Editor: Esley
Tuyết đổ xuống ở một mức độ nhất định sẽ thành tuyết tai.
Một nhà Lục phủ cũng bởi vì vậy mà kéo dài hành trình, ngày rời kinh bị đẩy đến sau đầu mùa xuân.
Lục Vọng có xự vụ phải làm không đi được, khi đưa cả nhà đến cửa thấp giọng cam kết: ''Khi nào xong mọi việc ta sẽ đi kiếm mọi người, đến lúc đó cả nhà đoàn tụ, ta sẽ hảo hảo đền bù tổn thất cho Kiến Chu.''
Lục phu nhân gật đầu, hơi xúc động nói: "Ông nhớ trông chừng Kiến Dực trong triều nhiều hơn một chút, đừng náo thêm mầm tai họa nào nữa, sau khi ta gặp lại Kiến Chu, sẽ ở Tô Hàng an gia chờ hai người trở về đoàn tụ.''
"Ừm, gặp lại!" Lục Vọng đỡ Lục phu nhân lên giường, chắp tay sau lưng, than với Lục Kiến Dực đang đứng sau lưng một câu, "Ta cảm giác mình đã già rồi."
"Cha làm sao có thể già chứ! Cha còn rất trẻ!'' Lục Kiến Dực ăn nói vụng về, lại không biết làm sao an ủi, bị Lục Vọng tát vào đầu, mém tí thì hôn mê.
Lục Vọng mắng: "Nói đến đây ta liền tức quá mà, con dâu tốt như vậy bị ngươi bỏ, nếu không lúc này ta cùng nương của ngươi đã có cháu trai ẵm bồng! Ta cũng không cần đến mức ở chỗ này vườn không nhà trống nhìn xuyên xuân thu nước!''
Lục Kiến Dực lần này cũng thông minh hơn: ''Cái này cũng không phải do một mình con làm mà! Lại nói, không phải còn có nhi tử bảo bối là con bồi tiếp người sao? Đây mà coi là phòng không? Người thì còn nương...còn con cái gì cũng không còn, đến nay vẫn không hiểu sao con lại biến thành kẻ độc thân!''
Lục Vọng cảm thấy nhi tử của mình xác thực quá đáng thương, thế là cũng không nói thêm lời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau vào nhà.
============================
Sau khi đến Tô Hàng, Lục phu nhân mới vội vàng triệu kiến Lục Thập Thất hỏi, ''Hôm hay ngươi có thể giúp ta thông tri Tri Canh Cốc? Kiến Chu gần đây thế nào rồi?''
Lục Kiến Chu trung thực đáp: "Nàng từng gởi hai lá thư, Kiến Chu ăn được ngủ ngon, sinh hoạt cũng được Tam đương gia dốc lòng chiếu cố, kêu phu nhân chớ có nhớ nhung.''
''Không có ngươi ở bên cạnh an toàn của nó có được cam đoan không?'' Lục phu nhân vốn là muốn Lục Thập Thất đi theo Lục Kiến Chu, thế nhưng sau khi trở lại kinh thành chưa được mấy ngày, nàng lại đem Niên Niệm Thi về, còn nói là Lục Kiến Chu không yên lòng để nàng một mình về nhà.
Sau khi Lục phu nhân biết Lục Kiến Chu xảy ra chuyện vào năm mười tuổi, vẫn rất sợ còn có người vụng trộm ám hại nàng, cho nên khi nhìn thấy Lục Thập Thất không bảo hộ nàng, suốt đoạn thời gian này đều luôn rất lo lắng.
''Người ở Tri Canh Cốc đều là tuyệt đỉnh cao thủ, Lục phu nhân cứ yên tâm đi.'' Lục Kiến Chu đành phải nói vậy.
"Ta cũng không phải không yên lòng người ở Tri Canh Cốc, ta là không yên lòng Kiến Chu, đứa nhỏ này tình tình tương đối cố chấp, ta sợ nó vẫn không biết sống chết đi tìm Niên Niệm Thi, chuyện của bảy năm về trước, đều có liên quan đến cả nhà Nghiêu vương gia, mặc dù Niệm Thi sẽ không hại nó, nhưng ta vẫn cảm thấy lo lắng, cho nên mới không thể không tách hai đứa ra.'' Lục phu nhân êm tai nói, ''Chỉ là rất lạ, lần này nó không như ta đoán chạy theo ra ngoài, trái lại thành thành thật thật ở lại Tri Canh Cốc?''
Lục Kiến Chu gượng cười.
Lục phu nhân lại phỏng đoán nói: "Xem ra nha đầu này cũng không yêu thích Niên Niệm Thi như ta đã nghĩ, như vậy cũng tốt, ngươi đi Tri Canh Cốc đón nó về, để ta mang nó đi xem thế giới bên ngoài, để nó quên đi đoạn nghiệt duyên không nên nó này.''
''Dạ!'' Lục Kiến Chu nói xong cũng đi, âm thầm tính toán làm sao để lề mề thêm hai tháng ''tiếp đón'' Lục Kiến Chu.
===================
Vó ngựa lộc cộc vang lên, đã đến mùa xuân, Lục Kiến Chu bất tri bất giác lại quay trở về kinh thành.
''Ta trở lại làm gì...'' Lục Kiến Chu cũng cảm thấy buồn cười với chính mình, kéo cương muốn vòng đi chỗ khác.
Chợt nghe trên tường thành có người cất cao giọng kêu: "Niên Niệm Thi, gả cho ta thật sao??"
Lục Kiến Chu lại ghìm cương ngựa, khiến con tuấn mã có chút giật mình.
Người vừa nói là Sindy.
Nàng không phải đã nói ít ngày nữa sẽ về nhà sao? Sao lại lưu lại kinh thành?
Lục Kiến Chu chợt cảm thấy khó chịu, mua một tấm khăn vuông làm mạn che mặt, sau khi mang xong thì nhìn về phía con xà tinh bệnh hoạn đang đứng trên tường thành tỏ tình kia, hô to, "Cô nương, trên đó nguy hiểm, có chuyện gì cũng từ từ xuống rồi hãy nói!''
''Mặc kệ, để nàng ta leo đi.'' Lục Kiến Chu lúc này mới thấy rõ Cẩm Y cũng đang đứng trên tửu lâu đối diện tường thành, thò đầu ra rất khinh bỉ mà nói, ''Cả nửa tháng qua ngày nào cũng trèo lên, nàng không chết được đâu.''
Cẩm Y đã ở đây, Niên Niệm Thi khẳng định cũng ở đây.
Lục Kiến Chu liếc qua, thật nhìn thấy nửa khuôn mặt của Niên Niệm Thi, đối diện với nàng là một gương mặt quen thuộc đã từng thấy qua ở vương phủ, Thu Anh Lạc, Thu Anh Lạc cũng đang nhìn Lục Kiến Chu, cảm thấy nàng trông rất quen mắt nhưng nhất thời nhớ không nổi là ai.
Lục Kiến Chu không vui.
"Quận chúa mỹ nữ, ta không chê ngươi là quả phụ, không để ý ngươi là nữ tử, không ghét tính ngươi kén chọn, dạng phu quân như ta biết tìm ở đâu, chẳng lẽ còn kém kẻ bị ngàn người chỉ trỏ, Lục Kiến Dực kia?'' Sindy phi thường tự phụ nói, khi Lục Kiến Chu nghe được những lời này mới biết, Niên Niệm Thi sau khi gả cho nàng, liền bị mất giá trên thị trường?
Bất quá... Quả phụ là có ý gì! Lão tử còn sống sờ sờ đứng ở đây! Còn chưa có chết!
Trong khoảng thời gian này Niên Niệm Thi đi đâu, Sindy cũng theo tới đó.
Nàng ở Nghiêu vương phủ luyện đàn, Sindy cũng ôm đàn ghi-ta ra luyện cách một bức tường, cũng không sợ làm phiền người khác.
Cho nên mặc nàng muốn nói thế nào, Niên Niệm Thi cũng lựa chọn nói chuyện phiếm cùng Thu Anh Lạc, không thèm nhìn nàng.
"Quận chúa thật sự để nàng cứ treo lơ lửng vậy sao?'' Người đến xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều, Thu Anh Lạc bèn nói.
Niên Niệm Thi uống ngay một ngụm trà, ''Con cũng không biết làm sao thu phục nàng, gần đây tai thật sự chưa từng được thanh tịnh.''
Thu Anh Lạc nâng một chiếc đĩa vừa mới dùng xong, ném ra đồng thời nói, ''Nếu nàng tự mình trượt chân ngã xuống tường thành, tự nhiên sẽ an tĩnh.''
Màn cửa bị một luồng kình phong sắc bén cắt thành hai nửa, hướng đến Sindy trên tường thành mà vọt tới, Niên Niệm Thi cảm nhận được nội lực mạnh mẽ, trong nháy mắt đứng dậy, lại bị một cỗ kình phong khác đè xuống, Thu Anh Lạc có chút cảnh cáo mà nhìn nàng nói, "Vi sư đây là đang dạy quận chúa nhẫn tâm, với loại người này con cho nàng một chút ngọt ngào nàng sẽ càng cắn chặt con không buông.''
Sindy đạp hụt vào không trung, cất tiếng thét chói tai vang lên rồi rơi xuống, đám người phía dưới lại như chim thú tản ra bo bo giữ mình, nhưng Lục Kiến Chu bởi vì đứng cách đó không xa, bèn đạp lên mông ngựa, đoán lấy nàng, "Đáng đời ngươi!"
Sau khi xuống ngựa, Sindy rất khẩn trương, không thể tin hỏi, ''Sao ta lại tớt xuống?''
Lục Kiến Chu nhìn đoạn dây thừng bị đứt rất gọn gàng, ánh mắt bất thiện ngước nhìn về phía quán rượu, có chút bất mãn mà nói: "Quận chúa thật sự là yêu ghét rõ ràng, xem như không thích người ta, thì hảo hảo nói một chút là được, tại sao phải đến mức ám hại? Giữa thanh thiên bạch nhật, lỡ té chết người thì làm sao?''
Thu Anh Lạc nghe được tra hỏi, xốc rèm, từ trên cao nhìn xuống nàng, "Từ đâu tới điêu dân xen vào việc của người khác? Ngươi có thể hỏi vị cô nương này một chút, ba ngày trước còn luôn miệng nói nguyện ý vì quận chúa dâng lên hết thảy. Sao có chút hiểm nguy đã kinh hãi không chịu nổi rồi?''
''Được người yêu thích là một chuyện tốt, các ngươi chà đạp chân tâm của người khác như vậy, là có ý gì?'' Lục Kiến Chu càng ghét bà lão Thu Anh Lạc này hơn, ''Mặt thiên sứ tâm ma quỷ, đối xử mọi người như ngươi, chẳng trách không ai thèm thật lòng yêu ngươi!''
''Vậy Niệm Thi cũng nên cảm kích trong lòng, hy vọng vị cô nương này có thể thật lòng từ bỏ Niệm Thi như lời thiếu hiệp đây.'' Niên Niệm Thi từ một bên khác xốc màn cửa lên, đứng sóng vai bên cạnh Thu Anh Lạc.
Sindy vừa nhìn thấy Niên Niệm Thi, lập tức thoát khỏi cú sốc ban nãy, ''Ta phát thệ với minh nguyệt, ta sẽ không từ bỏ ngươi, nếu quận chúa mỹ nữ thích, ta còn nguyện ý té thêm vài lần.''
Nói xong đẩy Lục Kiến Chu: "Ngươi phải đón lấy ta!"
''Ai muốn đón ngươi, để cho nàng đón đi!'' Lục Kiến Chu sao có thể không giận, ''Lại nói giữa ban ngày ở đâu ra mặt trăng, ngươi rõ ràng đang nói dối.''
''Ngươi không đón không được! Ta cho ngươi một trăm!'' Sindy lại đẩy nàng.
Lục Kiến Chu kéo cương ngựa, muốn đi, Sindy lại kéo nàng: "Ba trăm một lần, ba trăm một lần được không? Bằng không tự ngươi ra giá đi, sau đó trực tiếp đi phòng kế toán ở phủ tướng quân lấy!''
Còn kêu ta tự về nhà mình lấy...lấy cái đầu ngươi....
Lục Kiến Chu tiêu sái cưỡi ngựa đi, nàng cảm thấy lần này đã về lầm chỗ, mặc dù trước kia Niên Niệm Thi có chút chanh chua, nhưng cũng không đến mức xem mạng người như cỏ rác, hơn nữa hai người mới chia tay không bao lâu, nàng đã cùng Thu Anh Lạc thành đôi, nhìn sao cũng chướng mắt.
Quả nhiên mình đã suy nghĩ nhiều rồi, luôn cho rằng mình ở trong lòng nàng rất quan trọng.
Kỳ thật chẳng phải như thế...
Bóng lưng cô đơn phóng ngựa đi, Niên Niệm Thi từ trên tửu lâu nhìn theo, vẻ u sầu trên mặt lại tăng thêm vài phần.
—— có lẽ ta đã quá tưởng niệm, vì sao nhìn ai cũng cảm thấy giống ngươi?
Lục Kiến Chu, người kia, là ngươi sao?
===============================
Càn Đế năm thứ ba mươi ba.
Tuyết tai một năm trước, đã khiến dân chúng lầm than, khắp nơi tiếng oán than dậy đất, Niên Kiền đang ở nơi đầu sóng ngọn gió lại bị hoạn quan mê hoặc, hạ lệnh mở kênh tạo sông, nối thẳng đến Dương Châu.
"Đường tỷ, ngươi nhìn xem, ta thích cái gì, hoàng a mã liền vì ta xây cái đó, hôm nay là đào kênh, ngày mai ta muốn mặt trăng, hắn là Cửu Ngũ Chí Tôn, cũng có thể hái xuống cho ta.'' Phần Tuy kiêu ngạo mà nhìn Niên Niệm Thi, tự mãn nói, ''Tương lai ngươi muốn cái gì, chỉ cần một câu nói của ngươi, ta có đều sẽ cho ngươi."
Niên Niệm Thi liếc nhìn nàng một cái, hơi xúc động nói: ''Thứ Niệm Thi muốn, xưa nay sẽ không cầu người, đều do tự mình đi tranh thủ, xem như có chuyện muốn nhờ, ngươi cũng không giúp được ta.''
"Ngươi xác thực rất có năng lực, cũng đủ nhẫn tâm, cho nên ta mới thưởng thức ngươi.'' Phần Tuy thật vất vả mời Niên Niệm Thi vào cung, hỏi nàng chuyện lâu nay vẫn thắc mắc, ''Nhưng nhắc tới chuyện của Lục Kiến Dực, ta cũng đã sớm nói ngươi chẳng hợp với gã đần ấy, lúc trước ta còn thực sự cho rằng ngươi là người rất thông minh, vì sao cứ thích treo cổ trên một thân cây? Chừng nào ngươi mới hiểu rõ trên đời này còn rất nhiều thứ đáng quý hơn tình yêu?''
Niên Niệm Thi cười yếu ớt, nói một cách đầy ý vị sâu xa, ''Trước đó công chúa quả thật không nhìn lầm, Niệm Thi thật sự rất yêu tướng công, chỉ khi rơi vài lưới tình, mới biết chỉ số thông minh không là gì cả. Nhưng Niệm Thi quyết định tịnh thân xuất hộ*, cũng không phải bởi vì không thương.''
* tịnh thân xuất hộ: từ bỏ tất cả rời khỏi nhà
''Không phải bởi vì vậy thì bởi vì gì? Ý của ngươi là ngươi vẫn còn yêu thích tên đần kia?'' Phần Tuy cắt ngang nàng, ''Mấy ngày trước đây ta đi tìm Khuynh Thấm tỷ tỷ chơi, còn nhìn thấy hai bọn họ ở chung rất vui vẻ!''
"Thật sao? Vậy cũng đúng lương duyên...'' Niên Niệm Thi nghe được lời này, lại không có chút không vui nào, càng khiến Phần Tuy khó hiểu.
Thấy nàng cật lực suy nghĩ, Niên Niệm Thi ngậm miệng cười nói, ''Ngươi còn nhỏ, những sự tình này tự nhiên vẫn không hiểu, về sau trưởng thành sẽ hiểu.''
Phần Tuy ghét nhất người khác nói nàng nhỏ, lập tức vỗ bàn đứng dậy, "Ta đã nói rồi, ta không phải tiểu hài tử. Mặc dù ta thật sự không hiểu ý ngươi, nhưng vì sao yêu thích phải từ bỏ, yêu thích không phải là trông thấy nàng ở cùng người khác thì sẽ rất thống khổ sao? Bất quá ngươi đã yêu thích như vậy, ta sẽ giúp ngươi đoạt về. Ta là công chúa, Lục Kiến Dực không có khả năng không nghe ta!"
"Tạ ơn tiểu công chúa, ngươi cũng đừng rước thêm phiền toái cho ta...'' Niên Niệm Thi xoa xoa huyệt thái dương, nhìn sắc trời đã tối, liền cáo biệt ra về.
Phần Tuy gọi nàng lại, ''Niên Niệm Thi, ngươi thật không muốn cùng ta hợp tác?''
Dù sao nàng vẫn là tiểu hài tử, vừa nãy nói nhiều như vậy vẫn không thông, Niên Niệm Thi hơi thiếu kiên nhẫn, ''Lời này công chúa đã hỏi hơn năm trăm lần rồi, Niệm Thi cùng tướng công đã không còn quan hệ, trên tay công chúa cũng không có cái gì có thể uy hiếp được ta, cung đình phân tranh quá loạn, Niệm Thi chỉ là một tiểu nữ tử, thực tình không muốn lội vào vũng nước đục này.''
''Vậy nếu như vũng nước đục này trôi đến phủ tướng quân thì sao?'' Phần Tuy thỏa mãn nhìn Niên Niệm Thi quay lại với ánh mắt sắc bén, ưỡn ngực, có chút phẫn hận nói, ''Ngươi cũng đã biết khi ngươi tiến cung, Thái tử ca ca cùng cha khác mẹ không hiểu chuyện kia của ta, đã bị cung nhân quấn lấy gạt ra khỏi cung gặp hảo hữu năm xưa, ở trong lồng chim bằng vàng riết đương nhiên cũng rất tịch mịch, chỉ là không có tường cao bảo hộ, người hữu tâm chỉ cần động tay động chân một cái, rất dễ dàng xảy ra chuyện....''
"Ngươi đến cùng muốn thế nào?" Lần đầu tiên Niên Niệm Thi cảm thấy, Phần Tuy trước mặt, thật không phải tiểu hài tử bình thường, lòng của nàng, từ lần bị vứt bỏ kia đã hoàn toàn bị gột rửa, từ đám mây triệt để ngã xuống đáy cốc, so với những đứa trẻ đồng lứa, nàng sớm đã thành đứa con của địa ngục.
Phần Tuy vỗ tay một cái, Tiếu Thắng đang chờ lệnh tiến lên: "Tham kiến công chúa điện hạ."
"Tiếu Thắng, ngươi là nghĩa tử của Vương công công, nói cho quận chúa biết, hai ngày trước bản cung đã từ ngươi mua được tin tức có thể lay chuyển Kiền triều gì?'' Nàng nói xong thì nhìn Niên Niệm Thi.
Tiếu Thắng còn chưa mở lời, Niên Niệm Thi biết nàng đã bị đưa vào bên trong một mầm tai họa vô vị.
Trở thành đồng mưu của Phần Tuy...