Hoàng Mao lập tức gật đầu lia lịa. Đại tẩu nói là phải nghe, cấm có cãi a!
- Dạ, bọn em đi ngay!
Vâng dạ một hồi xong liền quay lại cao giọng nói lớn với đàn em đằng sau:
- Anh em! Chúng ta mau xông lên giải cứu lão đại thôi!
- Xông lên!
Triều Ca:... Không hiểu sao cô cảm thấy hắc đạo mà hô hoán khẩu hiệu như này thật mất mặt quá.
Bọn đàn em vừa hô hào xong đã vội chạy lên cầu thang.
Triều Ca thấy thế vội vàng kéo Hoàng Mao lại:
- Cử thêm vài người đi theo tôi đi! Chắc chắn Đường Minh đã chặn cửa ra vào, giữ Bắc Minh Dực ở trong. Mấy người chỉ đi lên từ một hướng như vậy cũng không có ý nghĩa gì cả!
Hoàng Mao nghe thấy hợp lí đến vậy liền gật đầu như búa bổ:
- Đại tẩu nói đúng a! Để em dẫn đội này, cử vài người tốt theo chị.
- Còn nữa, chú ý làm cho kín đào vào, đến khi nhận được hiệu lệnh của bên tôi mới được xông vào!
- Vâng, đều nghe chị hết!
- Khoan đã, đưa cho tôi khẩu súng đi.
- À...vâng...Ơ mà thế hồi nãy đại tẩu xử bọn kia bằng cách nào???
Hoàng Mao đưa súng xong đột nhiên ngơ ngác hỏi một câu như vậy. Triều Ca nhận được súng liền đánh trống lảng.
- Không quan trọng, mau đi cứu Bắc Minh Dực trước đi!
Những người ở cổng ngoài đều là người chết, dùng linh khí đối phó cũng không sợ bị lộ bí mật. Nhưng người của Bắc Minh gia thì không.
Thế giới nào cũng có qui tắc của nó, một sai lầm nhỏ cũng có thể hủy diệt cả một thế giới như vậy.
Ký chủ lại chém gió đạo lí rồi! Cô chẳng qua là lười a!
Triều Ca không thèm để ý Hệ Thống đang âm thầm nói xấu cô, nhanh chóng dẫn theo năm người nữa ra ban công tầng hai.
Kỳ thực cũng không cao lắm, nhảy lên vẫn được.
Triều Ca dặn dò kế hoạch và tín hiệu cho bọn họ, sau đó nhờ một người giúp cô làm bệ đỡ nhảy lên, nhẹ nhàng bám vào lan can tầng hai rồi thuần thục trèo vào bên trong.
Bọn đàn em chứng kiến cả quá trình nhảy phi thường diễn ra trong hai mươi giây: "!!!" Đại tẩu thật không phải người bình thường rồi! Này là từng học qua khinh công sao???
Triều Ca cũng không vội mở cửa, ở bên ngoài nghe ngóng tình hình, còn vận linh lực quan sát bên trong qua một lớp cửa.
Căn phòng rộng rãi được trang hoàng kĩ càng nay như vừa trải qua một cuộc ẩu đả, đồ đạc rơi vỡ lung tung, trên tường cũng có vết đạn. Đường Minh dẫn đầu một đám khoảng hơn mười người có trang bị vũ trang đầy đủ, đứng ngay gần cửa ra vào. Hắn còn mặc một bộ vest trắng, vắt chân ngồi trên ghế, bộ dạng ung dung thoải mái, ở giữa đám người mặc đồ đen nghiêm túc kia vô cùng nổi bật.
Tướng mạo hắn rất nhu hòa, thanh lịch, còn nở một nụ cười hòa nhã ấm áp, như một chính nhân quân tử, hoàn toàn không giống người trong hắc đạo.
Triều Ca nghĩ thầm. Hắc đạo quả là người kiểu gì cũng có a!
Toàn là những thứ mặt người dạ thú, không chỉ nhìn bên ngoài được mà.
Đường Minh trong nguyên tác cũng xuất hiện không ít. Hắn là nam nhân cuối cùng mà Trần Mộng Nhiên thu vào hậu cung. Thiết lập chính là kiểu bên ngoài nho nhã đứng đắn bao nhiêu, bên trong độc ác đen tối bấy nhiêu. Vốn hắn định đi đối đầu với Sở Thiên Trần, cuối cùng lại bị Trần Mộng Nhiên thuyết phục, đồng ý ở bên cô ta xây dựng thế lực.
Ài, dạo này tần suất gặp nam phụ của ta tăng lên nhiều thì phải. Đã gặp tới sáu người trong dàn harem của nữ chính rồi, chỉ còn bốn người nữa thôi.
Mà sao Đường Minh lên sóng nhanh thế?
Hmm, nếu giết hắn luôn thì có được coi như giết người Trần Mộng Nhiên yêu không nhỉ? Nhiệm vụ trả thù chắc cũng sẽ được đẩy nhanh thêm chút chứ?
Quyết định rồi! Nhân cơ hội này cho Đường Minh đi lĩnh cơm hộp sớm vậy.
Sao Ký chủ không lấy lí do là quan tâm Tư thiếu vậy???
Nhiệm vụ công lược của ta khi nào mới xong được đây huhu...
Mà lúc này, Bắc Minh Dực lại tương đối chật vật đứng ngay cạnh bàn làm việc ngổn ngang, bên cạnh là thủ vệ Bắc Minh gia đang bị thương, bất tỉnh nhân sự.
Hoàn toàn nằm ở thế yếu.
Triều Ca ở ngoài nghe được một số thông tin quan trọng.
Đường Minh muốn ép Bắc Minh Dực nhường lại địa bàn phía Tây cho hắn, còn đòi thêm không ít lợi ích từ Bắc Minh gia.
Nếu khu phía Đông là nơi giao dịch chợ đen lớn nhất thì phía Tây lại là thánh địa đỏ đen, qui tụ hàng loạt quán bar và sòng bạc lớn nhất ở đây. Mỗi năm Bắc Minh gia đều từ đây kiếm được một khoản tiền khổng lồ, còn tiện thể thu được không ít tin mật từ mạng lưới tình báo dày đặc chỗ này.
Nói chung là vô cùng nhiều lợi ích.
Đường Minh đã nhân cơ hội Bắc Minh Dực mới tiếp nhận thế lực ở đây, chưa kịp chuẩn bị kĩ càng mà tới.
Hắn hòa nhã nói với Bắc Minh Dực:
- Bắc Minh thiếu à, hiện tại cậu đã không còn đường lui rồi. Nhanh chóng ký hợp đồng đi, nhất định Đường gia sẽ không gây khó dễ cho cậu đâu.
Bắc Minh Dực cười lạnh:
- Đường Minh anh đừng có quá kiêu ngạo. Địa bàn của Bắc Minh gia còn chưa tới lượt Đường gia thèm muốn đâu.
Đường Minh ngẩng đầu cười lớn:
- Không hổ là Bắc Minh thiếu gia, ở trong hoàn cảnh như thế này còn dám hống hách như vậy.
Sau đó hắn đột ngột trở nên lạnh lùng, khuôn mặt tràn ngập sát khí. Trong không khí phảng phất mùi nguy hiểm, căng thẳng đến cực độ.
- Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Vậy thì để ta bồi ngươi.
Vừa đúng lúc này, Triều Ca đạp cửa xông vào trong ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người. Tiếng động lớn đánh tan bầu không khí căng thẳng trong phòng. Trong phút chốc bên Đường Minh đã giương súng chĩa về phía cô, chỉ cần một hiệu lệnh nhỏ từ hắn là Triều Ca sẽ được nếm mùi mưa đạn luôn.
Bắc Minh Dực vừa nhìn thấy cô liền đơ người, miệng lắp bắp như không tin được.
- Thiên Thu...sao...sao cậu lại ở đây???
Triều Ca soái khí bức người nói:
- Nghe nói có người muốn cướp người bồi rượu của tôi nên đến đòi lại.
Thuận tiện chào hỏi một phen.
*Góc Hệ Thống:
Hệ Thống: Cứ đến mấy chương ngọt ngào với đánh nhau là Bản Hệ Thống lại bị cắt bớt đất diễn. Mấy chương đó là nhiều người đọc nhất đó! Tác giả ngươi là cái đồ vô lương tâm!
Tác giả: Chịu đó a! Ngươi vào cảnh tình cảm cũng chỉ làm được bóng đèn. Ngươi cũng không biết đánh nhau, vào cảnh như vậy làm gì? Kéo chân sau à?
Hệ Thống: Ta dỗi rồi! Ngươi dỗ cũng không có ích gì đâu! Bản Hệ Thống muốn nghỉ việc!
Tác giả: Cứ dỗi đi, ta cũng không định dỗ ngươi đâu. Nghỉ việc cũng được, mấy chương nữa ngươi cũng có đất diễn đâu mà.
Hệ Thống:... ( Tổn thương sâu sắc, không nói nên lời)