Âu Tổng Tôi Muốn Ly Hôn

Chương 23: Nghi ngờ Bạch Tử Du mất trí nhớ.




Trên xe Tĩnh Hạ vẫn cứ gọi điện làm phiền hắn, dù hắn có tắt máy nhiều lần nhưng cô ta vân cứ gọi. Không chịu nổi nữa nên hắn đành phải nghe máy.

"Anh Âu Trạch Dương em làm phiền anh hả?"

"Biết thế sao còn gọi?"

"Em xin lỗi. Tại dạo này cô Bạch vẫn giận dỗi anh à? Nghe nhân viên công ty nói tâm trạng anh không tốt lắm."

"Không liên quan đến cô." Hắn nói xong liền cúp máy luôn không cho cô ả có nói thêm lời nào nữa.

Bệnh viện.

"Trạch Dương sao cậu đến đây." Cố Hàn thấy hắn đến thì bất ngờ hỏi.

"Rốt cuộc hôm Tử Du tự tử đã xảy ra chuyện gì?"

Cố Hàn đang khám cho bệnh nhân thì hẳn đột ngột xông vào. Người ấy liền đứng dậy rời đi.

"Tôi đi nhé bác sĩ Cố."

"Được."

Sau khi người đó rời đi Cố Hàn mới nhìn lên hắn hỏi.

"Trạch Dương cô Bạch bị sao à?"

"Tôi nghĩ hình như cô ấy mất trí nhớ rồi."

"Mất trí nhớ?" Cố Hàn nghe hắn nói vậy thì có chút bất ngờ.

"Cô ấy không nhớ đã yêu tôi thế nào, còn đòi ly hôn nữa."



"Thế cũng đâu thể chứng minh cô ấy mất trí nhớ."

"Nếu không mất trí nhớ sao cô ấy lại muốn ly hôn?"

"Chắc là vì chuyện của cậu với Tĩnh Hạ làm cô ấy tuyệt vọng. Dù sao cậu cũng tệ bạc với cô ấy dù cô ấy rất yêu cậu nhưng cậu không yêu cô ấy ly hôn chả tốt quá còn gì?" Cố Hàn nhìn hắn với vẻ mặt bất lực nói.

"Ai nói tôi không yêu cô ấy?"

"Cậu, cậu yêu cô ấy ư?" Cố Hàn như không tin vào tai mình vừa nghe lên tiếng hỏi lại hắn.

"Bây giờ quan trọng nhất là làm cho rõ rốt cuộc cô ấy có mất trí nhớ không." Âu Trạch Dương không trả lời câu hỏi của Cố Hàn mà lảng tránh nói sang chuyện khác.

Cố Hàn cũng không muốn làm khó hắn nữa, cậu lấy một tập hồ sơ trong đống tài liệu ra rồi đưa cho hắn.

"Đây là bệnh án hồi cô ấy tự sát, cậu xem đi lúc đó cô ấy cắt cổ tay tự sát, máu chảy không ngừng nhưng không nguy hiểm đến tính mạng tôi mới nghĩ cô ấy chỉ gây sự vô có."

"Trước đây cô ấy rất hay làm vậy để được tôi chú ý."

"Nên lúc cô ấy gọi cho cậu, cậu mới không về còn nói những lời khá khó nghe vì thế cô ấy bị kích động."

Âu Trạch Dương liền nhớ lại chuyện lúc trước khi cô tự sát quả thực hắn đã nói những lời rất khó nghe vì hắn nghĩ rằng chắc là cô lại tính giở trò làm phiền hẳn.

"Sếp Âu vợ anh cắt cổ tay tự tử."

"Còn sống không? Chưa chết thì đừng lấy chuyện đó làm phiền tôi."

"Lúc đó cô ấy muốn tự tử thật ư?" Âu Trạch Dương nhìn sang Cố Hàn.

"Tôi không biết cô ấy có muốn tự tử thật không, nhưng miệng vết thương khá sâu. Tôi còn phải khâu mấy mũi cho dù cô ấy tự sát thật thì cậu cũng đâu thích kiểu con gái một khóc hai quậy ba tự sát."

"Trước khi tự sát cô ấy, nói gì?"

"Không nói gì cả. Chỉ hỏi cậu có thể về thăm cô ấy không lúc đó cậu nói..."



"Tôi biết mình đã nói gì."

"Bác gái đây là quà cháu tặng bác, bác mau xem có thích không đi."

Tĩnh Hạ mấy hôm nay không liên lạc được cho Âu Trạch Dương nên cô ta liền chạy đến Âu gia.

"Tĩnh Hạ cháu có lòng quá." Âu phu nhân kéo cô ta lại ngồi cạnh mình mỉm cười ân cần nói.

"Bác gái cháu đã làm gì khiến anh Trạch Dương không vui đúng không ạ?" Cô ta tỏ vẻ ủ rũ ủy khuất nhìn Âu phu nhân đầy ấm ức.

"Sao thế."

"Lúc trước cháu đến văn phòng để cảm ơn anh ấy giúp cháu vượt qua khó khăn nhưng hình như cô Bạch lại hờn dỗi anh ấy làm anh Trạch Dương không vui."

"Tĩnh Hạ à, trước đó bác đã nói cháu rồi mà cháu có chuyện gì cứ tìm thẳng bác." Âu phu nhân tỏ vẻ hơi khó chịu nói với cô ta.

"Bác gái cháu xin lỗi, cháu không ngờ cô Bạch lại để bụng như vậy."

"Mẹ con đến rồi, mẹ gọi con có việc gì?"

Khi hai người ngồi nói chuyện được một lúc thì Âu Trạch Dương hắn nhìn thấy Tĩnh Hạ ở đây thì hắn cũng luận ra được một chút là bà gọi hắn về làm gì.

"Mẹ gọi con qua là để hỏi con rốt cuộc đã có chuyện gì với Tử Du." Âu phu nhân nhìn hắn rồi nghiêm giọng nói.

"Không có chuyện gì cả, cô ấy giận rỗi chút thôi."

"Tĩnh Hạ kể với mẹ Tử Du đòi ly hôn với con."

Âu Trạch Dương liếc nhìn sang Tĩnh Hạ với ánh mắt tức giận, hắn chán ghét mở miệng hỏi ả ta.

"Cô mách lẻo với mẹ tôi à?"