Bá Đạo Mẹ Kế Mau Xuyên

Chương 55: Thanh Xuân Có Anh (Khai)




Triều Ca tỉnh dậy trong một căn phòng ẩm mốc, chỉ có ánh sáng lờ mờ. Cô còn cảm nhận được nước mưa đang rớt xuống từng giọt trên đầu mình. Triều Ca cố gắng vận linh lực nhìn xung quanh. Có vẻ như đây là một nhà kho cũ, gỗ dùng để xây đã sớm mục nát hết cả, còn vài thứ đồ linh tinh cũng đã cũ bẩn, gỉ sét. Cô cố gắng gượng dậy nhưng không được. Thân thể nóng rực, mềm yếu vô lực, còn cực kỳ chóng mặt.



“Mẹ kiếp, sao vị diện thứ hai mới xuyên vào đã nhọ thế này rồi?”



Triều Ca tìm cách liên lạc với Hệ Thống.



Hệ Thống! Ngươi có thuốc hạ sốt ở đó không?







Sao lại thế? Không phải Hệ Thống trong truyện đều có một của hàng vạn năng cái gì cũng có sao? Của ngươi đâu?







ĐM! Còn có loại thao tác này?



Triều Ca tiếp tục vận linh lực, hy vọng thân thể thoải mái hơn một chút.



Haizzz, dựa vào người không bằng dựa vào mình mà.



Hệ Thống cũng rất bất lực. Không phải nó cố ý đâu a, mà thật sự Ký Chủ cô không cần đến thuốc làm gì đâu, bởi vì...



“Diệp Thiên Thu!”



Một cậu thanh niên cao ráo đạp cửa bước vào. Tiếng động trong màn mưa lại càng rõ rệt hơn. Triều Ca cũng giật mình.



Diệp Thiên Thu? Tên của cái thân thể này à?



Mặc kệ, dù thế nào cũng phải thoát đã.



Triều Ca yếu ớt nói:



“Ở đây.” Mẹ kiếp, chờ cô trở lại, nhất định sẽ chém nát cái Hệ Thống đó. CMN thật mất mặt mà.



Bản Hệ Thống lại sợ cô quá! Chờ chủ nhân ta về rồi, cô không có cửa đâu!



Bản Hệ Thống chờ!



Cậu thanh niên kia nhanh chóng nhận ra vị trí của cô. Dịu dàng hỏi:



“Cậu không sao chứ?”



Triều Ca đã sớm đau đầu đến mức không còn tỉnh táo nữa rồi, còn hơi sức đâu mà trả lời nữa chứ.



Cậu ta nhanh nhẹn bế bổng cô lên. Chính là bế kiểu công chúa trong truyền thuyết đó a.




Ký Chủ thật mất hình tượng quá. Bản Hệ Thống rất buồn cười nhưng không dám. Ta thật khổ mà.



Cậu ta trùm một cái áo khoác lên người cô. Mùi hương nhè nhẹ nam tính bao trùm khắp người Triều Ca. Trong cơn mê man, cô lại cảm thấy nó có chút quen thuộc.



Ừm, rất dễ chịu.



Cậu ta vừa bế cô vừa chạy như bay. Trời mưa bên ngoài dường như không ảnh hưởng gì đến hai người.







Đương nhiên, lão tử ra tay mà lại.



Cậu ta chạy thẳng một mạch đến phòng y tế.



Mấy y tá thấy vậy vội vã đỡ Triều Ca, để cô nằm trên giường. Bắt đầu đo nhiệt độ cùng truyền nước.



Cậu thanh niên vừa nãy trên người cũng dính nước mưa, được họ đưa cho một cái khăn lông. Vốn đã định về rồi nhưng cậu ta lại ngồi lại bên ngoài, nghiêm túc chờ Triều Ca tỉnh dậy.



Hơn hai tiếng sau cô mới từ từ mở mắt. Tuy vậy, cơ thể vẫn không khá hơn bao nhiêu. Triều Ca vẫn nằm trên giường tiếp thu cốt truyện.



Đây là một quyển tiếu thuyết trọng sinh.




Nữ chính Trần Mộng Nhiên vốn là một tiểu thư nhà giàu, xinh đẹp kiêu ngạo. Kiếp trước cô ta nhập học một trường quý tộc nổi tiếng. Ngay lần đầu tiên gặp nam chính đã thích hắn ta – Giang Thần. Thế nhưng Giang Thần đã sớm có vị hôn thê, cũng chính là tiểu thanh mai của hắn, Diệp Thiên Thu. Hai người họ yêu nhau thật lòng. Trần Mộng Nhiên dùng mọi thủ đoạn độc ác cũng không thể nào thay đổi tình cảm của hai người này.



Ngược lại còn nhiều lần bị người ta phát hiện, chửi rủa. Cô ta còn dựa vào thế lực của gia tộc mình ép Giang Thần. Cuối cùng bị nam chính trả thù lại, gia tộc của cô ta vì vậy mà phá sản. Trần Mộng Nhiên thì bị người đời lên án, phỉ báng, nửa đời sau phải sống khổ cực, đến chêt cũng không yên thân.



Kiếp này cô ta trọng sinh lại. Biết được tương lai, cô ta dần thay đổi nó. Từ từ phá hỏng tình cảm của Diệp Thiên Thu và Giang Thần. Còn cướp đi danh hiệu nữ thần của Diệp Thiên Thu. Còn có trở nên giỏi giang, giúp sức cho gia tộc của mình càng phát triển.



Trần Mộng Nhiên đẩy Diệp Thiên Thu vào đường cùng, hủy hoại gia tộc của cô. Chưa hết, Trần Mộng Nhiên còn thuê người cưỡng hiếp Diệp Thiên Thu. Cô ấy vì thế mà phải tự tử.



Cuối cùng nữ chính thành công chiếm được tình cảm của Giang Thần và hàng đống những nam thần khác trong trường. Cô ta lập được một dàn hậu cung gồm tận mười mĩ nam cực phẩm đủ loại. Cùng họ hưởng thụ cuộc sống giàu sang phú quý đến cuối đời.



Mà nhân vật lần này Triều Ca xuyên vào chính là nữ phụ tội nghiệp, Diệp Thiên Thu.



Lúc cô vừa xuyên vào chính là lúc mà Trần Mộng Nhiên lấy danh nghĩa của Giang Thần hẹn nguyên chủ đến nhà kho cũ sau trường học, cuối cùng nhốt cô ấy ở đó.



Sức khỏe của Diệp Thiên Thu vốn không tốt, lại chịu sự sợ hãi trong thời gian dài cộng thêm nước mưa dột từ trần nhà, cô ấy liền sốt cao. Nếu không phải Triều Ca đến kịp, không biết cô ấy sẽ ra sao nữa.



Vừa tiếp thu xong kịch bản, Triều Ca đã chậc chậc mấy cái.



Nữ chính vị diện thứ hai trâu bò ghê cơ, đến hậu cung cũng lập ra được. Còn ép nguyên chủ thảm như vậy.



Thật ra với cô, việc không từ thủ đoạn theo đuổi người mình thích chẳng có gì xấu cả. Chỉ là đối tượng ở đây đã sớm có vị hôn thê rồi, làm như vậy đúng là không nên.




Diệp Thiên Thu quả thật rất đáng thương, cô ấy vốn dĩ với Giang Thần đã là một cặp đôi hạnh phúc, lại tự dưng xuất hiện một người hết lần này đến lần khác chen ngang vào phá vỡ tất cả. Cô ấy đương nhiên hận Trần Mộng Nhiên thấu xương.



Ngoài ra còn có vụ lập hậu cung, cái này thật sự Triều Ca không ưa nổi.



Và quan trọng nhất là, cảm giác uể oải khi bị sốt thật sự không tốt chút nào. Cho nên là, Trần Mộng Nhiên, cô nên chuẩn bị đi là vừa, bản cô nương ta thù rất dai đấy.



Hệ Thống, nguyện vọng lần này của nguyên chủ là gì đây?











Triều Ca khó hiểu nhìn Hệ Thống:



Diệp Thiên Thu không có nguyện vọng nào liên quan đến nam chính Giang Thần sao? Như là phá vỡ tình cảm của hắn với Trần Mộng Nhiên chẳng hạn?



Bản Hệ Thống thật mệt tâm mà!



Người quá xem trọng từ “độc ác” này rồi.



Ý là từ “độc ác” này không xứng với Ký Chủ sao?



Triều Ca vận linh lực cho cơ thể thoải mái hơn một chút. Cô chậm rãi ngồi dậy nhìn xung quanh.



Phòng y tế cũng không lớn lắm, chỉ vừa một chiếc giường cô đang nằm cùng một tủ thuốc nhỏ.



Cửa sổ không đóng, ánh nắng ấm áp bân ngoài chiếu vào sưởi ấm cả căn phòng. Gió từ bên ngoài thổi vào làm rèm cửa sổ trắng xóa mỏng manh tung bay tạo nên một khung cảnh yên bình xinh đẹp.



Lúc này Triều Ca mới để ý, ở góc phòng có một cậu thanh niên đang say ngủ.



Cậu ta rất đẹp. Nét đẹp vừa mê hoặc lại có chút phá cách, nhìn như một yêu tinh.



Mái tóc đen có chút loạn ngược lại làm cậu ta trông còn yêu dã hơn. Lông mi dài, mũi cao, môi mỏng. Da cũng rất trắng.



Quần áo trên người có chút ướt. Trên đầu còn có một chiếc khăn lông trắng.



Tuy lúc nãy Triều Ca có chút mê man nhưng cô vẫn nhận ra được, đây là người đã bế cô từ nhà kho cũ kia đến phòng y tế.



Thế nhưng trong ký ức của nguyên chủ không có ấn tượng gì về cậu ta.



Vậy rốt cuộc cậu ta là ai? Lai lịch như thế nào? Tại sao lại cứu cô?