Edit + Beta: ALice.
Tịch Yếm duỗi tay xoa khuôn mặt của Bách Nhạc, hơi thở ấm áp của y mềm nhẹ mà phất qua bên tai cậu.
Bách Nhạc không dám đối diện với ánh mắt của y, lông mi liền hơi hơi rũ xuống. Tầm mắt cậu lại dừng ở trên cổ tay ẩn ẩn hiện lên gân xanh của Tịch Yếm, trong đầu lại suy nghĩ miên man.
Tịch Yếm hôn lên đôi môi của cậu, Bách Nhạc cũng bắt đầu từ cứng đờ chậm rãi thả lỏng xuống, thật cẩn thận mà đáp lại y.
Không biết qua bao lâu sau, Bách Nhạc liền cảm giác được một trận đau đớn, cậu c ắn môi dưới của mình, đau đến mức sắc mặt trắng bệch.
Tịch Yếm cũng chú ý tới sắc mặt của cậu, ôn nhu kiên nhẫn để cậu thích ứng một chút.
Chỉ thấy Tịch Yếm nắm lấy tay cậu, hai người mười ngón giao triền, thanh âm của y không hiểu sao lại có chút nghẹn ngào: “Gọi tên của tôi.”
Bách Nhạc ngữ điệu mang theo khóc âm, hơi hơi cất cao lên: “Tịch Yếm…”
“Ngoan.” Tịch Yếm hôn hôn đỉnh đầu của cậu.
Vẫn luôn lăn lộn đến quá nửa đêm, thì Bách Nhạc mới miễn cưỡng đi vào giấc ngủ. Ngày hôn sau lúc tỉnh lại thì trong đầu cậu đều là ngốc, chờ đại não dần dần khôi phục được năng lực suy nghĩ, thì liền phát hiện thân thể truyền đến một trận đau nhức.
Bách Nhạc lảo đảo nếm thử xuống đất, đỡ eo đi tới hành lang, vừa mở cửa ra liền nhìn thấy Mộc Mộc đang ở trên hành lang chơi ô tô nhỏ của mình. Tịch Yếm thì đang ngồi trên sô pha ở dưới lầu, nhàn nhã mà đọc báo. Từ trên vẻ mặt bình tĩnh của y, hoàn toàn không nhìn ra được bộ dáng tối qua đâu hết á.
“Ba ba.” Mộc Mộc cuối cùng cũng đã phát âm chuẩn rồi.
Bách Nhạc sờ đầu của bé, cậu thấy Mộc Mộc thở hổn hển hổn hển sắp phải ném xe xuống mà bò lên trên người mình, thì vội vàng ngăn cản bé lại.
“Không được, ba ba không thể bế con được đâu nè.”
Mộc Mộc nghiêng đầu ngậm ngón tay, vẻ mặt nghi hoặc mà nhìn cậu, hàm hồ mà nói: “Vì hao a?”
Bách Nhạc lấy ngón tay của bé ra, không cho bé dưỡng thành thói quen xấu như vậy, “Nghe lời nhé, hôm nay thân thể của ba ba không được thoải mái cho lắm.”
“Mộc Mộc, xuống dưới.” Dưới lầu, Tịch Yếm ngồi trên sô pha nhàn nhạt mở miệng, giương mắt nhìn Mộc Mộc.
Bây giờ Mộc Mộc cũng đã trưởng thành hơn chút rồi, cũng trở nên thích dán Tịch Yếm hơn. Chẳng qua lúc bé phạm phải sai lầm thì sẽ sợ hãi y, bởi vì bộ dáng lúc Tịch Yếm lạnh mặt rất đáng sợ. Về điểm này thì Bách Nhạc tràn đầy thể hội luôn ó, hơn nữa cực kì đồng tình với bé nữa.
Mộc Mộc ngoan ngoãn đi xuống lầu, Tịch Yếm ôm bé để bé ngồi lên đầu gối của mình. Sau đó y nhìn Bách Nhạc đi xuống lầu tư thế có chút biệt nữu, không khỏi hơi hơi nhíu mày.
“Còn khó chịu sao?”
Bách Nhạc đỏ mặt tức giận mà trừng mắt liếc y một cái, sau đó mới ngồi ở một bên không nói gì cả.
Tối hôm qua rõ ràng y vẫn luôn dỗ dành mình nói sắp xong rồi, sắp xong rồi. Nhưng kết quả là không biết tới tới lui lui bao nhiêu lần, lăn lộn cậu đến mức đã từ bỏ giãy giụa mới chịu bỏ qua.
Tịch Yếm mày nhăn càng chặt, sau đó liền muốn đứng dậy kéo cậu đi.
Bách Nhạc vội vàng nói: “Anh làm gì é?”
Tịch Yếm trầm giọng nói: “Giúp em nhìn xem.”
Bách Nhạc ngây ngẩn cả người, phản ứng cả nửa ngày mới cảm thấy này hẳn là câu nói giỡn thôi. Nhưng mà thấy bộ dáng nghiêm trang này của y, thì như là đang chân chính lo lắng cho mình vậy, thì cậu lập tức không có tính tình gì nữa.
Hơn nữa, sau đó cậu lại không phải không được thoải mái cơ mà, vì thế cậu có chút biệt biệt nữu nữu nói: “Cũng còn được đi.”
Tịch Yếm nao nao, trên mặt lộ ra vài tia ý cười.
Mộc Mộc nhìn nhìn phụ thân của mình, lại quay đầu nhìn ba ba đang đỏ mặt, vẻ mặt nghi hoặc mà ngậm ngón tay. Đọc Full Tại Truyện Full
Thứ tư, Bách Nhạc và Tịch Yếm mang theo Mộc Mộc từ trong trung tâm thương mại đi ra, sau đó đi đến bãi đỗ xe ngầm để lấy xe.
Mộc Mộc đang ôm một chiếc phi cơ đồ chơi thật lớn trong lòng ngực, một bàn tay được Tịch Yếm nắm, nhưng đôi mắt nhìn chằm chằm vào chiếc phi cơ ở trong lòng ngực của mình, vẻ mặt gấp không chờ nổi mà muốn mở ra chơi.
Hiện tại, Tịch Yếm đã tận lực không để cho Bách Nhạc ôm bé nữa. Bởi vì nguyên nhân Mộc Mộc là trẻ sinh non, nên hai người ở phương diện này vẫn luôn tương đối cưng chiều bé, vì thế mới dẫn tới việc Mộc Mộc học đi đường tương đối muộn.
Sau khi ấn xuống chìa khóa xe xong thì đèn xe lóe lóe, Bách Nhạc thấy thế vừa định ôm Mộc Mộc lên xe. Bỗng nhiên, cậu liền thấy một bóng dáng màu đen vọt lên, lập tức theo bản năng liền lập tức ôm Mộc Mộc tránh đi, không nghĩ tới bóng dáng kia là phóng tới Tịch Yếm.
“Cẩn thận!” Bách Nhạc thần sắc kinh hoảng mà hô lớn ra tiếng.
Sau khi Tịch Yếm thấy rõ khuôn mặt của người tới xong, thì cũng không lộ ra biểu tình ngoài ý muốn gì, chỉ lạnh lùng nói: “Buông tôi ra.”
Mấy tháng không gặp, Đàm Liên Tâm tựa như thay đổi thành người khác vậy. Khuôn mặt vốn dĩ được bảo dưỡng tinh xảo lập tức liền già nua hẳn đi, lại còn tiều tụy bất kham nữa. Chỉ thấy bà ta lôi kéo cánh tay của Tịch Yếm, cầu xin nói:
“Yếm Yếm, mẹ cầu xin con, buông tha cho em trai con đi. Nó chỉ là bị người khác xúi giục mới làm việc hồ đồ này, nó còn nhỏ như vậy, cũng không thể ngồi tù mà!”
Bách Nhạc khẽ nhíu mày, trong nguyên tác thì lúc này Đàm Liên Tâm hẳn là đã bị Tịch Yếm đưa đi bệnh viện tâm thần rồi cơ mà. Hiện tại làm sao vẫn còn ở nơi này, quả nhiên kết cục của Đàm Liên Tâm cũng không giống luôn sao? Vậy rốt cuộc là do thứ gì ảnh hưởng đến chứ?
Tịch Yếm hơi hơi rũ mắt nhìn tay bà ta đang bắt lấy tay mình, đạm thanh nói: “Tôi chỉ nói một lần.”
Đàm Liên Tâm lúng ta lúng túng nhìn người trước mặt mình. Rõ ràng là con trai do bà ta sinh ra, nhưng bà ta lại như là một chút cũng không hiểu biết được y, hoặc là nói bà ta chưa bao giờ nguyện ý hiểu biết y cả.
Bà ta vừa nhìn thấy y thì liền nhớ tới người đàn ông đã đuổi bà ta đi kia, thân sinh phụ thân của y. Thật vất vả mới có một cái nhà để yên ổn, thì vẫn là bởi vì y mà tan đàn xẻ nghé, cho nên bà ta hận y.
Vì thế bà ta liền đem tất cả các oán khí tức giận phát ti3t ở trên người y, bản thân bà ta cũng không biết từ khi nào thì đứa bé trầm mặc an tĩnh, nhưng cực kì nghe lời kia, đã bắt đầu trở nên âm u.
Đàm Liên Tâm xem nhẹ sự áy náy mỏng manh trong lòng kia, lại đem sự chú ý chuyển tới việc cầu xin Tịch Yếm.
“Cầu xin con, Tiểu Kinh đã bị bắt, nó nói là do cái người tên Tịch Đức Phong kia của Tịch gia sai sử nó. Nó thật sự không phải cố ý đâu mà, nó là bị người ta uy hiếp, con phải tin tưởng em trai con chứ.”
Nói xong bà ta liền quỳ xuống khóc khàn cả giọng. Bách Nhạc chú ý tới vành mắt sưng đỏ của bà ta, xem ra là việc Lý Kinh bị nhốt khiến bà ta nhọc lòng không ít đâu.
“Con…” Đàm Liên Tâm nói đến một nửa lại ngừng, lạc giọng nói: “Ba nó bây giờ mỗi ngày đều say rượu, căn bản là mặc kệ rồi, con trai đều sắp ngồi tù nhưng ông ta cũng mặc kệ.”
Tịch Yếm không trực tiếp trả lời bà ta, mà là quay đầu nhìn thoáng qua Bách Nhạc, nói với cậu: “Em lên xe trước chờ tôi.”
Mộc Mộc tò mò mà nhìn Đàm Liên Tâm đang quỳ trên mặt đất khóc, sau đó mới kéo kéo góc áo của Bách Nhạc, như là đang dò hỏi bà ta là ai vậy.
Đàm Liên Tâm cũng chú ý tới Mộc Mộc ở một bên, lập tức liền phản ứng lại đây là ai, vội vàng muốn tiến lên.
“Con là con trai của Yếm Yếm sao, tên là gì? Ta là bà nội của con đây.”
Đàm Liên Tâm cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, muốn chơi bài cảm tình, nên nghĩ mình ít nhất cũng xem như là bà nội của bé. Tính cách của Tịch Yếm là sẽ không ở trước mặt người khác khiến người đó nan kham.
Mộc Mộc bị bà ta dọa tới rồi, liền quay đầu vùi ở trong lồ ng ngực của Bách Nhạc. Đầu cũng lắc giống như trống bỏi, nãi thanh nãi khí mà nói: “Con có bà nội rồi.” Bà nội trong miệng bé chỉ chính là Ngô Tuyết Anh.
Bách Nhạc cũng cảm thấy không nên tiếp tục chờ ở đây nữa, Tịch Yếm tự mình sẽ xử lí được.
Những lời nói kế tiếp chắc chắn là không thích hợp để Mộc Mộc nghe thấy, cho nên y mới bảo cậu vào trong xe chờ y trước. Đọc Full Tại Truyện Full
Chờ Bách Nhạc mang theo Mộc Mộc lên xe xong, Tịch Yếm lúc này mới dời ánh mắt dừng ở trên người Đàm Liên Tâm, chỉ thấy ánh mắt y u tĩnh, lạnh lùng nói: “Không cần xuất hiện ở trước mặt người nhà của tôi, bọn họ không có bất cứ quan hệ gì với bà.”
Đàm Liên Tâm lúng ta lúng túng nói: “Nhưng ta là…” Cái từ kia bà ta không nói ra, không biết có phải là bởi vì bà ta cũng biết hổ thẹn hay không.
Tịch Yếm thưởng thức chiếc chìa khóa xe trong tay, ngữ khí nhàn nhạt, cũng không bởi vì sự xuất hiện của bà ta mà có bất luận dao động cảm xúc gì.
“Bà đi đi, đừng khiến tôi phải hối hận vì quyết định lúc trước.”
Quyết định gì? Đàm Liên Tâm trong lòng nghi hoặc, nhưng mà bà ta cũng biết bây giờ không phải là thời cơ để hỏi, vì thế liền mềm giọng cầu xin. Bà ta biết Tịch Yếm là người ăn mềm không ăn cứng, mình tốt xấu gì cũng nuôi y thời gian dài như vậy mà.
“Yếm Yếm, mẹ biết con đang hận mẹ…”
Nhưng lần này lời nói của bà ta lại bị Tịch Yếm trực tiếp cắt ngang, chỉ thấy y hơi hơi nhíu mày, “Bà suy nghĩ nhiều rồi, tôi không hận bà.”
Hiện tại, y đã xem Đàm Liên Tâm như một người xa lạ, hoặc là nói ngay cả người xa lạ cũng không bằng, thì chỗ nào có hận ý. Y chỉ là đang làm việc mà mình nên làm mà thôi.
Có lẽ đã từng có hận, nhưng mà hiện tại y không muốn lại để mình sa vào trong cái loại cảm xúc vô dụng đó nữa.
Vốn dĩ Đàm Liên Tâm hẳn là sẽ bị đưa vào bệnh viện tâm thần trong năm nay, nhưng y đã không làm như vậy, bởi vì xuất hiện thứ ngoài ý muốn là Lý Kinh này. Y muốn để cho bà ta ở chỗ gần trong gang tấc mà trơ mắt nhìn con trai mình bị hủy hoại.
Đàm Liên Tâm nghe vậy sắc mặt liền vui vẻ, vội vàng nói: “Vậy thật tốt quá, chỉ cần con buông lỏng thì liền dễ làm hơn rồi.”
Tịch Yếm thở dài đến gần như không thể nghe thấy: “Bà cảm thấy tôi sẽ bỏ qua cơ hội này sao?”
Đàm Liên Tâm ngẩn ra: “…Nhưng không phải con nói…”
“Tôi đương nhiên không hận các người, tôi chỉ là đang làm việc mà mình nên làm mà thôi.”
Nói xong, y cũng không xem phản ứng của Đàm Liên Tâm liền mở cửa lên xe.
Sau khi xe rời đi, Bách Nhạc còn nhìn thoáng qua phía sau, liền thấy Đàm Liên Tâm thất hồn lạc phách mà đứng tại chỗ, tựa hồ là bị đả kích thật lớn.
Bách Nhạc nhìn sườn mặt của Tịch Yếm, không biết vì sao lại cảm thấy có chút bi thương, cậu nhẹ nhàng đặt tay mình lên tay của Tịch Yếm.
Tịch Yếm ngẩn ra, sau đó quay đầu lộ ra tươi cười cực nhạt với cậu.
“Tôi không sao.”
Sau ngày đó thì Tịch Yếm cũng không có gì khác thường cả. Bách Nhạc quan sát y vài ngày, lúc này mới rốt cuộc yên tâm.
Tháng 10, Mộc Mộc theo tuổi càng lúc càng lớn, thì Bách Nhạc cũng phát hiện rất nhiều chuyện ngạc nhiên.
Tỷ như lúc bé 1 tuổi lẻ 9 tháng thì đã có thể chuẩn xác mà nói ra tên màu sắc, cũng sẽ nãi thanh nãi khí mà đếm số nữa. Trí nhớ của bé cực tốt, đồ vật cho bé xem qua một lần là bé có thể nhớ kĩ rồi.
Có một lần Bách Nhạc lén lút giấu một món đồ chơi của bé đi, vốn dĩ bởi vì hộp đồ chơi của bé có quá nhiều loại, cho nên bé căn bản sẽ không nhớ được là đã làm mất một cái, không nghĩ tới cuối cùng vẫn bị bé phát hiện ra.
Vốn dĩ Bách Nhạc còn bởi vì Mộc Mộc nói chuyện tương đối muộn, mà có chút lo lắng về năng lực ngôn ngữ của bé. Nhưng sau đó cậu mới phát hiện ra là mình nghĩ nhiều rồi.
Thiên phú ngôn ngữ của Mộc Mộc quả thực kinh người, tiến bộ cực kì nhanh. Từ mơ hồ không rõ đến nối liền thành câu chỉ cần dùng chút thời gian thôi, so với những đứa bé cùng tuổi khác còn phải tốn nhiều thời gian hơn.
Bách Nhạc có đôi khi đều hoài nghi bản thân, con trai có chỉ số thông minh cao như vậy là mình có thể sinh ra được sao hở? Đọc Full Tại Truyện Full
“Bách tổng, hồ sơ này phiền cậu xem qua một chút.”
Bách Nhạc duỗi tay nhìn thoáng qua, mày nhíu chặt, hiển nhiên vấn đề trên hồ sơ này không ít. Cậu vừa định mở miệng nói chuyện, bỗng nhiên liền cảm thấy trong dạ dày một trận cuồn cuộn, liền vội vàng bưng kín miệng mình.
Diệp Tiêu Tư nhìn cậu, “Bách tổng? Không thoải mái sao?”
Bách Nhạc sắc mặt cực kì khó coi, có kinh nghiệm lần đầu rồi, lại liên tưởng đến biểu hiện của mình lúc trước, khó trách cậu nói mình mấy ngày nay sao lại không có tinh thần gì hết trơn á.
Lại tính toán thời gian lần trước cùng với Tịch Yếm, vừa vặn cũng không sai biệt lắm, thời gian cũng không thành vấn đề gì cả.
Ôi đòe mòe, cậu sẽ không lại có nữa chứ.
(ALice: Chúc các chế có một bữa thưởng thức món “cua đồng” zui zẻ, hổng quạo nha (づ ̄ 3 ̄)づ) 😄😄