Âu Lạc Chi Nữ

Chương 8: Bản thân ta tự nỗ lực




Tối nay khi trở về điện thờ, tôi cảm thấy nuốt gì cũng không ngon.

Bình thường tự tin, tự cao của tôi là thế, nhưng hôm nay tôi thua vì chính thực lực của mình.

Thực sự lòng tôi không yên. Cứ như thế này, tôi sẽ chỉ càng làm mình vô dụng thôi.

Lần một sẽ có lần hai, tôi lại phải làm bù nhìn trông đợi vào sự giúp đỡ và kế sách của Cao Lỗ sao? Như thế một chút thể diện tôi cũng sẽ không còn.

Tôi sẽ càng hổ thẹn khi đứng trước công chúa. Tôi sẽ mãi mãi nhận cái danh hão, trong thực tế tôi không bằng một phần mười nàng.

Và tôi sẽ lại để vua Thục Phán thất vọng.

Kim Quy chi nữ? Có phải tôi muốn nhận cái danh này đâu, hôm đó vì muốn còn đường sống, vì muốn hơn thua trước mặt Cao Lỗ tôi mới nhận, không ngờ trách nhiệm của nó lớn đến thế.

Là biểu tượng tín ngưỡng, tinh thần của nhân dân? Giống như ngày nay khi bạn nhìn thấy thiên sứ của Chúa?

A, lòng tôi khó chịu quá.

Tự trọng, sĩ diện, lương tâm của tôi dường như không cho phép.





Đi đi lại lại trong phòng một hồi, không biết đã bao lâu rồi, dường như cũng đã muộn.

Thế rồi tôi hạ quyết tâm, lấy áo choàng khoác vào cho đỡ lạnh, bước ra ngoài.

Không quá bất ngờ khi có hai nữ tư tế lại hỏi tôi đi đâu.

- Hắn đang ở đâu? Chủ nhân của các người ở đâu?

- Thần nữ muốn tìm Cao Lỗ tướng quân?- Một nữ tư tế ngạc nhiên hỏi.

- Phải, nếu ta đi gặp hắn thì được chứ gì? – Tôi sốt ruột.

Hai nữ tư tế nhìn nhau rồi đáp:

- Hôm nay có lẽ tướng quân không luyện binh, có lẽ ở tư gia…

- Không phải, hôm nay nhất định là ở nhà cha vợ, Kim Lạc hầu đại nhân… – Nữ tư tế khác phản bác.

Cha vợ? Ra là hắn có vợ rồi? Không thể nào tin được. Không phải hắn thích công chúa sao? Tôi đang băn khoăn tại sao hắn yêu công chúa, xem ra rất thật lòng mà hóa ra lại có vợ? Hay tên này thực sự là một gã lăng nhăng, được voi đòi tiên?

Cuối cùng thì hai nữ tư tế cũng quyết định dẫn tôi đến chỗ nhà Kim Lạc hầu. Tôi đi đường có hỏi chuyện, thì ra hắn đúng là đã thành thân với tiểu thư nhà đó. Trước đây hắn ở rể nhà Kim Lạc hầu theo phong tục ở rể của người Âu Lạc, nhưng sau khi vợ hắn lâm bệnh đột ngột qua đời hai năm trước thì hắn vẫn thường xuyên qua lại nhà đó, vẫn rất trọng lễ nghĩa.

Hai nữ tư tế còn cho tôi biết, hắn từ nhỏ được vua nuôi nấng, xem như con trai ruột, mà vua lại không có con trai, nên có rất nhiều vị Lạc hầu, Lạc tướng muốn gả con gái cho hắn, đồng thời để lấy lòng vua. Hắn lại rất khí phách phong độ nên vô số cô gái muốn làm vợ. Sau khi hắn lấy con gái nhà vị quan đầu triều Kim Lạc hầu được hơn một năm thì vợ hắn qua đời, nên hắn hiện tại độc thân. Hiện nay, cũng có nhiều vị quý tộc, đại thần trong triều muốn gả con gái cho hắn.

Tôi láng máng đoán ra lý do. Có lẽ hắn thật lòng yêu thương công chúa từ lâu, nhưng có thể vì tự cao, có thể vì sợ bị khước từ nên không dám bày tỏ. Cũng có thể hắn biết công chúa ngây thơ, còn xem hắn là anh trai nên không dám mở lời? Hay hắn vì An Dương Vương mà nhận lời một cuộc hôn nhân có tính chất chính trị, củng cố triều đình? Nói chung có thể có vô vàn uẩn khúc.

Có thể bây giờ hắn vẫn một lòng yêu công chúa, nhưng vì đã kết hôn, tuy là vợ chết nhưng cũng không dám lấy công chúa vì sợ thua thiệt cho nàng… Thảo nào khi chọc vào hắn thường phát điên lên như vậy.

Bộ dạng lúc này của tôi nhiều phần giống nam nhi, lại khoác thêm áo choàng, có lẽ vì vậy mà người nhà Kim Lạc hầu không nhận ra tôi. Thật ra thì họ cũng có thể chỉ nhìn thấy Kim Quy chi nữ một lần.

Hai nữ tư tế đi cùng tôi, một người làm trong nhà dẫn chúng tôi vào trong, nói rằng hắn đang ngồi ngoài sân sau.

Theo dãy hành lang lát đá, gần đến sân sau, người làm xin cáo từ. Tôi đứng từ đây cũng nghe thấy tiếng hắn, dường như đang trò chuyện với một phụ nữ.

- Mai là ngày giỗ Kim Lan, con không đến được sao?

- Mẹ, con xin lỗi, mai phải duyệt binh… – Giọng hắn trầm trầm, phản phất tiếc nuối.

Thì ra hắn đang nói chuyện với mẹ vợ.

- Không hề gì, ta biết việc quân cấp bách, mai mốt có thể ngoại xâm kéo đến nơi… hai năm qua con vẫn qua lại đây thường xuyên, cũng không có ý lấy vợ, đối với ta đã thật cảm động rồi…nhưng mà, Cao Lỗ này…

- Không phải mẹ lại khuyên con lấy vợ?

- Nghe lời ta, con rể, chúng ta không hề muốn ích kỉ, con gái ta cũng bạc mệnh qua đời rồi… con là đàn ông, không thể sống cô đơn mãi được…

- Mẹ, con sẽ không bao giờ kết hôn nữa… để tránh lại có thêm một cô gái vì con mà chết trong đau khổ…

- Cao Lỗ à, nó sẽ không oán hận con nữa đâu!

- Nhưng con tự thấy có lỗi, vì con không thật lòng yêu nàng, mẹ à…

Đứng từ đây, nghe câu chuyện này, tôi không thể tin được. Thì ra đúng là hắn không yêu vợ hắn, cô ấy thật bất hạnh, hắn chỉ một lòng yêu thích công chúa.

Nhưng mà, dường như hắn vẫn còn rất tình nghĩa, trọng lễ nghĩa với bên nhà vợ. Xem ra hắn không phải kẻ xấu. Hắn còn tự hứa với bản thân không lấy vợ nữa. Có lẽ hắn chỉ cho phép mình lấy một người và âm thầm yêu một người.

Không ngờ tên Cao Lỗ bình thường tự tin, tự cao quá mức lại có nội tâm thống khổ thế này, hôm nay tôi vô tình chứng kiến một mặt sâu thẳm bên trong con người hắn… Xem ra hắn không phải người nông nổi đơn giản.

Thì ra một sự vật luôn có rất nhiều chiều, bản thân tôi học Văn cũng biết, cần phải phân tích nội tâm một nhân vật theo nhiều hướng khách quan, xem ra tôi cũng hơi vô tâm rồi.

Có lẽ, chỉ có tôi là trẻ con, chỉ có tôi là vô dụng…

Tôi đang vẩn vơ suy nghĩ thì tự nhiên thấy hắn cùng mẹ vợ bước ra, hình như hắn định cáo biệt mẹ vợ ra về. Nhìn thấy tôi, ánh mắt hắn ánh lên vẻ ngạc nhiên, tôi tự nhiên thấy lúng túng thì hai nữ tư tế đã thưa rằng tôi muốn gặp hắn.

Kết quả là để tránh lằng nhằng, đám người chúng tôi kéo nhau khỏi nhà Lạc hầu, về tư gia của hắn.

Tư gia của hắn khá rộng, xem ra cũng không tệ, bên trong nhà dường như có rất nhiều gia nhân.

- Thật ra có chuyện này… – Tôi ấp úng – Anh có thể bảo mấy người này tạm lui ra được không?

Hắn cho họ lui ra rồi lạnh lùng hỏi tôi có chuyện gì. Hình như đúng là hắn có tâm trạng.

- Thật ra…- Tôi cố lấy hơi, nói dõng dạc – Xin anh hãy chỉ dạy tôi cưỡi ngựa, bắn cung, nếu có thể chỉ dạy tôi võ công càng tốt!

Nói xong, tôi cúi gằm mặt xuống chờ đợi. Bình thường sĩ diện của tôi không cho phép xin xỏ hắn đâu. Nhưng bây giờ là tôi đang nhờ vả, hơn nữa, dường như khi thấy chuyện của hắn lúc nãy, tôi dường như tự thấy không nên xem thường hắn…

Hắn không đồng ý sao? Tôi sốt ruột ngẩng đầu lên, gặp ánh mắt dửng dưng của hắn:

- Ngươi thì không được đâu!

- Tại sao?

- Vì ngươi không có tố chất, không thể luyện cái gì, về đi, ta có thể chấp nhận để ngươi làm bù nhìn! – Giọng hắn lại đầy coi thường, hắn quay lưng đi.

Mới nghĩ tốt cho hắn một chút, không ngờ lại dội lên tôi gáo nước lạnh này, tại sao thái độ đang từ một kẻ trầm tư khổ đau sang một kẻ kiêu ngạo vậy? Hay là tôi quá đa cảm, nãy biết đâu hắn chỉ cố tỏ ra đau khổ trước mặt mẹ vợ?

A, nhưng nhìn cách hắn bước đi, tại sao lại buồn như vậy?

Không phải chứ? Hình như ngày mai là ngày giỗ vợ hắn… Có lẽ vì thế mà đêm nay hắn tâm trạng thật.

Có lẽ là con người, thì ai cũng sẽ có những lúc như vậy…

Tôi vội chạy đến níu áo hắn:

- Xin lỗi… nếu hôm nay ngươi không vui, không có tâm trạng thì để hôm khác ta đến !

Chẳng ngờ hắn quay lại, nhìn tôi khinh miệt:

- Ngươi nhất định phải học mấy cái đó sao? Chỉ vì sĩ diện của ngươi à?

- Không phải, là vì…

Thật ra hắn nói cũng có một phần đúng, tôi học võ vì chủ yếu là sĩ diện, trong đó có bao gồm không muốn thua kém công chúa, không muốn hắn xem thường, không muốn phụ lòng An Dương Vương. Còn tôi chưa hề nghĩ đến việc dùng võ để đánh nhau hay xung trận.

- Đúng, là vì sĩ diện. – Tôi thừa nhận.

- Vậy thì ngươi không có tư cách ! – Hắn ngắn gọn phủ quyết một câu.

Hắn rảo bước bỏ đi, tôi cố chạy theo. Chết tiệt, tôi cắm mặt chạy mà hắn xem chừng chỉ bước rất nhẹ nhàng.

- TẠI SAO CHỨ? TẠI SAO LÝ DO ĐÓ KHÔNG ĐƯỢC CHỨ? – Tôi hét với theo.

- Vì sĩ diện của ngươi quá hèn mọn ! – Hắn quay lại, nhìn tôi đáp.

Lúc này tôi lại thấy ấm ức rồi. Cái gì mà hèn mọn, tại sao hắn có thể xem rẻ tự trọng của người khác như thế chứ.

- Đúng, ta học võ vì sĩ diện của ta đấy ! – Tôi nhìn thẳng vào hắn, không hề nao núng – Đối với ta đó là một lý do rất tốt, ta học võ vì muốn bảo vệ danh dự của ta đấy, cũng không phải vì cái danh xưng mà ngươi ban cho ta sao? Ta ghét bị ngươi xem thường, ta ghét nhận sự giúp đỡ, bố thí rồi xem rẻ, ta không muốn làm bù nhìn đấy, được chưa, chỗ lý do đó chưa đủ sao?

- Không đủ ! – Hắn vẫn cương quyết đáp.

- Được, vậy chỉ có một lý do, đó là do ta là Kim Quy chi nữ!

Tự nhiên hắn bật cười, âm điệu như vừa thấy vô cùng hài hước, lại như vừa xem thường tôi. Tôi cũng thấy mình hơi hồ đồ, cái gì mà Kim quy chi nữ, cái đó là do hắn tạo ra mà.

- Chính vì ngươi tạo ra ta, ngươi phải có trách nhiệm! Còn ta cũng sẽ cho ngươi thấy quyết tâm của ta! – Tôi lấy lại bình tĩnh, dõng dạc ứng biến.

- Được ! – Đột nhiên hắn bước lại gần, kéo tay tôi đi – Ta để xem ngươi có thể duy trì cái sĩ diện và quyết tâm đó đến đâu!

Hắn kéo tôi vào sân trong nhà hắn, thì ra bên trong này là một sân tập võ nhỏ, có cả bia và hình nộm để tập bắn cung.

- Ngươi đồng ý dạy ta? – Tôi ngạc nhiên.

- Đừng vội mừng ! – Hắn lấy ra một cây cung khá lớn, vứt xuống trước mặt tôi – Nếu hôm nay ngươi không bắn trúng ít nhất một trong những mục tiêu ở đây, bao gồm hai hình nộm rơm và bia bắn kia thì hãy ra về ngay lập tức.

Cái gì chứ, hắn còn chưa dạy tôi mà, tại sao lại bắt tôi bắn vậy. Thấy tôi còn chần chừ thắc mắc hắn đã cao giọng:

- Sao? Là ngươi không cần thử nữa sao?

- Ai bảo ta sợ chứ ?

Nói rồi tôi xách cây cung lên, hắn thì bình thản lại phía bậc thềm dưới mái hiên ngồi. Hắn thậm chí còn bảo người làm mang ra mấy bình rượu, xem ra thái độ có vẻ rất cao ngạo đây.

Tôi ấm ức quay đi, bắt đầu tập kéo cung. Nhưng mà cái cung lớn này còn nặng gấp đôi cây cung lúc nãy kéo, không biết gỗ gì mà nặng trịch vậy, tôi cảm tưởng muốn sái vai khi gương nó lên.

Tôi đã đặt vào cung mũi tên, thời này mũi tên bằng tre hoặc gỗ vót, đầu làm bằng đồng, những mũi tên tôi đang dùng có đầu hình lá nhọn, chiều dài mũi tên hơn loại tên lúc nãy bắn, có lẽ là dùng cho cái cung lớn này, và bắn ở cự li xa hơn.

Tôi vừa kéo cái dây cung căng như dây đàn này ra một chút thì thấy cổ tay đã phản ứng, càng cố kéo thì cổ tay càng run rẩy vì đau. Ngón tay miết vào dây cung cũng rất khó chịu. Xem ra dù tôi đã cố gắng nhưng chưa kéo được một phần tư độ giãn cần thiết để bắn ra.

Tôi cố cắn môi thử lại lần nữa. A, đau! Miệng tôi vẫn còn sứt. Tôi thầm nguyền rủa trong lòng nhưng không hiểu sao có chút xấu hổ dâng lên.

Chết tiệt, hôm đó đã làm gì chứ, thật không dám nghĩ đến nữa. Tôi tự trách mình lại nghĩ lung tung. Hôm đó, hắn và tôi đều không nghiêm túc. Cái đó giống như đánh nhau, đâm chém nhau sứt đầu mẻ trán vậy.

Nhưng tôi không hiểu sao vẫn khẽ liếc sang hắn. Hắn đang đưa bình rượu lên miệng uống, khẽ nhắm mắt lại trong khoảnh khắc. Chợt tôi có chút ngỡ ngàng, hắn trông thật có nét cao ngạo quyến rũ, một chút phong trần, lại có chút oai vệ, độc tôn.

Tự nhủ mình tỉnh mộng, tôi lại nghiến răng kéo cung. Vẫn không được.

Nhìn sang hắn, hắn đang dựa đầu vào cột, cười mỉa mai. Được, ngươi cứ đợi đấy !

Tôi dù hạ quyết tâm đến mấy, vẫn không có lực kéo cung, tay phải tôi càng cố thử nhiều lần, càng đau nhức, cơn đau hành hạ khiến tôi khó chịu muốn bỏ cuộc.

Chưa kể mấy đầu ngón tay đã muốn túa máu, tôi đã thử hàng chục lần, càng gồng sức, càng bất lực.

Chợt thấy hắn thong thả như vậy, trong đầu tôi có ý nghĩ hắn đang muốn chơi tôi. Rõ ràng là hắn không muốn dạy, hắn cố tình để tôi kéo, để tôi thấy bất lực mà bỏ cuộc.

- A !

Tôi vì đau quá thốt lên, bỏ cây cung dưới đất. Tay trái xoa bóp lấy cổ tay phải. Không được rồi, tôi không kéo được cung lên nữa

Tôi quay sang nhìn hắn, hàm ý mong hắn đổi ý, tức thì thấy hắn cười như đã mãn nguyện lắm.

Nói rồi hắn bình thản đưa rượu lên miệng uống.

Nỗi oán hận của tôi lại trào lên, thì ra tôi đã như một con ngốc bị lừa. Tức giận, tôi phăng phăng ra chỗ hắn, giật lấy bình rượu:

- Cao Lỗ ! Ngươi lừa ta ! – Tôi ném vào mặt hắn những lời giận dữ.

- Tại sao ngươi cho là ta lừa ngươi? – Hắn cười mỉa mai khiêu khích.

- Ngươi rõ ràng không có ý dạy ta, đê tiện !

Tôi vừa định tiếp tục với những câu chửi bới thì đã thấy hắn túm gọn cổ tay phải của tôi, dùng sức mau gọn kéo tôi lại, rồi nhanh lẹ ấn cả người tôi xuống nền đá của cái hành lang.

Càng hoảng hốt, giật thót mình khi hắn đè lên tôi, tay kia cố định luôn cổ tay trái.

- Ngươi… – Tôi thấy run sợ trong lòng, cố giẫy dụa thoát khỏi cái tình thế ám muội này.

A, nhưng cổ tay phải đau quá, vừa nãy hắn kéo rồi ấn xuống, tưởng chừng nó muốn gãy đến nơi. Ngay cả cổ tay trái muốn bật lên nhưng cũng không thoát khỏi bàn tay của hắn. Dưới sống lưng thấy luồng điện lạnh chạy qua, còn da thịt cũng cảm nhận được cái lạnh buốt của nền đá bên dưới.

Hắn đinh làm gì? Tôi thấy hắn chăm chăm nhìn tôi, ánh mắt khó hiểu. Có mùi men rượu cay nồng phảng phất bao bọc lấy tôi. Dường như tôi cảm thấy đầu óc hơi choáng váng rồi.

- Xem đó ! – Hắn dùng giọng điệu xem thường – Ngươi không có đủ lực kéo cung, cổ tay quá yếu, tay phải còn gần như không thể dùng lực mạnh, ngươi có cố mười năm nữa cũng không thể kéo cái cung đó!

- Không cam tâm ! – Tôi thực sự không muốn chấp nhận, rõ ràng là hắn không muốn dạy tôi tử tế mà. – Ta sẽ kéo được cái cung đó, ta sẽ bắt ngươi thừa nhận!

Nhưng hắn chỉ im lặng một hồi, rồi tự nhiên lại bật cười, hơi men tỏa ra nóng bỏng:

- Cho ngươi biết… – Đột nhiên giọng hắn khàn khàn đi – Ngươi muốn kéo được cái cung đó, ngươi phải đủ sức thoát khỏi sự khống chế của ta bây giờ!

Đầu óc tôi có chút mơ hồ thêm nhưng vẫn nghe rõ, hiểu rõ, tôi cố dùng sức bình sinh dẫy dụa, nhưng không khác gì một con gà bị trói chặt…

Tại sao lại vô dụng như vậy? Vì người thời này như hắn quá mạnh, đặc biệt là vì hắn là một võ tướng quá uy vũ trong lịch sử? Thật không cam tâm, tự dưng lòng tôi lại thấy ấm ức, bức bối. Hơi men mỗi lúc một quyện vào mũi, lại càng làm tôi cảm thấy bứt rứt khó chịu, xen lẫn mơ hồ.

Dường như tôi mỗi lúc lại cảm thấy người lâng lâng không còn sức, đây là rượu gì mà ngửi hương đã muốn say? Hắn uống nhiều rượu mạnh như vậy, lẽ nào không say?

Không, là hắn cũng say. Hắn đột nhiên buông một tay ra, dùng những ngón tay đó đặt lên môi tôi, lướt nhẹ qua chỗ bị thương vẫn còn rõ dấu vết. Dường như trong lòng tôi có suy nghĩ bắt đầu hỗn loạn.

- Này, ta thấy… – Giọng hắn trầm đặc kì lạ, hắn ghé xuống tai tôi dụ dỗ – Hay là ngươi ngoan ngoãn theo ta, làm cho ta vui, ta sẽ tặng ngươi một cái cung đặc biệt, nhẹ hơn cung thường năm lần, kéo dễ hơn nhiều, cũng có thể bắn xa hơn, sát thương mạnh hơn…

Cái gì chứ? Tôi thoáng ngỡ ngàng, khi nghe và ý thức trong não hiểu hết thì đột nhiên giật mình kinh hãi. Hắn… đê tiện !

Không phải hắn là người tốt? Không phải hắn một lòng một dạ yêu công chúa? Không phải hắn chung thủy với người vợ đã chết? Tại sao còn muốn đùa giỡn tôi? Thật không thể chấp nhận được.

- Ngươi… – Tôi tự nhiên lấy lại ý thức tỉnh táo hơn, cố chống cự lần nữa – Đê tiện, không phải ngươi yêu công chúa? Không phải ngươi chỉ lấy một vợ?

Tôi định tiếp tục xỉ vả hắn thay cho việc chống cự vô ích thì đã thấy ánh mắt hắn đã nhìn khắp mình tôi một lượt, có chiều thiếu nghiêm túc rồi cười chế giễu:

- Vậy thì sao? Ngươi nghe hết rồi à? Đúng, ta chỉ lấy một người, cũng chỉ suốt đời suốt kiếp yêu một người, nhưng ta có thể chiếu cố cho ngươi làm đồ chơi, làm vật cưng tạm thời của ta… thực sự, ngươi cũng lợi hại lắm, đã chơi xỏ ta mấy lần…

Hắn là hắn đang say hay hắn nói thật? Hay đây mới là cách để hắn trả thù vậy? Tôi cảm thấy vô cùng uất hận, một chút nước mắt ấm ức trào ra…

- Điên rồ, ngươi say rồi, buông ta ra! – Tôi hét lên.

- Chỉ khi ta say ngươi mới có cơ hội này, ngươi không phải vì sĩ diện mà học võ công? Ngươi không thấy thực lực của mình à? – Hắn vẫn như làm chủ tình thế.

Đê tiện, đáng căm hận quá… là tôi muốn cầu xin hắn dạy tôi võ công lợi hại, nhưng không ngờ lại rơi vào tình huống này, tôi bất lực như thế này, sĩ diện cũng bị xem rẻ, gần như với hắn thực sự tôi không còn giá trị gì, có thể đem ra đùa cợt… Đúng, thực sự tôi không có một thứ gì giỏi giang hay đáng giá.

Nhưng… nếu như tôi bỏ cuộc, là tôi vẫn thua cuộc.

Sĩ diện của tôi, một chút cũng sẽ không còn. Lẽ ra, lẽ ra tôi không được sợ hắn…

Tôi nhất định cho rằng lòng tự kiêu của tôi cao hơn hắn. Hắn đã dám ra giá với tôi? Coi rẻ tôi? Thực sự tôi chỉ đáng giá như vậy?

Không bao giờ một người như tôi cam tâm!

“ Ta sẽ cho ngươi thấy, ngươi nhất định không thể thắng ta!” – Tôi nhủ thầm trong bụng.

- Được, ta chấp nhận trao đổi! – Tôi kìm nén những giọt lệ đau xót uất ức, bình tĩnh, dõng dạc nói – Có điều, thay vì lấy cái cung nào đó, ngươi phải tận tâm dạy ta để ta kéo được những cái cung bình thường…

Hắn nhìn tôi chằm chặp, sao, hắn ngạc nhiên ư? Tôi có sĩ diện của tôi, tôi nhất định không để hắn xem thường.

- Ha ha ! – Dường như hắn cảm thấy tôi cố chấp nên giễu cợt – Ngươi vẫn muốn kiên quyết đến cùng?

- Đúng vậy! Tự bản thân ta sẽ nỗ lực, ngươi chỉ cần nghiêm túc dạy ta!

Hắn nhìn tôi một hồi nữa, ánh mắt khó hiểu. Không biết là hắn đang nghĩ hay đang tính toán gì. Sau đó hắn lên tiếng:

- Ngươi chấp nhận điều kiện, cũng xem như là người của ta, cũng như gia nhân của ta, sau này nếu ta yêu cầu làm gì, ngươi nhất định phải làm!

Tôi gật đầu nhưng thực sự trong lòng không phục.

Thật ra, tôi không để hắn khống chế mãi đâu. Tôi chỉ ở lại đây một thời gian, trong thời gian đó nếu có cơ hội và tôi muốn trở về, thì tôi sẽ lập tức trở về.

Tôi thực lòng chỉ muốn ở lại đây chiêm nghiệm và quan sát một thời gian, cho đến lúc Trọng Thủy xuất hiện hay câu chuyện tình đó có hồi kết.

Làm đồ chơi cho hắn? Bấy giờ tôi mới thấy hơi hối hận, nhủ lòng đây chỉ là kế tạm thời. Muốn làm gì tôi? Không dễ thế, cũng lắm nếu khó khăn quá tôi nhảy xuống giếng, tìm đường về thời hiện đại.

Chỉ là tôi lo sợ nhảy xuống đó không chắc đã về được, và tên Cao Lỗ này rút nước giếng đi. Nhưng dù gì, tôi nhất định không làm đồ chơi cho hắn.