Bá Đạo Tổng Tài Hắn Mang Cầu Chạy

Chương 53




Edit + Beta: ALice.

Sau khi lên xe thì không khí cực kì an tĩnh, Bí thư Hình ngồi ở đằng trước dư quang liếc nhìn hai người im lặng không lên tiếng qua kính chiếu hậu, thì trong lòng bắt đầu nói thầm, chẳng lẽ hai người này cãi nhau sao?

Không biết qua bao lâu, trong lòng Bí thư Hình càng ngày càng thấp thỏm, đang định thận trọng từ lời nói đến việc làm, tận lực ít nói một chút để không chạm vào rủi ro, thì Bách Nhạc ở đằng sau như là thật sự không nín được nữa liền cười thành tiếng.

Tịch Yếm lạnh lạnh mà liếc mắt nhìn cậu.

“Ba ba, bạn cá nhỏ vì sao lại béo như vậy nha?” Mộc Mộc vẫn luôn ở trong lồ ng ngực cậu ủi tới ủi lui, chơi cá vàng nhỏ trong tay của mình.

Bách Nhạc nghe vậy thì ý cười trên mặt lại càng sâu: “Này thì phải hỏi phụ thân của con rồi.”

Cậu nói xong liền cười cong mắt, vẻ mặt cà khịa mà nhìn Tịch Yếm.

“Phụ thân?” Mộc Mộc vẻ mặt thiên chân nâng mặt nhìn về phía Tịch Yếm, trong mắt lập lòe ánh sáng chờ mong.

Tịch Yếm mí mắt run run, sau đó bất động thanh sắc mà lấy cá vàng qua quan sát một lát, rất có hình có dạng mà trả lời bé.

“Bởi vì cá vàng ăn no căng.”

Mộc Mộc ngây thơ mờ mịt gật gật đầu.

“Vậy cá vàng ở nhà chúng ta ăn no căng, cũng sẽ có bụng to như vậy sao?” Đọc Full Tại Truyện Full

Bách Nhạc không đành lòng nói cho bé, cá vàng ăn no căng không chỉ có bụng to thôi đâu, mà sẽ còn chết nữa.

Cậu duỗi tay lấy cá béo nhỏ từ trong tay Mộc Mộc qua, sau đó liếc nhìn Tịch Yếm một cái, ý cười nơi khóe miệng thế nào cũng không giấu được.

Mộc Mộc thấy món đồ chơi của mình bị lấy đi, không khỏi chu miệng lên, gọi một tiếng “Ba ba.”

Bách Nhạc làm bộ buồn rầu, “Làm sao bây giờ đây, đây là phụ thân con tặng cho ba ba, ba ba rất thích luôn đó.”

Mộc Mộc mặt nhỏ nhăn lại, đầu nhỏ nhanh chóng xoay chuyển, sau đó gật đầu, vẻ mặt rộng lượng nói: “Vậy vẫn là ba ba chơi đi.”

Bách Nhạc nén cười nói một tiếng: “Cảm ơn Mộc Mộc nhé.”

Mộc Mộc cười cong mắt, sau đó lại ghé vào trên bụng nhỏ của Bách Nhạc nghe nghe một hồi, vẻ mặt hiếu kì nói: “Nơi này có bảo bảo sao?”

Bách Nhạc có chút kinh ngạc bé thế nhưng sẽ làm ra hành động như vậy, nhưng mà nghĩ lại bé hẳn là học được ở trên TV đi. Năng lực bắt chước của Mộc Mộc luôn xa hơn nhiều so với bạn cùng lứa tuổi mà.

“Đúng vậy, nơi này cũng có bảo bảo giống với Mộc Mộc vậy đó.”

Tịch Yếm nghe vậy liền liếc nhìn Bách Nhạc một cái.

“Con thích bảo bảo.” Mộc Mộc nghiêm túc mà nắm chặt lấy nắm tay nhỏ, “Con muốn đem đồ chơi của con đều cho bảo bảo chơi nè.”

Bách Nhạc vẻ mặt vui mừng mà sờ sờ đầu bé, con trai hiểu chuyện như vậy là cậu có thể sinh ra được sao hỏ?

Nhưng mà nói trở lại, Bách Nhạc đối với giới tính của bé con cũng có chút tò mò. Bởi vì có đứa bé đầu tiên rồi, cho nên Bách Nhạc cũng có chờ mong đối với giới tính của bé con trong bụng này. Cậu hy vọng Mộc Mộc có thể có một em gái, nhưng mà em trai cũng không tệ, bất kể thế nào thì đều là con của cậu hết mà.

Vừa đến tháng có thể kiểm tra giới tính, thì Bách Nhạc liền lập tức chạy đến bệnh viện kiểm tra. Tịch Yếm cũng mang theo Mộc Mộc đi theo cậu, hiện tại cho dù Bách Nhạc có rời đi mí mắt y nhiều một giây cũng không được.

Bác sĩ đối với Bách Nhạc đã quen cửa quen nẻo, nhìn thoáng qua kết quả sản kiểm xong, lại nhìn thoáng qua Mộc Mộc đang ở trong lồ ng ngực của Tịch Yếm ăn kẹo que, sau đó nói thai nhi tất cả đều khỏe mạnh.

Bách Nhạc trực tiếp hỏi ra vấn đề của mình: “Là con trai hay là con gái vậy, đen tuyền tôi cũng không nhìn ra được gì hết á.”

Bác sĩ một nghẹn: “Trên nguyên tắc thì chúng tôi không thể trả lời đâu.”

Bách Nhạc chớp chớp mắt với hắn: “Chúng ta không phải vẫn luôn không nói nguyên tắc sao?”

Bác sĩ dường như là bị cậu đánh bại, chỉ đành phải nói: “Là một bé gái.”

Bách Nhạc sắc mặt vui vẻ, nhìn về phía Tịch Yếm ở bên cạnh, “Anh nghe thấy không, là con gái đó!”

Ánh mắt của Tịch Yếm nhìn chăm chú vào cậu, giấu đi nhàn nhạt ý cười nói: “Nghe được.” Đọc Full Tại Truyện Full

Lúc rời khỏi bệnh viện, vui mừng trên mặt Bách Nhạc còn chưa hoàn toàn rút đi, cậu không ngừng mà lướt màn hình điện thoại.

“Cẩn thận nhìn đường.” Tịch Yếm một bàn tay ôm Mộc Mộc, một tay khác lại ôm cậu lại đây.

“Em đang xem cái gì?” Tịch Yếm hơi hơi nhíu mày, giống như là đang trách cứ cậu đi đường không chuyên tâm vậy.

“Anh nhìn xem cái váy nào đẹp đây?” Bách Nhạc đem điện thoại đưa cho y xem, vẻ mặt hưng phấn nói: “Em cảm thấy cái hồng nhạt này đẹp nè.”

Tịch Yếm nhìn cậu một hồi, sau đó thở dài một cái gần như không thể nghe thấy: “Em đó.”

Bách Nhạc không vui: “Anh nói không được sao, bảo anh mua chút quần áo cho con gái anh cũng không được hỏ?”

Tịch Yếm làm như có chút không thể nề hà, nhưng mà vẫn theo tính tình của cậu, nhàn nhạt mà liếc màn hình điện thoại.

“Vậy màu trắng đi.”

Bách Nhạc vừa lòng vừa muốn chốt đơn, cuối cùng vẫn bị Tịch Yếm ngăn lại, “Nhưng em không cần mua ở trên mạng, qua chút thời gian chúng ta mang theo Mộc Mộc đến cửa hàng mua.”

Bách Nhạc nghĩ nghĩ, cảm thấy y lo lắng cũng có đạo lí. Loại đồ dùng cho trẻ con này chắc chắn phải đến cửa hàng xem tận mắt mới yên tâm, vì thế cũng không phản bác y.

“Đi thôi, hôm nay ba ba vui vẻ, mời mọi người ăn cơm nè.” Bách Nhạc hôn bẹp một cái lên mặt của Mộc Mộc, sau đó duỗi tay nắm lấy Tịch Yếm, rất có phong phạm chủ của một nhà.

Tịch Yếm nao nao, nhưng mà ngay sau đó rất nhanh liền phản ứng lại đây, trên mặt cũng hiện ra ý cười nhàn nhạt, tùy ý cậu lôi kéo mình đi về phía trước.

Địa điểm mà Bách Nhạc chọn là một quán lẩu cay Tứ Xuyên, trang hoàng tinh xảo, cổ sắc sinh hương. Sau khi chờ đồ ăn lên xong, nhìn đồ ăn đủ loại kiểu dáng mùi hương cũng đầy đủ, thì cậu không khỏi ngón trỏ đại động. Thời gian mang thai tra tấn người nhất, vẫn là khẩu vị thay đổi thất thường á, một hồi đặc biệt muốn ăn gì đó, một hồi lại thấy cái gì cũng đều ghê tởm.

Nhưng mà hiện tại cậu thích nhất vẫn là ăn cay. Tịch Yếm vốn dĩ không muốn cho cậu ăn loại đồ ăn khẩu vị nặng này, nhưng mà thái độ của Bách Nhạc cũng cực kì cứng rắn, chỉ còn kém khóc lóc la lối lăn lộn bán manh làm nũng nữa mà thôi.

Cuối cùng, lúc nghe được Bách Nhạc đáng thương hề hề mà nói mình ăn uống kém đến mức cái gì cũng ăn không vô, chỉ muốn ăn cái này thôi, thì Tịch Yếm vẫn là nhíu mày thỏa hiệp.

Mộc Mộc ngồi trên ghế dựa nhi đồng chơi cá béo nhỏ, trong miệng không ngừng la hét đói. Bách Nhạc nhanh chóng gọi cho bé một ít điểm tâm, lúc Mộc Mộc ăn bánh ngọt matcha thì liền ngoan ngoãn không hề nháo ra tiếng nữa.

Tịch Yếm một bên lại lột tôm cho Bách Nhạc, một bên nhàn nhạt nói: “Mộc Mộc thích ăn ngọt, đợi lát nữa trở về liền mua một cái bánh kem cho con.”

Mộc Mộc vẫn luôn dựng lỗ tai lên nghe, sau khi nghe xong lập tức vui vẻ muốn đi ôm Tịch Yếm, miệng còn vỗ mông ngựa y nữa chứ.

“Phụ thân thật tốt, muốn ôm một cái.”

Tịch Yếm tay đặt ở trên trán của bé, ngăn trở bé tới gần, khóe miệng hơi hơi cong lên: “Bẩn.” Đọc Full Tại Truyện Full

Mộc Mộc còn chưa phản ứng lại được, Tịch Yếm kiên nhẫn bảo bé nhìn tay của mình, “Nhìn trên tay của con xem.”

Chỉ thấy trên tay Mộc Mộc tất cả đều là vụn bánh và bơ, bé không biết làm sao mà đành phải giang hai tay.

Tịch Yếm tùy tay rút một tờ khăn giấy, động tác ôn nhu mà bắt lấy tay bé lau sạch sẽ, “Bây giờ được rồi.”

Bách Nhạc nhìn một màn này, Tịch Yếm hơi hơi rũ mắt sườn mặt ở trong mắt cậu liền cực kì đẹp.

Người khác chắc chắn không biết y còn có một mặt ôn nhu kiên nhẫn như vậy đâu, ngay cả mình lúc trước cũng không nghĩ tới luôn mà. Nhớ lại trước đây lúc mình gặp y lần đầu tiên thì sợ muốn chết, còn là ở dưới cái loại tình huống xấu hổ kia nữa chứ.

“Nè, em hỏi anh, lần đầu tiên gặp em, ấn tượng của anh là gì vậy hỏ?” Bách Nhạc có chút tò mò nói.

Tịch Yếm lộ ra biểu tình như suy tư gì đó, lại như đang hồi ức, “Cũng không thế nào nhớ rõ ràng, trong ấn tượng em vẫn luôn run rất lợi hại, còn luôn khóc nữa.”

Bách Nhạc: “……” Sau đó, cậu yên lặng duỗi tay che khuất tai của Mộc Mộc.

Lúc trước, cậu vừa xuyên tới thì liền đụng phải loại trường hợp này, sợ tới mức hồn cũng sắp rớt hết luôn. Nhưng mà mình cũng trúng thuốc thân thể không thích hợp, cho nên liền nghĩ bất kể thế nào thì cậu đều không thể có hại được, phải chiếm cứ phía chủ động kia. Nhưng không nghĩ tới lại bị Tịch Yếm nhẹ nhàng chuyển thế công mất tiêu.

Bất kể mình có khóc nháo xin tha thế nào, thì cũng đều không làm nên chuyện gì. Cuối cùng không biết từ lúc nào, cũng không thấy đau như vậy nữa, tiếng kêu của cậu cũng dần thay đổi vị. Không biết Tịch Yếm có chú ý tới không, chứ bây giờ nhớ lại cậu đều cảm thấy xấu hổ không chỗ dung thân luôn é.

“Lại nói tiếp, lúc đó em còn nói thích tôi nữa.” Tịch Yếm đặt tôm đã lột xong vào trong chén của Bách Nhạc, sau đó bất động thanh sắc mà dùng khăn giấy xoa xoa tay, nhướng mày nói.

Bách Nhạc khóe miệng vừa nhấc, không phải nói nhớ không rõ lắm sao?

Cậu đành phải căng da đầu nói: “Anh không phải đã biết em nói dối rồi sao? Còn hung em nữa chứ.”

Tịch Yếm nhướng mày: “Phải không? Tôi quên mất rồi.”

Bách Nhạc: “….” Xem ra trí nhớ của anh còn có thể tự động điều tiết nữa cơ đấy, rất lợi hại à nha.

Tịch Yếm lại thong thả ung dung mà xoa miệng, chậm rì rì nhìn cậu: “Khi đó, em vẫn luôn cầu xin tôi thả em.”

Bách Nhạc ho khan một tiếng, mạnh mẽ nói sang chuyện khác: “Ăn cơm, ăn cơm thôi.”

Tịch Yếm môi mỏng hơi cong: “Lại nói tiếp, lúc đó em rốt cuộc là vì cái gì mà thiết kế tôi vậy?”

Bách Nhạc trừng mắt liếc y một cái: “Không phải anh đã biết rồi sao?”

Tịch Yếm cười cười: “Muốn bắt tôi hợp tác? Ý tưởng này rất đáng yêu đấy.” Y uyển chuyển không dùng ngây thơ để hình dung, nhưng mà vẫn khiến cho Bách Nhạc cảm thấy kéo không được mặt mũi, tuy rằng cũng không phải do cậu làm mà.

Cậu hung tợn mà cắn con tôm trong miệng, tức giận không nói gì.

Tịch Yếm thấy cậu tức giận, cũng không hề đùa cậu nữa, ý cười trên mặt cũng hơi thu lại, sờ sờ đầu cậu: “Được rồi, không đùa em nữa. Mọi chuyện liên quan đến em tôi đều nhớ rõ ràng rành mạch, một chút cũng không quên.”

Bách Nhạc trên mặt hơi hoãn lại, thầm nghĩ này còn không kém lắm đâu.

Sau khi cơm nước xong hai người đi ra khỏi phòng, người trên hành lang không nhiều lắm, bây giờ còn chưa phải là thời điểm đông khách nhất.

Bách Nhạc thấy trên miệng Mộc Mộc còn dính cái gì đó, vì thế liền gọi lại Tịch Yếm đang ôm Mộc Mộc, cầm khăn giấy mà thay Mộc Mộc lau miệng.

Mới vừa lau miệng xong đang định rời đi, thì bỗng nhiên liền nghe thấy từ cửa phòng bên cạnh đang khép hờ truyền ra một tràng cười vang. Nếu chỉ là thảo luận những cái khác thôi thì Bách Nhạc chắc chắn là nhấc chân đi rồi, nhưng mà cậu lại minh xác mà nghe thấy được tên của mình.

“Đứa con trai lớn kia của Bách gia, hình như gọi là Bách Nhạc phải không. Từ sau khi cậu ta gả cho Tứ gia nghe nói là trải qua rất thảm, hiện tại đã dọn tới trong núi ở luôn rồi.”

“Haizz, tôi đã sớm đoán rồi mà. Cậu ngẫm lại xem chưa kết hôn mà đã có con, phụng tử thành hôn thì có thể có bao nhiêu kết cục tốt được cơ chứ.”

“Đúng vậy, nói không chừng Tứ gia y đối với hôn nhân vốn là có thể có có thể không đấy. Vừa thấy có con của mình, thì liền thuận miệng đáp ứng thôi.”

“Tôi cũng nói này, nếu không phải bởi vì có con trai, Tứ gia sao có thể sẽ coi trọng cậu ta được chứ. Hơn nữa với thân mình và chân kia của Tứ gia, có phải là con của y hay không còn không nhất định đâu.” Nói xong, lại là một trận cười vang lên.

Bách Nhạc nhìn về phía người bên cạnh, chỉ thấy ánh mắt của Tịch Yếm lạnh băng, cậu thấy thế liền vội vàng đưa hai tay che lại tai của Mộc Mộc.

Trong lòng nói: Rồi vui, có người muốn tao ương đây nè. Đọc Full Tại Truyện Full

Việc cậu lại mang thai này cũng không có công khai ra bên ngoài, trừ bỏ người nhà ra, thì cũng không có bao nhiêu người biết được cả.

Hơn nữa, cậu cũng không quá để ý đối với những lời này. Nhưng mà rất rõ ràng là Tịch Yếm để ý, hơn nữa còn là cực kì để ý nữa kìa.

Quả nhiên, giây tiếp theo Tịch Yếm liền duỗi tay đẩy cửa ra. Nhìn mấy người bên trong đang nói đến khí thế ngất trời, ánh mắt u ám, biểu tình lạnh băng.

“Ồ? Phải không?”