Bá Đạo Mẹ Kế Mau Xuyên

Chương 31: Khai Chiến




“Không, tuyệt đối không có!” Đùa à, lão tử còn lâu mới ghen vì kẻ điên như cô! Tất cả là vì nhiệm vụ, vì nhiệm vụ, VÌ NHIỆM VỤ! Chuyện quan trọng phải nói ba lần.



“Phủ định hai lần là khẳng định nha. Thừa nhận đi, bấy bi à.”



Triều Ca vừa nói vừa nâng cằm Cố Sâm lên. Mặt cậu ta bây giờ đỏ gay gắt, không khác gì quả cà chua, càng nhìn càng đáng yêu. Cố Sâm bối rối quay mặt đi.







Ngại ngại cái beep ấy! Lão tử diễn thôi, chỉ diễn thôi.



Ký Chủ, cho ta hỏi khẳng định hai lần có phải là phủ định không nhỉ?



Chẳng qua là lão tử... lão tử,... không cô ấy, dựa sát quá thôi. Ta dù sao cũng là một người đàn ông siêu thẳng...



Những suy nghĩ này đương nhiên Tiểu Cố của chúng ta không cho ai biết rồi. Phải bí mật nha.



Triều Ca cười cười buông Cố Sâm ra. Đúng là một tên ngốc ngạo kiều, ngoài lạnh trong nóng mà.



“Em không hích hắn. Lúc đó chỉ là cười xã giao thôi.”



Cố Sâm vẫn còn đang ngẩn người đứng đó. Suy nghĩ trong đầu càng ngày càng loạn.



Cô ấy vừa giải thích với mình à? Vậy có nghĩa là cô ấy thích mình hả? Aaaaaa...



Bản hệ thống cũng hơi hơi nghi ngờ nha...



Đi hỏi ngay!







Để tránh phiền phức về sau thôi, mi ngu thế?



Bản Hệ Thống biết ngay mà, Ký Chủ sao có thể thích Tư thiếu được a! Cô ấy chính là đang nuôi sủng vật, nuôi sủng vật!



Huhu, nhiệm vụ công lược quá khó khăn, vô vọng, Bản Hệ Thống muốn bỏ cuộc!



- ---------------------------------



“Cái gì? Ngươi nói Ôn Noãn chính là chủ của công ty giải trí Tân Thế Kỉ?” –Cố Thanh Hàn ngoài mặt tỏ vẻ trấn tĩnh nhưng giọng nói của hắn thì không như vậy. Hắn thật sự không tin được.



“Đúng vậy ạ. Cô ấy đã công khai ở họp báo Thiên Hạ. Hơn nữa, tôi cũng đã điều tra lại rồi, đúng là như vậy.” Hồ Thạc cúi mặt. Trong lòng thầm nghĩ sắp có bão lớn rồi.



“Sao trước kia ngươi nói không điều tra được danh tính người đứng sau Tân Thế Kỉ? Còn nữa, trong tư liệu về Ôn Noãn, cũng không có những chuyện này. ”



“Có vẻ như phía Tân Thế Kỉ từ buổi họp báo Thiên Hạ mới thả tin tức, đến lúc đó người bình thường cũng có thể tra được.”



“Hồ Thạc, ngươi thấy Ôn Noãn có cái khả năng đó không?” Giọng Cố Thanh Hàn sặc mùi nguy hiểm, quanh thân cũng bắt đầu tản ra khí lạnh chết người.



“Tôi đã phái người điều tra kẻ đứng sau lưng cô ấy, nhưng không có kết quả. Cô ấy chỉ thân thiết với Cố Sâm.”



“Cố Sâm?”



“Chính là đứa con riêng của Cố gia chủ.”



Cố Thanh Hàn cười nửa miệng. Sự khó chịu xen lẫn tức giận trong mắt đã không giấu nổi. Hồ Thạc không dám ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ hận không thể lùi về sau một bước, tránh cái cỗ sát khí này.



Ôn Noãn, chẳng qua chỉ là một diễn viên quèn, lúc trước nhờ có hằn mới có thể từ một minh tinh mười tám tuyến vươn lên thành một tiểu hoa đán. Cứ nghĩ rằng cô chỉ cần rời xa hắn một chút thôi, chắc chắn sẽ không còn đường lăn lộn trong cái giới này. Cô vốn rất yếu đuối, không có năng lực, càng không có trợ giúp. Vậy mà giờ đây, hắn lại nghe tin cô là bà chủ của một công ty giải trí lớn, vung tiền như rác. Có lạ lùng không? Có nực cười không?




Chuyện này chính là một cái tát thẳng vào mặt Cố Thanh Hàn. Không có hắn bên cạnh, cô còn sống tốt hơn, hạnh phúc hơn. Đã như vậy, cô còn ở bên cạnh Cố Sâm. Người mà bấy lâu nay hắn vẫn luôn khinh thường, chán ghét.



Cố Thanh Hàn siết tập tài liệu trong tay đến biến dạng, mạnh mẽ ném chúng xuống sàn, tạo ra âm thanh không hề nhỏ.



Hồ Thạc không dám thở mạnh.



“Cố tổng, chúng ta tiếp theo sẽ như thế nào?”



“Không như thế nào cả. Việc gì nên làm thì vẫn cứ làm. Không cần để tâm đến bọn họ.” Hắn không tin cô và tên tiểu tử đó có thể đối đầu với hắn, không thể.



“Vâng.”



Hồ Thạc lui ra ngoài. Vừa ra khỏi phòng đã thở phào nhẹ nhõm. Trời ạ, tự dưng Cố tổng nổi điên như vậy, dọa chết hắn rồi a.



Hồ Thạc bình tĩnh lại suy xét.



Cố tổng đối với Ôn Noãn rốt cuộc là như thế nào? Có yêu hay không? Sao lại để tâm như vậy?




Còn vị Ôn đại tiếu thư của Ôn gia –Ôn Kiều, vị hôn thê mà Cố tổng thừa nhận có dung mạo giống hệt Ôn Noãn kia thì sao?



Chuyện hào ôn thế gia quả thật quá loạn mà, hắn vẫn là nên bớt để tâm, làm cho tốt phần mình là được.



Cố Thanh Hàn ngồi xuống ghế, mệt mỏi vuốt mi tâm đang nhíu chặt của mình. Công ty bây giờ có không ít việc chờ hắn giải quyết mà bên Ôn Noãn lại xảy ra đủ thứ chuyện hắn không đoán trước được. Ôn Kiều ở Ôn gia cũng không sung sướng gì, cô còn nhờ hắn trợ giúp để đối phó với Ôn Phong. Thế lực của Ôn Phong cũng ngày càng bành trướng rồi.



Việc chồng chất việc. Đã mấy ngày nay Cố Thanh Hàn không chợp mắt một chút nào, cơ thể hắn cũng sắp không chịu nổi rồi.



Từ ngoài cửa, mội người đàn ông tuổi trung niên đầy vẻ chững chạc, lão luyện bước vào bên trong. Tuy ông cũng đã không còn trẻ nhưng đôi mắt vẫn sắc bén kinh người, khí độ trên người đến Cố Thanh hàn cũng không bằng.




Người không ai khác chính là Cố gia chủ, cha của Cố Thanh Hàn và Cố Sâm.



Cố Thanh Hàn vừa nhìn thấy ông ta bước vào, vẻ mỏi mệt được hắn nhanh nhẹn giấu đi hết. Hắn đứng thẳng người, ngạo nghễ nhìn ông ta.



“Ông còn đến đây làm gì? Xem tôi chết chưa hay sao?”



Cố gia chủ nhíu mày, trong giọng nói hàm chứa uy nghiêm cùng tức giận.



“Thằng bất hiếu, tao dù sao cũng là bố mày đấy.”



Cố Thanh Hàn nhìn ông ta cười khẩy.



“Bố? Ông mà dám xứng với từ này sao? Bao nhiêu đau khổ ông gây ra cho mẹ con tôi còn chưa đủ hay sao?”



Cố gia chủ nghiêm mặt lại:



“Đó là những gì bà ta đáng phải nhận. Năm xưa nếu không phải nhà mẹ đẻ của Trang Linh Ngọc –Trang gia ép tao, tao và cô ấy sẽ phải chia li sao? Nếu bà ta không hại đến cô ấy, tao sẽ đối xử với bà ta như vậy sao? Tất cả nhứng thứ mẹ mày và mày đang có, đáng ra phải là của Tiểu Sâm và cô ấy.”



“Vậy thì sao? Ông định lấy tất cả từ tay mẹ con tôi, đưa cho họ sao?”



“Đúng vậy. Hôm nay tao đến đây, chỉ muốn nói cho mày biết, cuộc họp hội đồng quản trị sắp tới, Cố Sâm sẽ ra mắt mọi người, chính thức nhậm chức phó tổng Cố thị. Mày cũng nên biết thân biết phận đi. Cái gì vốn là của nó, nhất định sẽ phải trả về cho nó.”



Cố Thanh Hàn vẫn cười, chỉ có điều nụ cười của hắn còn âm trầm, đáng sợ hơn lúc trước, làm người khác không khỏi run sợ.



“Vậy phải xem hắn có bản lĩnh đó không đã.”