – Tôi vui vẻ, hạnh phúc mà đáp.

Đúng vậy, so với người cha chỉ lo đến sĩ diện và hạnh phúc riêng, không chăm lo đến tôi, có một người cha tốt và vĩ đại như An Dương Vương, làm sao tôi có thể chối từ…

- Vậy là đúng tâm ý của ta rồi! – Ông mãn nguyện nói thêm vào – Ta vốn chỉ có một đứa con gái là Mị Châu, trong lòng thực sự nhiều khi thấy buồn vì mình không như người ta, đông con nhiều cháu quây quần, càng già ta càng sợ sẽ phải cô đơn, giờ thì tốt rồi…

Tôi cũng mỉm cười đáp lại ông. Ông vỗ vỗ nhẹ vào tay tôi mà nói:

- Vậy đi, lúc nào không có ai, hãy gọi ta một tiếng “phụ vương” hay “cha” cũng được!

- Vâng, cha!

- Để ta nói cho con hay, trước hết là câu chuyện dang dở lần trước…