Bá Đạo Mẹ Kế Mau Xuyên

Chương 63: Tiểu Tẩu Tẩu




Triều Ca nhìn họ tấu hài xong, quyết định vào diễn chung cho vui.



Cô bày ra vẻ mặt lạnh lùng đấy sát khí. Phút chốc sự chú ý của đám người Bắc Minh gia đã bị kéo hết về bên này.



“Đừng lằng nhằng nữa. Đưa tiền, giao người.”



Tên đại ca cũng lấy khí thế hùng hổ dọa người ném năm vạn tệ qua cho cô. Hắn hếch mũi lên kiêu ngạo.



“Nói cho cô biết, tiền chuộc cô đòi vốn là năm trăm tệ, nhưng Bắc Minh gia ta đây cực kỳ hào phóng, thoải mái tặng cho cô tận năm vạn tệ đó!”



Triều Ca ngớ người ra:



“Cái gì?! Năm vạn tệ?”



Cô cúi xuống kéo khóa cái túi hắn vừa ném qua. Quả thật đúng là năm vạn tệ.



Triều Ca tức giận ném cái túi vào thẳng mặt tên đại ca. Mắng lớn.



“Bắc Minh Dực, dậy mà xem người nhà cậu đi! Thiếu gia nhà mình đi ăn lẩu không đem tiền. Bảo mấy người đem tiền đến trả thì mang cho cố vào, bây giờ đòi đâu ra tiền lẻ mà trả hả?”



Cái này không phải là tại Ký Chủ không nói rõ ràng sao?



Đám người Bắc Minh gia ngơ ngác, mất mấy giây mới phản ứng lại được.



“Ý của cô là...Bắc Minh thiếu nhà chúng tôi mời cô đi ăn lẩu nhưng lại không mang tiền sao?”



“Chứ còn gì nữa? Tôi và cậu ta đều không mang tiền nên mới gọi mấy người đến cũng là để trả đó!”



“Ặc, thì ra là như vậy.” Gọi mang tiền mà như bắt cóc ấy, họ không hiểu nhầm mới lạ. Phong cách của tiểu tẩu tẩu tương lai cũng thật đặc biệt.



Cơ mà không sao, cô ấy là con gái là được rồi, lại còn đẹp như vậy. Coi như kiếp độc thân của thiếu gia nhà họ cũng sắp hết rồi. Phải mau chóng về báo cho lão gia a.



Triều Ca khoanh tay suy ngẫm.



“Nếu bây giờ đã không mang tiền trả rồi. Mấy người có hai lựa chọn. Một là để Bắc Minh Dực ở đây gán nợ, hai là mua luôn cái nhà hàng này.”



Đám người Bắc Minh gia lại một lần nữa bị làm cho sốc.



Thiếu gia danh giá nhà họ sao có thể nói để lại gán nợ là gán nợ được?! Tiểu tẩu tẩu, cô coi Bắc Minh thiếu là cái gì vậy a?



Cho nên chỉ có lựa chọn thứ hai, mua đứt cái nhà hàng này là phù hợp thôi.



“Tiểu tẩu tẩu, chúng tôi chọn cái thứ hai.”



“Được. Cơ mà mấy người gọi tôi là gì?”



“Tiểu tẩu tẩu, tức chị dâu đó a.”



“Đừng gọi như vậy nữa. Tôi không phải tiểu tẩu tẩu của mấy người.” Đây đã là thời đại nào rồi mà còn dùng cái tên như thời chưa kiến quốc, giang hồ hoành hành vậy?



“Dạ vâng, chị đâu.”



“...” Bất lực. Bản tiểu thư ta không cứu được lũ u mê các ngươi.



Người của Bắc Minh giá quả thật có chút ngốc ngốc hài hước nhưng hắc đạo thì vẫn cứ là hắc đạo. Giải quyết mọi chuyện rất nhanh.



Xong xuôi còn cử người đưa cô về.



Vốn chuyện chẳng có chuyện gì to tát nhưng nó lại gây ra một đợt sóng gió không nhỏ ở trường học.



Hôm sau, lúc Triều Ca đến trường, đã nghe chuyện Trần Mộng Nhiên được người ta cứu rồi. Rạng sáng ngày hôm nay luôn.



Đối phương cũng là một hot boy nổi tiếng của trường, còn là đội trưởng đội bóng rổ. Cậu ta đi chạy bộ thể dục xung quang trường, không biết thế nào mà lại phát hiện ra Trần Mộng Nhiên trong nhà kho. Cậu ta liền đưa nữ chính tới phòng y tế trường.



Tất nhiên, vị hot boy này cũng là một thành viên trong dàn hậu cung của nữ chính. Chuyện hai người gặp nhau là điều tất yếu của kịch bản.



Triều Ca bày tỏ sự quỳ lạy trước cái kịch bản này luôn.



Bà đây bỏ bao nhiêu công sức hãm hại nữ chính, cuối cùng người ta lại có cơ hội gặp được nam phụ.



Quả nhiên là ý trời mà!



Ý trời cái đầu ngươi ấy! Rõ ràng là bàn tay vàng của nữ chính quá mạnh mẽ, lấn át mọi thứ. Đáng thương thay cho một nhân vật phụ số khổ như ta.



Càng đáng thương hơn, đó là gặp phải một cái hệ thống vô dụng.








Ồ. Rất có ích. Đến quà kỉ niệm, quà tân thủ, quà khuyến mãi thậm chí phần thưởng cho người chơi cũng không có luôn. Có ích quá.



Được, cô thắng!







Ai mà biết.



Không thể giao tiếp bình thường với ký chủ được nữa. Bản Hệ Thống bỏ cuộc.



Triều Ca cũng khá tò mò vị hot boy bóng rổ này như thế nào. Đặc biệt, để xem cậu ta có mù không mà đi nhầm vào tử lộ thế.



Cô chỉ đứng ngoài phóng y tế xem thôi. Cậu hot boy này dù sao cũng là đội trưởng đội bóng rổ, chiều cao đương nhiên không hề bình thường. Ít nhất cũng phải một mét chín.



Hmmm, hơi khó trùm bao tải đánh nhỉ...







Rồi rồi...



Cậu ta cũng rất đẹp trai. Rắn rỏi nam tính, nhưng cũng rất thân thiện, ấm áp.




Đúng là trái ngược với Giang Thần kiêu ngạo, lãnh khốc.



À mà cậu ta tên gì ấy nhỉ?



Ký Chủ cô là đồ não cá vàng!



À, cơn gió, cơn gió. Thảo nào chỗ nào cũng lượn đến. Đặc biệt là những chỗ không nên lượn.



Cô còn thấy cả Trần Mộng Nhiên đang nằm bên cạnh. Còn phải truyền nước, khả năng cao là sốt do dị ứng độc của mấy con côn trùng kia.



Mặt cô ta có chút thảm. Phần lớn đều bị sưng phồng đỏ rực lên. Lốm đốm nhiều bọng nước rất đáng sợ.



Thế nhưng nữ chính vẫn là nữ chính, dù đáng sợ như thế nào nhìn vẫn rất xuất sắc.



Xuất sắc cái đầu ngươi ấy! Nam phụ còn chỉ dám ngồi cách cô ta cả hai mét mà còn đẹp cái nỗi gì?



Cô còn suýt nữa nhảy dựng lên kìa.



Chẳng qua là gặp phải cô nên nữ chính nhà người ta mới bị dìm thê thảm vậy thôi. Ký Chủ đừng có chê cô ấy nữa!



Triều Ca chỉ nhìn qua rồi bỏ đi.



Thật sự nhìn không nổi.



Trên đường tới lớp học, cô lại thấy rất nhiều người bàn tán, chỉ trỏ mình. Phần lớn là tò mò, khó tin.



Lại cái gì nữa? Không lẽ nguyên chủ vị diện thứ nhất ám cô kinh khủng vậy? Đi đâu cũng là tâm điểm chú ý?



Bản cô nương chỉ muốn làm người bình thường thôi mà.



Triều Ca vốn định tìm hỏi Diêu Lộ Khiết nhưng chưa kịp đi thì cô bé đã chạy tới rồi. Khuôn mặt ủy khuất sắp trào nước mắt nhìn cô. Đáng thương vô cùng.



“Thiên Thu, cậu nói đi, tất cả đều là giả dối phải không? Cậu không hề phản bội tớ đúng không? Cậu vẫn thương tớ nhất phải không?”



Triều Ca ngơ ngác. What? Cô đã làm gì sai sao? Cảm giác lời thoại của Khiết Nhi cứ như lời một cô vợ nhỏ nói với ông chồng bội bạc của mình vậy.



Mà cô, không ai khác chính là ông chồng bội bạc đó.



Hôm nay ra khỏi nhà không xem lịch hoàng đạo rồi, hết bị người khác làm hỏng việc rồi lại đến chuyện này.



“Khiết Nhi, cậu đừng khóc a. Nói rõ ràng lên nào. Tớ không hiểu gì cả.”



Diêu Lộ Khiết bình tĩnh lại ngay lập tức.



“Cậu thật sự không biết chuyện gì sao?”



“Đương nhiên là không, tớ thật sự không hiểu cái gì cả. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”