Bá Đạo Tổng Tài Hắn Mang Cầu Chạy

Chương 41




Edit + Beta: ALice.

Sau khi vào viện phúc lợi, trên thảm cỏ ngoài trời ở trong sân có đặt rất nhiều trò chơi cho trẻ em như cầu trượt, bập bênh, có không ít trẻ con cũng đang chơi đùa.

“Các con, đều lại đây. Ta giới thiệu với các con một chút, đây chính là chú mà lần trước đã tới đây nè.”

Bách Nhạc nghe thấy xưng hô này, thì khóe miệng không khỏi co rút. Lần trước tới vẫn là đại ca ca, lúc này tới thì đã là chú rồi, xưng hô thay đổi như vậy đều là bởi vì nhãi con trong lòng ngực này của mình đây.

“Em nhớ rồi, đây chính là đại ca ca lần trước đã tới đây mà.” Đồng Đồng chỉ một ngón tay cẩn thận nói.

Một bàn tay của Bách Nhạc ôm lấy Mộc Mộc, một bàn tay lại sờ sờ đầu cô bé, vẫn là trẻ con biết nói ngọt hơn.

Những đứa trẻ còn lại so với Bách Nhạc, thì nhìn dáng vẻ lại có hứng thú với Tịch Yếm hơn, bởi vì lần trước Bách Nhạc đã tới đây rồi.

Nhưng mà bởi vì Tịch Yếm vẫn luôn lạnh mặt, bộ dáng nhìn qua cũng không dễ tiếp cận, vì thế không một đứa nhỏ nào dám tiến lên. Cuối cùng, vẫn là Đồng Đồng lá gan lớn nhất tiến lên nắm lấy quần áo của y.

“Con chào chú.”

Có đứa bé đầu tiên làm mẫu, thì những đứa bé còn lại cũng sôi nổi mà vây quanh lên, ríu rít gọi y.

Tịch Yếm giật mình, khó được mà tay chân có chút luống cuống. Đọc Full Tại Truyện Full

Bách Nhạc nhìn ở trong mắt vui vẻ ở trong lòng. Cậu nhìn thoáng qua, lại phát hiện trong đám nhóc không có Mộc Mộc, vì thế liền hỏi viện trưởng: “Mộc Mộc ở đâu vậy?”

“Mộc Mộc ở phòng học vẽ, nó không thích ra ngoài chơi.”

Bách Nhạc nghe xong liền ôm bảo bảo đi tìm phòng học, bảo bảo nấc một cái, hình như là tỉnh ngủ rồi, bắt đầu không an phận mà động đậy.

Cậu nhanh chóng dùng hai tay bế bé, lúc tới phòng học quả nhiên liền phát hiện Mộc Mộc đang cúi đầu vẽ tranh. Cậu gõ gõ cửa, Mộc Mộc ngẩng đầu lên vừa thấy là cậu, vậy mà liếc mắt một cái đã nhận ra cậu luôn rồi.

“Là đại ca ca sao?”

Nhóc vừa nói vừa chạy nhanh về phía Bách Nhạc, một phen nhào vào đùi của cậu.

Bách Nhạc dành ra một bàn tay sờ sờ đầu của bé, dỗ dành nói: “Mộc Mộc gần đây có ngoan ngoãn hay không?”

Mộc Mộc gật đầu thật mạnh: “Dạ có, em có ngoan ngoãn!”

Nhóc nói xong liền nhón mũi chân, giống như tò mò bảo bảo mà Bách Nhạc đang ôm trong lòng ngực là ai, “Đây là ai vậy ạ?”

Bách Nhạc nói: “Đây là em trai đó.”

Mộc Mộc thật cẩn thận xác nhận mà nói: “Em có thể gọi bé là em trai sao?”

Bách Nhạc nhìn thấy bộ dáng này của nhóc, liền cảm thấy có chút chua xót, “Đương nhiên là được rồi.”

Mộc Mộc ở trong lòng ngực của cậu vẫn luôn cười ‘khanh khách’, món đồ chơi trong tay cũng phát ra tiếng chuông thanh thúy.

“Em là em trai của anh, anh là anh trai của em.” Mộc Mộc nhìn bảo bảo ở trong lòng ngực Bách Nhạc, vẻ mặt nghiêm túc nói.

Bảo bảo nơi nào mà nghe hiểu được cái này, chỉ lo nghịch chiếc chuông trong tay của mình thôi. Một bàn tay mụp nhỏ khác, lại chặt chẽ nắm lấy quần áo của Bách Nhạc.

“Đại ca ca, em trai lớn lên thật là xinh đẹp, giống như búp bê Tây Dương vậy á.”

Loại khích lệ đối với con của cậu này, Bách Nhạc dù nghe một trăm lần cũng sẽ không thấy ghét. Mộc Mộc hình như là đang nghĩ tới cái gì đó, liền chạy tới cầm bức tranh trên bàn đưa cho Bách Nhạc.

“Cái này là quà tặng cho em trai.”

Bách Nhạc nhìn thoáng qua bức tranh, liền cảm thấy đây mới là tế bào nghệ thuật nè, hoàn toàn không giống với con trai mình lúc chọn đồ vật đoán tương lai đâu.

“Cảm ơn Mộc Mộc nhé.”

Lúc rời khỏi phòng học Bách Nhạc quay đầu lại nhìn thoáng qua, Mộc Mộc đứng ở cửa vẫn luôn phất tay nói tạm biệt với cậu. So với bộ dáng lưu luyến không rời đối với Bách Nhạc trước đây, thì hiện tại đã trưởng thành hơn rất nhiều rồi.

“Viện trưởng, Mộc Mộc còn chưa có người nhận nuôi sao?” Trên hành lang, Bách Nhạc cùng với viện trưởng vừa đi vừa nói.

Viện trưởng cười nói: “Đứa bé Mộc Mộc này, bẩm sinh có bệnh tim. Nếu không có căn bệnh này, thì nó lớn lên đẹp lại ngoan ngoãn như vậy, đã sớm được nhận nuôi rồi.”

Bách Nhạc trong lòng vừa động, vừa định nói chuyện, liền nghe được viện trưởng tiếp tục nói: “Cũng may, hiện tại có một đôi vợ chồng tính toán muốn nhận nuôi nó, đang trong quá trình xử lí rồi.”

Bách Nhạc nghe xong, thì cũng không nói thêm cái gì nữa.

Đi đến sân trước liền thấy Tịch Yếm bị vây quanh, thấy cậu cuối cùng cũng ra tới, y mới mặt không cảm xúc mà giương mắt nhìn mình.

Bách Nhạc nhanh chóng đ è xuống nụ cười vui sướng khi người khác gặp họa của mình, tiến lên nói: “Em đi xem đứa bé Mộc Mộc kia.”

Đồng Đồng lúc này lại bỗng nhiên kéo kéo quần áo của Bách Nhạc, vẻ mặt ngạc nhiên chỉ chỉ Tịch Yếm: “Chú thật là lợi hại đó, lần đầu tiên em mới được nghe kể chuyện cổ tích như vậy á.”

Bách Nhạc nghe xong liền sửng sốt, sau đó rốt cuộc nhịn không nổi nữa mà cười ra tiếng. Cậu đều có thể tưởng tượng ra được, Tịch Yếm mặt không cảm xúc mà dùng thanh âm lạnh băng như người máy để kể chuyện cổ tích cho trẻ con, còn mấy đứa nhỏ bên dưới thì vẻ mặt lại đầy dấu chấm hỏi.

Sau đó vài ngày, mỗi lần Bách Nhạc nhìn thấy Tịch Yếm đều muốn cười, lại vừa quay đầu nhớ tới trước đây mình lại sợ y như vậy, cậu liền cảm thấy phảng phất như đã cách cả một thế hệ vậy á.

Chờ đến Mộc Mộc lại hơi lớn hơn chút nữa, Bách Nhạc thân thể cũng khôi phục đến sinh long hoạt hổ, cậu liền quyết định trở về đi làm. Cái vị trí tổng tài này cũng không thể chỉ để trưng mà, tuy rằng kì thật cũng chỉ là trên danh nghĩa mà thôi, vì thực quyền vẫn nằm ở trong tay ba của cậu.

Nhưng mà bản thân Bách Nhạc đều có thể cảm giác được, sau khi trở về thì ba cậu bắt đầu dần dần ủy quyền cho cậu rồi. Rất nhiều việc đều trực tiếp giao cho cậu xử lí, thái độ đối với cậu cũng tốt hơn không ít so với trước đây.

Trong khoảng thời gian cậu không có ở công ty này, Diệp Tiêu Tư có thể nói là có tác dụng rất lớn. Lúc Bách Nhạc về công ty, liền thấy hắn đang mang theo quầng thâm mắt u oán mà nhìn mình.

Bách Nhạc vỗ vỗ bờ vai của hắn, vẻ mặt trầm trọng: “Vất vả cho anh rồi.” Đọc Full Tại Truyện Full

Diệp Tiêu Tư đẩy đẩy mắt kính, không có nhiều lời vô nghĩa, mà liền trực tiếp bắt đầu báo cáo công việc.

Bách Nhạc nghiêm túc nghe, lúc nghe nói tới Diệp Phi Phi, thì không khỏi ngẩn ra. Lúc trước cậu nghĩ không sai mà, Diệp Phi Phi xác thật là mầm non thích hợp với giới giải trí. Đi từng bước một mà bò lên trên, hiện tại cô đã là tiểu hoa mới nổi rồi.

“Phương Vinh đâu?” Bách Nhạc lại nghĩ tới người này, cảm quan của cậu với đối phương không tệ. Mỗi lần đều thấy cậu ta rất có lễ phép có văn hóa, ngẫu nhiên có mấy lần tham dự tiệc tối, cũng đối với mình rất tinh tế chu đáo.

“Ekip của cậu ta đang chuẩn bị chuyển hình sang diễn viên.”

Bách Nhạc nhíu nhíu mày, Phương Vinh không thể nói là quá nổi tiếng. Tài nguyên điện ảnh, mà công ty có thể tranh thủ được cho cậu ta cũng không nhiều lắm. Cho dù có, thì cũng sẽ ưu tiên cho những nghệ sĩ nổi tiếng trước, cứ tiếp tục như vậy chỉ khiến cậu ta chậm trễ mà thôi.

Bách Nhạc trong lòng có tính toán, quyết định đợi lát nữa tìm Tịch Yếm tính toán sổ sách. Nhưng còn không chờ cậu đi tìm y, thì y đã tự mình tới rồi.

“Bách tổng, bên ngoài có người tìm ngài.”

“Ầy, bảo hắn chờ một lát đi, tôi đang bận mà.” Bách Nhạc cũng không ngẩng đầu lên mà gõ gõ bàn phím.

“Có bao nhiêu bận?”

Nghe được thanh âm trầm thấp quen thuộc vang lên, Bách Nhạc liền vội vàng ngẩng đầu, liền thấy quả nhiên là Tịch Yếm.

“Sao anh lại tới đây?”

Tịch Yếm trở tay đóng cửa lại, ngăn cách tiếng cười của đám nhân viên nữ đang ríu rít ngoài kia.

“Chờ em.”

Bách Nhạc có chút hâm mộ, ê ẩm nói: “Công ty các anh không bận sao? Em sắp bận chết rồi nè.”

Tịch Yếm nhìn thoáng qua đồng hồ, “6 giờ hơn rồi, em còn chưa ăn cơm chiều nữa sao?”

Bách Nhạc trợn trắng mắt: “Em đang tăng ca mà.”

Tịch Yếm ngồi ở trên sô pha, tùy tay cầm một quyển tạp chí, nhàn nhạt nói: “Tôi chờ em.”

Bách Nhạc lên tiếng, sau đó nhanh chóng phê chữa ở trên văn kiện. Tịch Yếm vốn dĩ muốn xem tạp chí một chút, nhưng lúc nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc này của cậu thì giống như là có chút mới lạ, nên vẫn luôn nhìn cậu mãi.

Bách Nhạc cũng nhận thấy được ánh mắt của y, nhưng mà hiện tại cậu còn đang bận túi bụi, vì thế cũng liền mặc kệ y luôn.

Trong lúc đó, đặc trợ có gõ cửa đi vào, đưa hồ sơ cho Bách Nhạc xong, lúc đang muốn chuẩn bị ra ngoài liền bị Tịch Yếm gọi lại.

“Gian trà nước chỗ các người có sữa bò nóng hay không?”

Đặc trợ ngẩn người, rất nhanh mới cơ linh mà phản ứng lại đây: “Có có, tôi lập tức đi lấy tới.”

Bách Nhạc vừa nghe thấy cái này, thì khuôn mặt nhỏ liền nhăn nhúm lại, “Lại là cái này nữa hả, em uống đến mức sắp ói cả ra luôn rồi nè.”

Tịch Yếm nhàn nhạt nói: “Cái này tốt cho thân thể, bác sĩ đã nói qua em phải điều trị thân thể cho tốt. Hơn nữa, em hiện tại còn chưa ăn cơm.”

Bách Nhạc nhớ lại trước đây, lúc mình mới sinh xong thật sự là bác sĩ có nói như vậy. Bây giờ một nhà ba người, thì hình như thân thể của cậu là kém cỏi nhất luôn á.

Tịch Yếm thì không cần phải nói nữa, y sớm đã dừng uống thuốc rồi. Mộc Mộc từ lúc sinh ra đến bây giờ cũng không bị bệnh vặt gì, vẫn luôn cực kì khỏe mạnh.

Chờ đến lúc sữa bò nóng được đưa tới, ở dưới sự giám sát của Tịch Yếm, thì Bách Nhạc vẫn là bóp mũi uống vào trong bụng.

Bởi vì quá mức sốt ruột, nên Bách Nhạc không cẩn thận mà bị sặc, ho khan vài tiếng, thấy thế Tịch Yếm liền hơi hơi nhíu mày, đưa tay vỗ vỗ lưng cậu.

“Cẩn thận.”

Bách Nhạc lau lau miệng, “Bây giờ, em ngửi được mùi này liền bắt đầu buồn nôn luôn é.”

Tịch Yếm trong mắt hiện ra một tia ý cười, “Vậy, Mộc Mộc làm sao bây giờ đây?”

Bách Nhạc sửng sốt một hồi mới phản ứng lại ý tứ của y là gì, trên người Mộc Mộc đều toàn là hương sữa.

“Mộc Mộc đương nhiên là không giống rồi, hương sữa ở trên người bé cũng rất thơm lun ó.”

Tịch Yếm lại cười cười, nhàn nhạt nói: “Đợi lát nữa ra ngoài ăn cơm chiều sao?”

Bách Nhạc nói: “Tùy tiện là được rồi.” Cậu thì ăn ở đâu cũng được mà. Đọc Full Tại Truyện Full

“Vậy tôi đưa em ra ngoài ăn, gần đây em gầy đi rất nhiều.”

Bách Nhạc theo bản năng mà nhéo nhéo mặt của mình, cậu gầy sao? Chính cậu cũng chưa phát giác ra, lúc trước mang thai Mộc Mộc xác thật mập hơn rất hơn nhiều.

Tuy rằng trên mặt không nhìn ra, nhưng hiện tại đương nhiên so với mang thai thì gầy hơn rất nhiều, mà vì Bách Nhạc cũng không có tự cân nên mới không biết.

Chờ Bách Nhạc bận việc xong, thì Tịch Yếm liền lái xe chở cậu rời đi.

“Anh không gọi tài xế sao?” Bách Nhạc có chút tò mò.

Tay của Tịch Yếm đặt ở trên tay lái, gật gật đầu. Hiện tại, y đã rất ít gọi tài xế lái xe rồi, phần lớn thời điểm đều là tự mình lái hết.

Nhà hàng mà y đặt chỗ ở Tây thành, muốn đến nơi cũng phải đi hơn nửa tiếng.

Sau khi tới điểm đến, Bách Nhạc và Tịch Yếm được nhân viên phục vụ dẫn đường đi thẳng vào bên trong.

Nhà hàng Tây này đi chính là lộ tuyến cao cấp, nhóm khách hàng vốn cũng nhắm chuẩn vào giai cấp thượng tầng. Người phục vụ cũng gặp qua không ít kẻ có tiền, nhưng mà kẻ có tiền kì quái giống như hôm nay vậy thì vẫn là hiếm thấy đấy.

Người đàn ông cao hơn kia sắc mặt rất lạnh, chỉ có lúc nhìn người thanh niên tuổi trẻ hơi lùn hơn một chút kia, thì sắc mặt mới có thể hòa hoãn hơn một ít.

Hai người đều là tây trang giày da, chỉ là người đàn ông hơi lùn kia hình như là ngại âu phục gò bó, nên lười nhác mà thả lỏng cà vạt ra, một bộ dáng cà lơ phất phơ.

“Ngồi đàng hoàng.” Người đàn ông cao hơn nhíu mày, nhẹ giọng trách mắng.

“Khà khà, anh cứng nhắc như thế làm gì chứ. Làm sao thoải mái thì ngồi như thế thôi.” Người đàn ông tuổi trẻ kia đúng lý hợp tình.

“Vậy cứ như vậy đi.” Người đàn ông cao hơn kia cũng không nói cái gì nữa, dường như là bởi vì có người ngoài ở đây, vì thể chỉ đưa thực đơn ở trong tay qua.

“Vâng, chúng tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp cho anh.” Người phục vụ cuối cùng nhìn thoáng qua hai người xong, sau đó mới xoay người rời đi.

“Anh nói xem cô ấy vẫn luôn nhìn chúng ta làm gì vậy nhỉ? Chẳng lẽ nói, khuôn mặt này của em vẫn còn rất được các cô gái trẻ hâm mộ sao hả?” Bách Nhạc sờ sờ khuôn mặt của mình.

Cậu hiện tại mới có 23 tuổi, vốn dĩ lớn lên trắng nõn xinh đẹp, chợt vừa thấy liền thật sự tưởng là sinh viên tuổi trẻ, căn bản sẽ không nghĩ đến cậu là một tổng tài đâu. Hơn nữa, còn là ba ba của nhãi con đã một tuổi nữa.

Tịch Yếm lạnh lùng liếc mắt nhìn cậu, Bách Nhạc biết y tức giận, liền cười khà khà: “Em thuận miệng nói thôi mà, cho dù là nhìn thì cũng là nhìn anh mới đúng chớ ha.”

Không nghĩ tới những lời này vừa ra, thì sắc mặt của Tịch Yếm không có hòa hoãn, ngược lại lại càng thêm khó nhìn.

Bách Nhạc bây giờ thấy y lạnh mặt cũng không hề sợ hãi nữa, chỉ cười tủm tỉm mà bảo y uống champagne mới được đưa lên trước.

“Đừng nóng giận, em chỉ đùa có một chút hoy mà.”

Tịch Yếm thấy cậu cười tủm tỉm mà nhìn mình, thần sắc liền hơi hoãn lại. Nhưng y rất ít khi chạm vào rượu, vì thế cũng chỉ là hơi hơi nhấp một ngụm mà thôi.

Bách Nhạc một bàn tay chống cằm nhìn y, “Bây giờ, tâm tình của anh thế nào?”

Tịch Yếm nhìn cậu một cái, không nhanh không chậm nói: “Chuyện gì?”

Lúc y buông chén rượu, thì có một ít rượu bị sánh ra ngoài. Vì thế, Bách Nhạc liền nhanh tay lẹ mắt mà cầm khăn giấy lau tay cho y, nịnh bợ nói: “Anh còn nhớ Phương Vinh thuộc công ty của em sao? Là cái người vô tội bị liên lụy á, tuy rằng anh xác thật đã bồi thường cho người ta rồi, nhưng em cảm thấy có chút chưa đủ đâu.”

Cậu đang nỗ lực tranh thủ ích lợi cho Phương Vinh, bởi vì Phương Vinh là nghệ sĩ của công ty cậu, cậu ta tự mình lăn lộn tốt thì lợi nhuận của công ty cậu mới nhiều chứ.

Tịch Yếm: “Em muốn làm gì?”

“He he công ty các anh không phải muốn ra dòng điện thoại mới sao? Để cậu ta làm người đại ngôn, anh cảm thấy thế nào?”

Tịch Yếm hơi hơi híp mắt, cười như không cười, nhìn không ra hỉ nộ: “Em vì cậu ta mà cầu tôi?” Đọc Full Tại Truyện Full

“Này làm sao gọi là cầu được.” Bách Nhạc xụ mặt nghĩa chính nghiêm từ, “Đây là yêu cầu.” Chỉ kém có một chữ, nhưng ý nghĩa lại cách nhau như trời với đất cả rồi đấy.

Tịch Yếm ngay sau đó nhàn nhạt nói: “Tôi có chút tò mò, cậu ta là người như thế nào.”

Bách Nhạc đang muốn nói với y, cậu ta là một đứa nhóc hiểu lễ phép lại nghe lời, thì tầm mắt lơ đãng thoáng nhìn đến nơi nào đó, ánh mắt hơi hơi ngưng lại.

Tịch Yếm theo tầm mắt của cậu nhìn lại, liền thấy một người đàn ông trẻ tuổi ôm một người phụ nữ dáng người nóng bỏng. Nhưng y cũng chỉ nhìn thoáng qua liền thu hồi tầm mắt.

Người đàn ông kia hiển nhiên cũng chú ý tới bên này, lúc thấy Bách Nhạc, thì sắc mặt tức khắc liền thay đổi.

“Thật trùng hợp nha, Bách tổng.”

Phương Vinh vội vàng đi tới chào hỏi với Bách Nhạc, nhưng tầm mắt của cậu ta thì vẫn luôn dừng ở trên người cậu, như là căn bản không nhận thấy được Tịch Yếm đang ngồi bên cạnh vậy.

“Đây là chị gái của tôi.” Phương Vinh giống như là sợ bị cậu hiểu lầm, liền vội vàng giải thích.

Bách Nhạc gian nan gật gật đầu, chị gái ó hỏ? Cậu tin mới là lạ á.

Tịch Yếm vẫn luôn nhìn chằm chằm Phương Vinh, ngón tay không chút để ý mà gõ mặt bàn. Bỗng nhiên, y giống như ý thức được cái gì, liền hơi hơi híp con ngươi lại.