Bá Đạo Mẹ Kế Mau Xuyên

Chương 46: Đào Sâu Duyên Phận




Ta biết rồi. Nhưng chất lượng cái kịch bản này, quả thật là không chê không được. Ta chỉ có thể chê dễ nghe một chút thôi.



Dễ nghe của cô còn như thế thì không biết khó nghe sẽ đến mức nào.



Mệt mỏi. Chủ nhân, trở về nhớ nhặt xác ta đó... Mặc dù ta biết mình khó mà toàn thây...



Đạo diễn ở bên kia cầm loa hét to hòng tập trung người chơi lại.



“Mọi người! Đã bắt đầu ghi hình rồi đó, chúng ta lại đây bốc thăm thành đội chơi nào!”



Đợi tất cả tập trung đông đủ, đạo diễn mới bình tĩnh giải thích.



“Bây giờ chúng ta tiến hành bốc thăm như này nhé. Trong tay tôi là tám cái que có đánh dấu màu thành tứng đôi một gồm xanh lục, đỏ, xanh lam và vàng. Hai người bốc được cùng màu sẽ lập thành một đội nhé!”



Cố Sâm khó hiểu nhìn đạo diễn:



“Sao lại bốc thăm? Không phải đây là chương trình dành cho các cặp đôi, đã chia đội sẵn sao?”



Đạo diễn ngơ ngác:



“Ơ, đây đâu phải chương trình dành cho cặp đôi đâu, nên bốc thăm là đúng rồi.” Nếu là chương trình dành cho cặp đôi thật, không lẽ họ phải ăn cẩu lương của hai người suốt sao? Đạo diễn đâu có muốn tự chuốc nhục vào thân như vậy chứ!



Cố Sâm nghe đạo diễn khẳng định như vậy thì âm thầm nghiến răng nghiến lợi. Tên Đường Ẩn chết tiệt, vậy mà dám lừa lão tử? Nếu đi chơi mà không show ân ái hâm nóng tình cảm thì đi làm cái quái gì chứ?



Đường Ẩn đang ngồi xử lí chống văn kiện cao hơn một mét ở công ty bất chợt hắt xì một cái làm giấy tờ bay tứ tung, lả tả rơi khắp nơi.



Ai lại nói xấu hắn rồi?



Lẽ nào Noãn tổng với Cố Sâm biết sự thật rồi? Khụ khụ, cái này cũng không trách hắn được mà, nếu không nói vậy thì làm sao họ chịu đi chứ!



Đáng tiếc Đường Ẩn tính được một bước, lại không tính được cả chặng đường.



Kết quả bốc thăm lại éo le đến nỗi Cố Sâm và Triều Ca không cùng một đội.





Cố Sâm lại cùng đội với tên nhóc chơi trống của nhóm nhạc mới nổi kia, được mọi người gọi thân ái là Tiểu Nhạc.



Còn Triều Ca lại cùng đội với Giang Yên Nhiên.



Cố Sâm nhìn Giang Yên Nhiên nhảy lên ôm chầm lấy Triều Ca, quấn quít không rời, còn vui vẻ nói:



“Noãn Noãn, duyên phận của chúng ta đúng là không nông như ai kia haha!”



Đáng giận hơn nữa là Triều Ca cũng rất vui vẻ, hoàn toàn không để tăm đến cậu ta. Cô ấy còn khuyên cậu ta nên chung đội với Tiểu Nhạc đi:




“Cố Sâm, chung đội với Tiểu Nhạc thật ra rất tốt đó. Cậu ấy từng là hướng đạo sinh có tiếng, trên người còn lúc nào cũng có đồ ăn vặt nữa.”



Đừng hỏi vì sao cô biết, Tiểu Nhạc đáng yêu vừa đến đã phát cho người của Tân Thế Kỉ mỗi người một đống kẹo bánh và thạch hoa quả rồi.



Riêng cô cùng Giang Yên Nhiên còn được thêm hai lon nước ngọt nữa haha.



“Thật đấy anh yêu à, cùng đội với Tiểu Nhạc thật sự là một may mắn đó!”



Cố Sâm trưng ra vẻ mặt không thể xấu hơn được.



Đừng có nghĩ gọi một tiếng anh yêu thì hắn sẽ tha thứ cho cô, để cô “hồng hạnh vượt tường” đi theo người phụ nữ khác.



Cố Sâm hùng hổ đến chỗ đạo diễn khiếu nại.



“Đạo diễn, tôi cảm thấy kết quả bốc thăm không ổn chút nào!”



“Hả, có chỗ nào không ổn chứ?”



“Anh xem, tôi với Noãn Noãn bị chia cắt. Chúng tôi đường đường là một cặp đôi hạnh phúc, mặn nồng đang hot, mọi người chỉ mong xem chúng tôi show ân ái. Anh chia đội như vậy khác nào cầm gậy đánh uyên ương không? Đạo diễn, tôi nói anh nghe, anh làm như vậy vừa giảm tỉ suất người xem, vừa chặt đứt con đường tình duyên của anh đó. Còn nữa, tỉ suất người xem giảm thì sẽ... rồi tương lai sau này khó sống.... blah blah.”



Sau hơn mười phút giảng giải, đạo diễn cuối cùng cũng bị thuyết phục. Đồng ý cho Cố Sâm đổi lại đội.




Nhân viên tổ công tác ai oán nhìn anh ta:



“Đạo diễn, anh làm như vậy là đang phản quốc đó!”



“Anh cũng không thể vì tình duyên của mình mà hại chúng tôi được a!”



“Đúng đấy, cẩu lương sáng nay của họ còn đang kẹt ở cổ tôi nè, nuốt không trôi được đâu! Thêm nữa thì tôi chết mất!”



Nhưng đạo diễn vẫn không ngừng ra vẻ cao nhân lão luyện trong nghề, vì việc công sẵn sàng hy sinh lợi ích của bản thân:



“Tôi chẳng qua là vì tỉ suất người xem thôi. Sau này mọi người sẽ hiểu.”



“...” Cậu Cố, cậu lợi hại!



Đạo diễn cũng bị cậu mua chuộc rồi! Bảo chúng tôi phải làm sao đây???



Còn một người nữa mà Cố Sâm phải ra sức thuyết phục, Tiểu Nhạc:



“Tiểu Nhạc, tôi biết cậu thần tượng Giang Yên Nhiên, cơ hội cùng đội với nữ thần sao có thể bỏ qua được? Còn nữa, cậu không nghĩ cho bà chủ của cậu đang cô đơn buồn bã vì không có tôi bên cạnh sao? Tôi nói cậu nghe, cậu chỉ cần làm như này...như này... là xong!”




Tiểu Nhạc ngốc nghếch nhanh chóng khuất phục.



Vì thế mà mặc dù Giang Yên Nhiên đang tức đến sắp khóc cũng không thể nào không buông tay Triều Ca.



“Cố Sâm! Anh là đồ bỉ ổi!”



“Aiya, Giang tiểu thư à, không phải cô nói duyên phận của tôi với Noãn Noãn nông sao? Nếu như vậy thì tôi phải tìm cách đào thêm cho nó sâu rồi.”



Cố Sâm mỉm cười tự hào. Là nụ cười của người chiến thắng.



Triều Ca đứng cạnh nhẹ giọng an ủi Giang Yên Nhiên nhưng miệng vẫn không tự chủ cong lên.








Không, ta đang cảm thấy rất buồn cười haha!







Không ngờ một tên ngốc như hắn lại rất giỏi kéo bè kết phái haha. Yên Nhiên cũng phải chịu thua thê thảm.



Bản Hệ Thống vẫn không hiểu nổi tư duy người ngoài hành tinh của Ký Chủ.



Thôi kệ, kết quả hai người vẫn thành một đội là được.



Cố Sâm ôm Triều Ca. Hai người đứng cạnh nhau tạo thành một cái kính lọc màu làm cảnh vật xung quang bỗng chốc đều biến thành màu hồng. Không khí cũng mang màu hồng ngọt ngào.



Tổ công tác: “...” Chúng tôi là cẩu độc thân, chúng tôi không hiểu hiệu ứng của mấy người yêu nhau.



Mà chúng tôi cũng không muốn hiểu luôn, chúng tôi muốn được tự mình trải nghiệm cơ! Khóc ròng



Đạo diễn: “Tỉ suất người xem sẽ rất cao đấy!”



Anh vẫn chưa hết u mê sao đạo diễn??? Trả cho tôi đạo diễn độc thân lí trí đi mà!



Giang Yên Nhiên: “Tôi không phục!”



Tiều Nhạc: “Giang nữ thần, chị ăn bánh dâu tây không? Nghe nói ăn sẽ giúp người ta vui vẻ, bình tĩnh hơn đó!”



Giang Yên Nhiên: “Đưa hết cho chị! Giờ chị chỉ có ăn luôn tên họ Cố đó mới hết giận được!”



Tiểu Nhạc: “...” Nữ thần nổi giận có chút khác thường nhưng vẫn rất đáng yêu a! u mê, u mê, u mê không dứt a...