*Lâm gia:
Lâm Thần ngả người trên ghế sô pha sang trọng. Xung quanh là kiến trúc rộng lớn, xa xỉ và một hàng dài những người làm. Không gian yên tĩnh không một tiếng động. Bỗng chuông điện thoại reo, một nữ hầu nhanh chóng mang đến chỗ cậu ta. Người gọi điện chính là thủ lĩnh của đoàn lính đánh thuê Lâm Thần thuê để xử lí Triều Ca.
“Alo, Lâm thiếu phải không?”
“Là tôi. Nhiệm vụ đến đâu rồi?”
“Thất bại rồi. Con đàn bà đó một mình xử hết hai mươi lăm tên đàn em của tôi, còn chất chúng lên thành đống rồi gọi điện báo cảnh sát. Cô ta còn gửi video quay lại cảnh đó cho tôi. Lần này chúng tôi tổn thất rất lớn. Tôi nghĩ cậu cũng nên bồi thường đi...”
“Phong ca, anh đừng có đùa tôi. Nó cũng chỉ là một đứa con gái chân yếu tay mềm thôi, làm sao đối phó được? Nếu anh cần tăng thù lao thì cứ nói, tôi cũng không ngại...”
“Ngại ngại cái chó gì!!! Mày làm tao tổn thất mất một đội lính hơn hai mươi người đấy! Cảnh sát cũng sắp mò tới tận chỗ tao rồi!”
Lâm Thần giật mình, ngồi bật dậy, âm thầm nghiến răng.
“Phong ca, anh chắc chứ?”
“Mày còn hỏi? Tao gửi video cho mày, tự mà xem đi. Xem xong thì nói chuyện tiếp.”
Phong ca hừ lạnh rồi ngay lập tức gửi video sang.
Trong video, một cô gái xinh đẹp cầm cây gậy sắt lần lượt đánh bay hơn hai mươi người. Mà trong số đó, ai bị đánh cũng không thể đúng dậy, phản kháng lại được. Phong thái của cô rất thoải mái, ung dung tự tại như không phải đang đi đánh nhau mà là dạo chơi trong sân nhà mình. Có mấy lần Lâm Thần để ý cô còn cố ý nhìn hướng máy quay mà cười. Sau khi xử lí xong, cô còn đem chúng chất thành đống rồi rút điện thoại gọi cảnh sát. Khi cảnh sát vừa đến thì video kết thúc. Cuối cùng còn lại một màn hình màu đen, chính giữa nổi bật lên dòng chữ màu đỏ.
“Lâm Thần, có thích không?”
Lâm Thần tức đến nghiến răng kèn kẹt, tay bóp chặt điện thoại, kìm nén không quăng nó đi.
“Mẹ kiếp! Ôn Noãn!”
Cậu ta lại gọi điện thoại cho Phong ca.
“Phong ca, em xem rồi...”
“Hừ, bây giờ tin chưa? Phí bồi thường làm sao?”
“Phong ca, anh cử thêm mấy sát thủ chuyên nghiệp đến giết cô ta được không? Nếu cần thì thêm hai mươi người nữa cũng được. Thù lao gấp mười lần vụ trước, cộng thêm phí bồi thường hai mươi lăm vạn. Thế nào?”
Phong ca ở đầu dây bên kia chần chừ chưa kịp trả lời thì gia chủ Lâm gia –ba của Lâm Thần đã bước vào cho cậu ta một cái bạt tai thật mạnh. Điện thoại trên tay cũng văng ra xa. Mấy người hầu cảm nhận được cơn giận dữ của của gia chủ, không dám thở mạnh.
Lâm Thần nhìn ba mình ngơ ngác.
“Ba, tại sao ba lại...”
“Mày có biết mày gây ra họa lớn rồi không? Công ty vì mày mà sắp phá sản rồi đấy!”
“Ba, con có làm gì đâu. Con từ trước giờ làm gì động đến chuyện công ty chứ!”
Giọng Lâm gia chủ run lên vì tức giận. Ông cố gắng kiềm chế không đánh chết Lâm Thần.
“Có phải mày sai người đánh Ôn Noãn đúng không?”
Lâm Thần ngạc nhiên.
“Đúng vậy, làm sao ba biết? Hơn nữa cô ta chỉ là một diễn viên nhỏ, liên quan gì đến công ty phá sản chứ?”
“Mày có biết cô ta trộm mất toàn bộ vốn lưu động của Lâm Thị không? Cô ta hành sự không để lại dấu vết gì, còn trắng trợn khiêu khích ta. Gửi cho ta bức thư chỉ có mấy chữ: “Lâm Thần, đây là quà đáp lễ của tôi.” Giữa lúc này, công ty đầu tư lớn nhất của Lâm thị - TC, lại rút vốn. Mấy mối làm ăn cũng bị nó chặt đứt hết. Mà kết quả ta điều tra được lại là công ty đầu tư TC đó thuộc sở hữu của Ôn Noãn. Lâm Thần, mày giải thích sao đây?”
Lâm Thần nghe Lâm gia chủ nói một hồi, cậu ta càng hoang mang hơn.
“Ba, chuyện này không thể được, Ôn Noãn rõ ràng chỉ là một diễn viên nhỏ nhoi, cô ta còn không có chỗ dựa, làm sao mà...”
“Đến bây giờ mày vẫn còn chưa tỉnh ngộ đúng không? Chết tiệt! Ngày mai đi xin lỗi Ôn Noãn ngay cho tao. Cô ta muốn cái gì thì phải tìm mọi cách lấy về tặng cho cô ta. Mày làm thế nào cũng được, nhưng nhất định phải khiến Ôn Noãn tha cho Lâm thị.”
Lâm gia chủ nói xong vội rời đi, không cho Lâm Thần thời gian phản ứng lại. Cậu ta lúc này cực kỳ mơ hồ cùng sợ hãi.
Ôn Noãn lại là chủ nhân của TC ư? Còn có thể lấy đi toàn bộ vố lưu động của Lâm thị mà không để lại bằng chứng? Thật sự là cô ta sao?
Lâm Thần nhớ lại kết cục những lần mình đắc tội Ôn Noãn, lại nghĩ đến Lâm thị đang trên bờ vực phá sản, cả người cậu ta bất giác run lên.
Cậu ta đã thua hoàn toàn rồi, ngày mai chỉ còn nước cầu xin Ôn Noãn thôi.
Lâm Thần lại nghĩ đến Giang Yên Nhiên, Cố Sâm, đạo diễn Vương cùng những người trong đoàn làm phim. Thì ra tất cả bọn họ đều đã biết, không bao giờ dám đắc tội Ôn Noãn. Chỉ có cậu ta, từ đầu đến cuối kiêu ngạo, ngu ngốc không nhận ra để rồi rơi vào kết cục này.
Lâm Thân cắn răng. Liệu Ôn Noãn có thể tha cho cậu ta, để lại cho Lâm Thị một con đường sống?
- ------------------------------
Ngày hôm sau Triều Ca cùng Cố Sâm vẫn đến đoàn làm phim như thường. Mọi nguời vẫn không ngừng tò mò, suy đoán đủ kiểu nhưng Triều Ca tỏ vẻ cô đã sớm miễn dịch rồi. Chỉ không hiểu tại sao Cố Sâm nghe thấy những lời nói đó vẫn cứ mặt đỏ tai hồng. Mặc dù lúc cậu ta đỏ mặt trông rất đáng yêu, cô cũng thích nhưng mà...Mẹ nó, thật sự là hiểu lầm càng chống chất hiểu lầm. May mà đạo diễn Vương không cho bất cứ ai truyền thông tin về diễn viên, đoàn làm phim, cảnh hậu trường ra ngoài trước khi phim chưa công chiếu. Nếu không cô sợ, phóng viên sẽ ngày ngày tìm đến chỗ cô và Cố Sâm hỏi vụ scandal tình ái.
Ta dám khẳng định Cố Sâm quay xong phim này sẽ nổi như cồn luôn.
Không, vì vụ bê bối tình cảm với ta.
Khóc thương cho Tư thiếu một ngàn lần. Cố gắng như vậy mà không thể tăng được thêm một chút hảo cảm nào của mục tiêu.
Ờ, còn là tin đồn nhảm, sai sự thật nữa.
Ý nó là scandal tình ái đó cũng có một phần đúng mà.
Chỉ có một người duy nhất tỏ thái độ cực kỳ không hài lòng, khó chịu trước biểu hiện của Triều Ca và Cố Sâm.
“Noãn Noãn, cậu hết thương tớ rồi phải không? Sao lúc nào cậu cũng đi với tên ẻo lả Cố Sâm vậy?” –Giang Yên Nhiên chớp chớp đôi mắt long lanh ngấn nước. Bộ dạng cực kỳ tủi thân như bị thất sủng.
Ơ khoan, sao cô lại nghĩ là thất sủng nhỉ?
“Yên Nhiên à, bọn tớ thuận đường thì đi chúng thôi. Tớ vẫn thương cậu mà.”
Khóc thương vạn lần cho Tư thiếu. Cố gắng như vậy mà không bằng con gái nhà người ta làm nũng mấy câu.
Cố Sâm: Mẹ kiếp! Sao lão tử lại không có cái kỹ năng làm nũng này?
Giang Yên Nhiên mỉm cười, trong lòng rạo rực. Cô ôm lấy Triều Ca, dụi dụi mấy cái như con mèo nhỏ.
"Quả nhiên Ôn Noãn vẫn thương tớ nhất."