Bá Đạo Tổng Tài Hắn Mang Cầu Chạy

Chương 48




“Mộc Mộc?” Bách Nhạc không khỏi buột miệng thốt ra tên của nhóc.

Tịch Yếm còn tưởng rằng cậu đang gọi Mộc Mộc nhỏ, không khỏi theo tầm mắt của cậu nhìn lại, đợi đến khi thấy là một cậu bé xa lạ thì không khỏi nao nao.

“Em quen biết sao?”

Bách Nhạc gật gật đầu, thần sắc phức tạp: “Chính là đứa bé cùng tên cùng họ Mộc Mộc, mà lúc trước em đã từng nhắc qua với anh đó.”

Sắc mặt của cậu sở dĩ phức tạp là bởi vì thấy đôi vợ chồng trẻ tuổi mang theo Mộc Mộc vậy mà lại là Tạ Kỳ Chi và một người đàn ông xa lạ, người đàn ông kia hẳn là chồng của cô. Lúc trước nghe Trần Tố Thu bát quái đã từng nhắc tới, Tạ Kỳ Chi kết hôn với bạn học thời đại học. Người đàn ông kia xem như là tới ở rể.

Bách Nhạc chỉ gặp qua Tạ Kỳ Chi một lần, chính là tại buổi tiệc “tuyển phi” lúc trước của Tịch Yếm. Cô và em gái mình là được xem trọng nhất, trong ấn tượng, cô là một tiểu thư khuê các tri thư đạt lí, toàn thân đều mang theo phong độ trí thức.

Lần trước lúc nghe Trần Tố Thu nói đến việc cô dự định **, thì mình cũng chưa chú ý tới điểm này, không nghĩ tới cuối cùng là cô tới nhận nuôi Mộc Mộc.

Mộc Mộc chưa chú ý thấy Bách Nhạc, mà chỉ là an tĩnh tránh ở phía sau lưng của Tạ Kỳ Chi, chuyên chú nghe người lớn nói chuyện.

Bách Nhạc nhìn nhóc vài lần, đang lúc do dự hiện tại tiến lên chào hỏi thì có tính là quấy rầy người khác hay không. Đọc Full Tại Truyện Full

“Ba ba.”

Mộc Mộc nhỏ ôm chân Bách Nhạc, chỉ hận cả người không thể treo ở trên người của cậu, khuôn mặt trắng nõn còn có một chút dấu son môi nữa. Bách Nhạc vừa thấy liền không nhịn được mà bật cười, vừa định duỗi tay thay bé lau đi dấu son trên mặt, thì bỗng nhiên liền nghe được một thanh âm do dự của một bé trai vang lên.

“Đại ca ca?”

Bách Nhạc nhìn lại, thấy Lâm Húc thật cẩn thận mà từ phía sau Tạ Kỳ Chi ló đầu ra. Sau khi xác định là mình thật xong, thì trong mắt giống như là lập tức sáng lên vậy.

Tạ Kỳ Chi có chút kinh ngạc Mộc Mộc sao lại bỗng nhiên có biểu hiện như vậy, liền nhìn thoáng qua Bách Nhạc, “Hai người quen biết nhau sao?”

Bách Nhạc cũng không muốn nhắc lại viện phúc lợi, rốt cuộc thì Mộc Mộc đã bắt đầu lại một lần nữa, có cuộc sống của riêng mình rồi.

Vì thế cậu chỉ hàm hồ nói: “Lúc trước đã từng gặp mặt.”

Tạ Kỳ Chi cười cười, cũng không lại hỏi tiếp nữa, chỉ thoải mái hào phóng mà giới thiệu đứa bé bên cạnh: “Đây là Lâm Húc, gọi bé là Tiểu Húc là được rồi, năm nay tám tuổi.”

Bách Nhạc biết đây hẳn là tên mới của nhóc, là tên do cha mẹ mới của nhóc đặt. Cậu xác thật cũng không tốt khi gọi lại tên của nhóc lúc còn ở viện phúc lợi nữa.

Vì thế cũng cười cười, sờ sờ đầu nhóc, “Tiểu Húc, đã lâu không gặp ha.”

Mộc Mộc, không, bây giờ hẳn là Lâm Húc. Lâm Húc nhìn cậu đầy mắt đều là sáng lên, nhưng mà vẫn không buông ra bàn tay đang nắm chặt lấy góc áo của Tạ Kỳ Chi.

Tầm mắt của Tạ Kỳ Chi dừng lại trên người của Mộc Mộc ở bên cạnh Bách Nhạc, “Là con trai của cậu đi? Lớn lên thật đáng yêu, đã gặp qua ở tiệc sinh nhật một tuổi rồi, trẻ con thật sự là mỗi ngày một dạng.”

Mộc Mộc cũng không sợ người lạ, một chút cũng không thẹn thùng, mà còn cười khanh khách nữa, mặt mày cong thành hai mảnh trăng non luôn.

Tạ Kỳ Chi ngồi xổm xuống chỉ vào Mộc Mộc nhỏ, sau đó lại nói với đứa bé nãy giờ vẫn luôn không lên tiếng: “Con phải gọi là em trai, còn con là anh trai, biết không?”

Mộc Mộc nhỏ đại khái cũng biết là đang nói mình, cho nên liền nghiêng đầu tò mò đánh giá vị anh trai xa lạ này.

Lâm Húc nhìn bé một cái, bỗng nhiên liền nhịn không được mà lộ ra tươi cười. Nhưng ngay sau đó nhóc cũng lập tức phản ứng lại, tươi cười nơi khóe miệng cũng thu nhỏ lại dần, rồi cúi đầu giống như là làm sai việc gì đó.

Tạ Kỳ Chi nhìn cậu bé, hơi hơi có chút kinh ngạc. Kể từ lần đầu tiên mang đứa nhỏ này về, thì bây mới nhìn thấy được nhóc cười.

“Làm sao vậy? Tiểu Húc, có chuyện gì vui vẻ sao?”

“Con…” Thanh âm của Lâm Húc rất nhỏ, lại ngẩng đầu nhanh chóng mà nhìn thoáng qua Mộc Mộc, “Trên mặt của em ấy…”

Các người lớn đều ngẩn người, ngay sau đó đều nhịn không được mà bật cười.

“Trên mặt Mộc Mộc là do bị những chị gái kia hôn, anh vừa mới chuẩn bị lau mặt mèo cho bé đây.”

Mộc Mộc nghiêng đầu ngửa đầu nhìn các người lớn, không thể hiểu được bọn họ đang cười cái gì.

Tịch Yếm cũng cười nhợt nhạt, ngồi xổm xuống lấy khăn giấy ra giúp bé lau khô mặt. Đọc Full Tại Truyện Full

“Lần sau nếu người khác hôn con, con né tránh là được.” Dừng một chút, lại nói bổ sung: “Ngoại trừ ba ba và phụ thân.”

Lâm Húc nhìn một màn này, liền nhớ tới lời nói vừa rồi, có chút tò mò lại thật cẩn thận mà hỏi: “Em ấy cũng gọi là Mộc Mộc sao?”

Tạ Kỳ Chi giật mình một cái, nhớ tới cái tên Mộc Mộc này là tên của nhóc lúc còn ở viện phúc lợi.

Bách Nhạc gật gật đầu, sau đó sờ sờ đầu của Mộc Mộc, bảo bé nhìn Lâm Húc: “Ngoan, gọi anh trai.”

Mộc Mộc hít hít cái mũi, nãi thanh nãi khí kêu lên: “Anh ơi.”

Lâm Húc có chút ngượng ngùng mím môi, thanh âm cực nhỏ mà lên tiếng.

“Các con qua bên kia chơi đi nhé.” Vừa lúc trẻ con tụ thành một đám, Bách Nhạc chỉ chỉ đống đò chơi bên cạnh nói, đó là Tịch lão gia tử cố ý chuẩn bị cho Mộc Mộc, “Đi theo anh chơi, đừng chạy lung tung.”

Mộc Mộc gật đầu thật mạnh, sau đó bước chân ngắn nhỏ tiến lên kéo tay của Lâm Húc, túm cậu bé đi về phía bên kia.

“Anh ơi, đi thôi.”

Lâm Húc giật mình, còn không kịp phản ứng lại đây, thì đã bị kéo đi.

Tạ Kỳ Chi nhìn bóng dáng hai đứa nhỏ rời đi, cười cười: “Như vậy mới có bộ dáng của trẻ con chứ, Tiểu Húc nó quá an tĩnh.”

Bách Nhạc cười khà khà nói: “An tĩnh còn không tốt sao? Nếu làm ầm ĩ thì không phải còn khiến người khác đau đầu hơn sao.” Cậu như là tràn đầy đồng cảm đối với việc này.

Tạ Kỳ Chi nhẹ giọng thở dài: “Tiểu Húc đương nhiên là một đứa bé tốt, tôi rất thích nó. Nhưng mà nó quá nhạy cảm, đứa bé lớn lên trong hoàn cảnh như vậy xác thật sẽ rất cẩn thận, không có cảm giác an toàn. Cho dù tôi đã hứa hẹn vẫn sẽ luôn đối đãi với nó như con trai ruột của mình, thì nó vẫn sẽ sợ hãi bị vứt bỏ.”

Bách Nhạc cũng trầm mặc, bởi vì cậu cảm thấy Tạ Kỳ Chi nói đến rất nhiều, mà mình cũng không biết phải trả lời như thế nào nữa.

Tịch Yếm hơi hơi nhíu mày, y không có gì hứng thú đối với việc bọn họ đàm luận, cũng sẽ không đi quan tâm những người với y mà nói là râu ria, vì thế liền quay đầu nhìn thoáng qua Bách Nhạc.

Bách Nhạc đối diện với ánh mắt của y, lập tức liền biết được ý tứ của y. Nhưng mà bây giờ còn có Tạ Kỳ Chi ở đây nữa, vì thế chỉ có thể kéo kéo ống tay áo của y, che miệng lại, lại làm một cái khẩu hình miệng bảo y lại đợi thêm lát nữa.

Tạ Kỳ Chi nhìn Tịch Yếm, lại nhìn thoáng qua Bách Nhạc, ngay sau đó lộ ra mỉm cười hiểu rõ, “Không có việc gì đâu, hai người tùy ý đi.” Sau khi nói xong, liền tự mình xoay người rời đi.

Bách Nhạc nhìn bóng dáng rời đi của cô, có chút cảm khái. Nhớ tới trước đây cô gái này còn thiếu chút nữa là đã cùng Tịch Yếm ở bên nhau rồi, hiện giờ hai người đều có nhãi con của từng người rồi nhỉ.

Tịch Yếm đợi đến sau khi người rời đi xong, mày rốt cuộc mới giãn ra. Y cẩn thận quan sát sắc mặt của Bách Nhạc, trầm giọng nói: “Có chỗ nào không thoải mái hay không?”

“Không có đâu, tung tăng nhảy nhót nè.”

Tịch Yếm sờ sờ đầu cậu, “Nếu có chỗ nào không thoải mái, phải nói ngay cho tôi biết. Không được uống đồ uống lạnh hoặc k1ch thích, tôi biết em thích uống cái này, nhưng mà không được.”

Bách Nhạc bĩu môi, biết mình lại muốn trải qua những ngày tháng, này cũng không được kia cũng không được tiếp rồi.

“Em hiện tại đợi ở nhà cho tốt, tận lực không cần đến công ty nữa. Nếu nhất định phải đi, thì chờ qua ba tháng xong lại đi.”

Sau khi nói xong, Tịch Yếm lại dừng một chút. Nhìn bộ dáng Bách Nhạc đang thất thần có lệ liền hơi hơi nhíu mày, y duỗi tay nhéo nhéo khuôn mặt của Bách Nhạc.

“Nghe được sao?”

Khuôn mặt của Bách Nhạc bị nhéo, chỉ có thể mơ hồ không rõ nói: “Đã biết ồi.” Đọc Full Tại Truyện Full

Bên kia Mộc Mộc đang cùng Lâm Húc chơi trò xếp gỗ. Mộc Mộc làm việc gì cũng không có kiên nhẫn, luôn một hồi chơi cái này lại một hồi chơi cái kia, chơi xếp gỗ được một nửa liền bị bé ném xuống.

Lâm Húc liền đi theo sau bé thu dọn cục diện rối rắm, xây hoàn chỉnh tiếp một nửa lâu đài gỗ còn lại, sau đó liền cho Mộc Mộc xem.

“Anh ơi.” Mộc Mộc vỗ vỗ tay, lộ ra ** nho nhỏ, khuôn mặt mềm mụp nhìn qua rất đáng yêu.