Ba Mươi Sáu Kế Hưu Thê

Chương 20: Lời say




Editor: nhatientri

Beta: Esley

Hoàng hậu triệu Lục Kiến Chu bắt đầu vào ngày thứ ba, lượng công việc dày đặc lần lượt kéo tới.

Dù sao Niên Hậu Triệu cũng là hoàng tử, cho nên cần phải được giáo dục tốt.

Tứ thư ngũ kinh, thơ Đường văn Tống, Liêu trai chí dị, không có cái nào nàng không biết, duy chỉ có một điều là nàng không nhớ.

Nàng vốn dĩ nghĩ rằng đã được giải thoát, nào ngờ lại mắc thêm một phiền toái lớn hơn nữa.

Phải thường xuyên ngủ lại trong cung, có khi nửa tháng cũng không về nhà.

Nên lúc gặp lại Niên Niệm Thi, đã đến trung thu.

Lục Kiến Chu cùng với bọn nhóc Niên Hậu Triệu đang chơi trốn tìm, hai người kia còn chưa bắt được, đã nhìn thấy phu nhân của mình ngồi ngay ngắn trong một đám người nở nụ cười như đóa hoa sen, cười đến nghiêng nước nghiêng thành.

Chỉ tiếc một điều là nụ cười vừa quen thuộc vừa xa lạ kia không phải dành cho mình, mà là hướng về kẻ khác.

Mà người kia chính là người mình quen biết.

Niên Niệm Thi, không phải người đã đáp ứng ta, nếu ta không thích, thì người sẽ không nở nụ cười với kẻ khác nữa sao?

Ngươi chính là kẻ lừa đảo.

"Tìm thấy ngươi rồi!". Niên Hậu Triệu lao vào lồng ngực Lục Kiến Chu, hưng phấn la lên.

Mấy người vốn đang tràn đầy phần khởi ngắm hoa vẽ tranh trong ngự hoa viên lập tức bị hấp dẫn, nhìn qua thì thấy Lục Kiến Chu bị một hài tử ôm, trông cực kỳ giống "vú nuôi".

"Kiến Dực! Tại sao ngươi lại ở cùng với Hậu Triệu vậy?". Một nam tử tuấn tú thân hoàng bào từ trong đám người bất mãn nói.

Lục Kiến Chu đã đoán trước người kia chắc là thái tử, chắp tay nói, "Tham kiến quý phi, khởi bẩm thái tử, hiện giờ vi thần đang là phu tử tạm thời của Nhị a ca".

Thái tử lại càng không vui vẻ, "Ta nghe nói người hồi kinh, còn rất vui vẻ. Chờ đợi thật lâu cũng không thấy ngươi tiến cung gặp ta, còn tưởng rằng ngươi sau khi thành hôn thì đang hưởng phúc đến mức không muốn rời đi, không ngờ lại đưa chân đến chỗ đệ đệ ta!".

Lục Kiến Chu cười gượng, Niên Hậu Triệu cũng bất mãn nói, "Người cũng không còn là một tên nhóc miệng còn hôi sữa nữa, còn muốn học với Lục lão sư làm gì, ta thấy ngươi căn bản không phải là thật tâm quý mến Lục lão sư, chỉ là muốn cướp lấy đồ vật yêu thích của ta, cho nên mới bất mãn như vậy!".

Lục Kiến Chu theo bản năng bịt kín miệng Niên Hậu Triệu, mặc cho hắn a a a giãy giụa, "Quý phi thứ tội, là do Lục Kiến Dực không biết cách giáo dục, để cho Nhị hoàng tử hồ ngôn loạn ngữ, kính xin không trách phạt".

"Bổn cung làm sao mà dám trách phạt hắn....". Kim quý phi vênh váo tự đắc, nói chuyện chanh chua, " Người ta tốt xấu gì cũng là con trưởng, nếu hoàng hậu biết được còn không rút gân lột da ta".

"Hừ, biết là tốt rồi. Thiên hạ này sớm muộn thì cũng về tay đệ đệ ta". Hai tay Lục Kiến Chu còn chưa kịp bịt tới, Phần Tuy không sớm không muộn, mà lại nhằm ngay lúc này nhô ra để đem thêm phiền hà.

Giời ạ, nếu các người có muốn ầm ĩ thì cũng nên chọn lúc mà ta không có mặt a. Cái mệnh ta đã tiện lắm rồi, đừng mang thêm đen đủi tới nữa!

Kim quý phi tức giận, nhưng lúc đó lại nghe mấy tiếc vang đầy sắc nhọn, "Hoàng thượng, hoàng hậu giá lâm--"

Lục Kiến Chu được tận mắt chứng kiến một màn diễn trở mặt, một giây trước Kim quý phi còn muốn bày ra bộ mặt bạo phát dữ tợn, một giây sau chỉ còn lại khuôn mặt oan ức thấp kém, "Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế, hoàng hậu cát tường!".

Sắc mặt của hoàng đế và Triệu công công bên cạnh giống nhau, nói, "Không phải nói rằng Kim quý phi mời trẫm đến ngắm hoa sao? Tại sao lại xuất hiện thêm nhiều người như vậy?".

Lục Kiến Dực chưa kịp trả lời, thì thư sinh từ nãy đến giờ đang vẽ Niên Niệm Thi đã nghiêng mình trả lời,"Thảo dân là Tiền Nguyên, phụng mệnh Kim quý phi đến đây vẽ tranh".

"Nha? Ngươi chính là tú tài mà Tiếu Thắng tiến cử?". Niên Kiền liếc mắt nhìn hắn, cả người toát ra hơi thở thư sinh, cảm thấy thiếu đi ít tinh khí, "Vậy tác phẩm của ngươi ra sao rồi?".

"Đã hoàng thành". Tiền Nguyên trình bức vẽ lên, Niên Kiền quan sát một lượt, tán thưởng, "Vẽ rất tốt, nhưng đẹp hơn thì phải kể đến người trong bức họa".

Lúc này thì tất cả mọi người cùng Lục Kiến Chu đều nhìn sang Niên Niệm Thi.

Vì Niên Niệm Thi là nữ nhi của Nghiêu vương, nên miễn làm lễ, thản nhiên uống trà ở một bên, lúc này trở thành trung tâm, nhưng cũng chỉ thong thả uống trà, hơi mím môi nhìn bức họa, sau đó trưng ra một nụ cười yếu ớt xem như như đáp lễ.

Rất nhiều người đều bị tình cảnh này làm cho sững sờ.

Hoàng thượng trêu đùa, "Đã lâu không gặp, Niệm Thi càng ngày càng đoan trang, không biết có nguyên nhân gì khác không, nếu không sao có thể mời được ngươi đến đây".

"Có tài thì tức khắc sẽ có cơ hội triển khai quyền cước, mà Niệm Thi lại may mắn có được cơ hội thưởng thức tài văn chương của Tiền tiên sinh". Niên Niệm Thi lễ phép trả lời, tựa hồ cũng không muốn dính dáng quá nhiều đến hắn, "Bất quá hoàng thượng có thưởng thức hay không, Niệm Thi cũng không thể quản được".

"Trong cung đã có nhiều quan văn, trẫm đúng là khá hi vọng sẽ có nhiều quan võ hơn như Lục Kiến Dực vậy". Hoàng thường một lời hai ý nói.

Niên Niệm Thi cười khẽ, "Vì thế nên hoàng thượng không thích Tiền Nguyên? Nếu như hoàng thượng không thích, vậy có thể cho Niện Thi tiến cử giúp a mã không?"

Sắc mặt Niên Kiền chìm xuống, "Trẫm cũng không nói là không muốn, chỉ nói là càng thêm thưởng thức Lục Kiến Dực thôi. Trùng hợp ở tỉnh Trung Thư đang thiếu một thừa dịch*, Tiền Nguyên ngươi ít ngày nữa thì đi nhậm chức đi".

*Thừa dịch: 1 chức quan nào đó T^^T thiệt tình là không biết

Tiền Nguyên không hề nghĩ tới chỉ đơn giản như thế mà lại có thể vơ vét một chức quan không lớn không nhỏ, đối với hắn mà nói xem như là một bước lên mây, lập tức dập đầu tạ ân.

Lúc Kiến Chu thấy hắn không có cốt khí như vậy, vừa nhìn liền biết chính là loại người a dua, trong lòng khinh bỉ thêm mấy phần.

Thật không biết Niệm Thi khen ngợi hắn ở điểm nào, còn chủ động làm mẫu cho hắn, nể mặt đến như vậy!

Nàng đã gặp tên Tiền Nguyên này, hắn chính là thư sinh trắng trẻo này có chút ám muội với Lật Cơ lúc ở Hoa Đô Lâu,.

Vốn lúc thấy hắn trừng mình, cảm thấy có chút ngông nghênh, còn bây giờ thì chỉ cảm thấy nhìn người thì không thể nhìn bề ngài được....

Đi theo hoàng thường dạo ngự hoa viên, Lục Kiến Chu mới xem như được giải phóng đôi chút.

Niên Niệm Thi thì một mực đi xung quanh hoàng thượng, mà Lục Kiến Chu lại đi phía sau 'đèo bồng' thêm một hài tử, căn bản không có cơ hội nói chuyện.

Lợi dụng được một chút nhàn rỗi, Lục Kiến Chu liền muốn hỏi Niên Niệm Thi tại sao vào cung được.

Nhưng Niên Niệm Thi đi quá nhanh, Lục Kiến Chu mới vừa đuổi theo hai bước thì biến mất rồi, lúc nhìn thấy, thì Niên Niệm Thi đã bị Tiền Nguyên gọi lại, chỉ thấy được bóng lưng rất xa, không nghe rõ hai người nói gì.

"Tạ quận chúa ban ân. Nếu không phải do quận chúa nói ngọt trước mặt hoàng thượng, thì Tiền Nguyên cũng không có cơ hội ngồi mát ăn bát vàng đơn giản như thế". Tiền Nguyên quỳ lạy, thành tâm nói.

Niên Niệm Thi không thích phản ứng của hắn, hơi không kiến nhẫn nói, "Ta không có khen ngợi ngươi. Còn lỗ tai nào của ngươi lại nghe thấy ta nói ngọt?"

Tiền Nguyên không hiểu được ý tứ trong lời nói, tiếp tục, "Đại ân của quận chúa không tài nào trả hết được, trong lòng Tiền Nguyên vô cùng cảm kích, nếu ngày khác có chuyện cần Tiền Nguyên trợ giúp, chỉ cần quận chúa nói một câu, bất kể nhảy vào nước sôi lửa bỏng ta cũng không từ".

"Nếu theo hoàng thượng, tối thiểu là phải trung quân ái quốc. Ta cũng không có yêu cầu nào khác đối với ngươi, hảo hảo bảo vệ Lật Cơ của ngươi, sớm ngày cưới nàng về dinh". Niên Niệm Thi nhớ đến sáng sớm nay là mình muốn ra ngoài mua vải để làm quần áo mùa đông cho Lục Kiến Chu, lại bị Tiếu Thắng và Tiền Nguyên ngăn chặn trước cửa, nói cái gì mà, "Tại hạ có một việc, có liên quan đến quận mã gia, nhất định sẽ làm quận chúa có hứng thú".

Ban đầu vốn là nàng rãnh rỗi tẻ nhạt, thêm vào đó là do lâu rồi chưa tiến cung, cũng muốn có cơ hội gặp Lục Kiến Chu, liền đáp ứng điệu kiện "làm ngươi mẫu" của hắn.

Mặc dù điều kiện trao đổi của bọn hắn, căn bản cũng không đáng giá - kiểu nữ nhân Lục Kiến Chu yêu thích, do chính bọn hắn tổng kết ra từ đêm hôm ở Hoa Đô Lâu, vì Lục Kiến Chu ngàn chọn vạn chọn cuối cùng đã chọn Lật Cơ.

Mặc dù để Niên Niệm Thi nghe được những điều này, nhưng nàng cũng chỉ chế nhạo bọn hắn không biết tốt xấu, Lục Kiến Chu cưới được thê tử như nàng, là một thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, đêm đó cũng chỉ vì cả hai cãi nhau nên Lục Kiến Chu mới đi ra ngoài chơi một chút mà thôi, cũng không phải thật lòng yêu thích cô nương Lật Cơ kia.

Nhưng nàng vẫn vì ngạo kiều mà canh cánh trong lòng chuyện cũ, nên mới hạ mệnh lệnh "Bảo vệ nữ nhân của ngươi để đừng quyến rũ Lục Kiến Chu nhà ta" với Tiền Nguyên.

Tiền Nguyên lĩnh mệnh, "Tiểu nhân đã rõ, chắn chắn nỗ lực!"

Niên Niệm Thi không để ý đến hắn nữa, ngoái đầu nhìn cửa cung, cũng không biết nàng đang nhìn cái gì, nhưng cuối cùng lại không thấy gì cả, liền lên kiệu rời đi.

===============

Lục Kiến Chu đứng chặn trước mặt Tiền Nguyên, nhìn vẻ mặt hắn, quả nhiên là lén lút, nghi ngờ hỏi, "Ngươi vừa nói cái gì với quận chúa?".

Tiền Nguyên sợ tai vách mạch rừng, hết hồn, nhìn thấy Lục Kiến Chu, vẻ mặt có chút phức tạp, "Không có gì, quân chúa chỉ hi vọng ta cưới vợ sớm một chút".

"Cưới vợ?". Đầu óc Lục Kiến Chu trở nên mơ hồ, "Với ai?"

"Đương nhiên là Lật Cơ....". Tiền Nguyên có chút không tình nguyện nói.

"Ngươi thật sự muốn kết hôn với nàng?". Lục Kiến Chu có chút hưng phấn ngoài ý muốn, "Ta thấy nàng cũng rất yêu thích ngươi, chúc các ngươi hạnh phúc, nhất định phải mời ta uống rượu mừng!".

Tiền Nguyên nghe được lời này, vẻ mặt có chút kỳ quái, "Tướng quân chịu đại giá quan lâm, tất nhiên chính là phúc phận của Tiền Nguyên".

"Cứ quyết định như vậy đi, đến lúc đó ta sẽ đi cùng với Niệm Thi!".Lục Kiến Chu nói xong, liền nhảy nhót hồi cung, nàng vất vả lắm mới trốn ra đây được, còn phải trở lại dạy bổ túc cho Niên Hậu Triệu.

Tiền Nguyên nhìn theo bóng lưng nàng, trên mặt đã không hề che giấu vẽ căm ghét nữa, chỉ hận không thể ngàn đao băm thây, tự nhủ, "Ngươi là cái thá gì...."

Dựa vào số mệnh tốt như vậy, nếu không có một gia đình tốt, cưới vợ tốt, thì làm sao mà tên công tử bột nhà ngươi được sống tiêu sái như vậy....

Tại sao thói đời, lại bất công như thế này.

===========================

Khi Lục Kiến Chu về phủ, trong lòng vẫn còn nhớ đến chuyện này, thường xuyên chú ý động tĩnh của Tiền Nguyên, rốt cục cũng đến ngày nhận thiệp mời.

Nhân tiện sai Thường Hoan gửi son môi mà nữ tử thích làm quà cưới cho Lật Cơ.

Nàng lòng tốt làm chuyện xấu, hơn nữa lại không nói rõ ràng mọi chuyện.

Thời điểm lễ vật được đưa tới, tất nhiên là Lật Cơ hiểu sai ý tứ, mời nàng ra ngoài gặp mặt nói chuyện.

Tâm tình Lục Kiến Chu rất tốt, tìm cơ hội nói với Niên Niệm Thi, mời nàng cùng tham gia.

Niên Niệm Thi đang họa mi, thấy Lục Kiến Chu đã thu thập xong từ sáng sớm, bây giờ đang ở một bên chống cằm bày ra bộ mặt mê gái nhìn nàng, trông vẻ chờ đợi của nàng, sợ là còn hưng phấn hơn so với lần kết hôn của chính nàng ngày ấy, liền thấy kỳ quái, "Tại sao ngươi lại hứng thú như vậy? Trước đây ta còn không biết ngươi có mối quan hệ tốt với Tiền Nguyên đến như thế".

"Ngươi làm bà mai, ta đương nhiên là muốn đi cổ vũ!". Kể từ sau khi Lục Kiến Chu biết Tiền Nguyên chặn đường Niên Niệm Thi chỉ để nói chuyện của Lật Cơ, tâm tình trở nên tốt đẹp vô cớ, ước gì hai người kia mau mau kết hôn.

Niên Niệm Thi không biết phải nói gì hơn, "Ngươi nghe ai nói ta làm bà mối?"

Lục Kiến Chu cho rằng Niên Niệm Thi bắt chước Lôi Phong* làm việc tốt không lưu danh, cũng không nói nhiều nữa, nhịn không được thúc giục, "Được rồi, vậy thì ta là bà mối, ngươi trang điểm vẽ vời đã nửa canh giờ rồi, sao vẫn chưa xong? Cho nên mới nói nữ nhân các ngươi đúng là phiền phức! Ngươi còn chưa xong thì ta đi trước!".

*Lôi Phong: Lôi Phong là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau cái chết của mình, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn.

Niên Niệm Thi cau mày nhìn nàng, thầm nghĩ tên này ắt hẳn là giả trang Lục Kiến Dực quá lâu, thật sự đem thân phận nữ nhi của mình quẳng lên trời rồi?

Tửu lượng Lục Kiến Chu vốn không cao, nhưng bởi vì tâm tình tốt nên uống rất nhiều.

Mấy vị thân sĩ quan viên cũng lợi dụng cơ hội mời rượu để tạo mới quan hệ với kẻ hậu sinh tiền đồ sáng rực này, rót rượu cho Lục Kiến Chu đến khi nàng gục xuống, rồi trong cơn hôn mê say khướt nàng làm loạn muốn hôn tân nương, làm Niên Niệm Thi hừng hực sát khí, mặt mày sa sầm lại, cũng không rụt rè nữa, trực tiếp đóng gói nàng, mang về nhà ném lên giường.

Hầu hạ Lục Kiến Chu tắm rửa sạch sẽ, Niên Niệm Thi đắp chăn cho nàng, có chút yêu say đắm đưa tay nhẹ vuốt lên hàng lông mày không biết có phải bởi vì say rượu khó chịu không mà nhăn lại.

Sau đó, liền nghe thấy Lục Kiến Chu nói mơ, "Niệm Thi....Niên Niệm Thi...."

"Ta đây, ở đây, làm sao vậy?". Niên Niệm Thi nghiêng người tới gần, ngửi thấy mùi vị trên người Lục Kiến Chu, nhớ tới cảnh xuân vô hạn được chứng kiến lúc lau người cho nàng ở trong phòng tắm, khuôn mặt trắng nõn nháy mắt đỏ chót, càng hiện ra tia cười quyến rũ mê người.

"Niệm Thi....Không được để cho người khác vẽ ngươi....". Lục Kiến Chu tựa như một đưa trẻ, đột nhiên ôm thân thể Niên Niệm Thi, ôm nàng vào trong ngực, dùng ngữ khí làm nũng cầu xin, "Cũng không được cười với kẻ khác...."

"Ngươi nữ nhân chiêu phong dẫn điệp* này....Không phải luôn miệng nói yêu thích ta sao? Ta cũng không phải thật sự, muốn chặt đứt tơ tình với ngươi....Ta chỉ là...Chỉ là....". Lời nói đường mật của Lục Kiến Chu làm cho thân thể Niên Niệm Thi thỏa mãn từ trên xuống dưới, đây chính là kinh hỉ lớn nhất của nàng trong khoảng thời gian này.

*Dụ ong bướm vệ tinh tới theo đuổi.

"Chỉ là cái gì?". Niên Niệm Thi chưa bao giờ dám tưởng tượng, Lục Kiến Chu sẽ bắt đầu lưu ý đến mình, cho dù bởi vì nàng mà có một chút ý muốn chiếm hữu, cũng sẽ làm cho nàng mừng rỡ không ngớt, Niên Niệm Thi rất muốn biết, cảm giác của Lục Kiến Chu đối với mình, có phải rốt cục cũng có một chút thay đổi không, "Là bởi vì, ngươi phát hiện ngươi có một chút yêu thích ta sao? Cho dù chỉ một chút xíu cũng được..."

Không biết Lục Kiến Chu có nghe thấy hay không, đôi môi đơn bạc ngọ nguậy, mơ hồ nói cái gì không rõ.

Niên Niệm Thi kề sát vào, mới nghe thấy lời nói lời nói thống khổ của nàng, "Ta không biết...Ta không biết...Dù sao cuối cùng....Ta vẫn phải thôi ngươi!"

Lục Kiến Chu, đến cả trong mộng, ngươi cũng không chịu cho ta một tia hy vọng nào sao?

Ngươi đến tột cùng là tại sao, lại trốn tránh chút tình cảm này đến như vậy?