Editor: Tâm Hân Nhã
Bên ngoài phủ tướng quân mấy tên hạ nhân nghị luận ầm ĩ.
"Ngươi xác định là ngươi không nhìn lầm? Tối hôm qua người trở về một dạng giống quỷ kia là tiểu thư?"
"Thiên chân vạn xác! Tối hôm qua là ta trực ban canh cổng, thời điểm trông thấy mặt thật đúng là giật nảy mình, không biết như thế nào mới có thể ra nông nỗi như vậy, người không ra người quỷ không ra quỷ, nơi vành mắt đen thui một vòng... Thẳng một mạch mà đi về phòng..."
"Đừng làm ta sợ ta được không? Tiểu thư không phải đã chết lâu lắm rồi sao?"
"Ta cũng không biết tại sao a, đến bây giờ ta cũng hoài nghi là ta đang nằm mơ!"
"Phu nhân đâu? Lão gia đâu? Thiếu gia đâu? Bọn họ nói thế nào?"
"Phu nhân đi dưỡng bệnh còn chưa có trở lại đâu! Lão gia đêm qua tiến cung giờ còn chưa trở lại, hiện tại cũng có thể là đang chầu tảo triều đi, không biết sao còn chưa trở lại, thiếu gia hiện tại hẳn là còn ngồi ở trong nhà lao đi.. Lục gia hiện tại thảm như vậy, chẳng lẽ là tiểu thư hiếu thuận, linh hồn dưới cửu tuyền không yên nghỉ được nên trở về?"
"Ngươi nói vậy cũng có lý... Ai nha đừng nói nữa, giữa ban ngày mà ta cũng thấy lạnh sống lưng đây này."
...
Cửa phòng ngủ bị kẽo kẹt đẩy ra, hạ nhân vây quanh cũng đều im lặng không dám nhiều lời.
"Thường Hoan, có chuyện gì vậy? Tối hôm qua người trở về thật là tiểu thư à?" Có kẻ gan lớn vẫn không kềm được lòng hiếu kỳ dũng cảm mở miệng hỏi.
Thường Hoan cầm khăn lau vệt mồ hôi, bộ dạng mệt muốn chết nói: "Các ngươi hỏi ta, ta cũng không biết, đại phu nói tình huống không tốt lắm, các ngươi cũng đừng ở chỗ này ầm ĩ như ong vỡ tổ nữa, tất cả giải tán đi, chờ lão gia trở về hẵng nói."
Nói tới đây, bên trong truyền ra một tiếng kêu the thé, rồi lại loảng xoảng vài tiếng bình chậu đụng nhau, Thường Hoan vọt vào, liền thấy Lục Kiến Chu ngổn ngang từ trên giường ngã xuống, ôm cánh tay, miệng không ngừng lải nhải: "Niệm Thi.. Niệm Thi.. Ta sai rồi.. Đừng rời bỏ ta.."
"Tiểu thư! Ngươi đây là có chuyện gì hả!" Đôi mắt sưng đỏ của Thường Hoan lại cay cay, kém chút vừa khóc vừa đi tới, "Ngươi... Ngươi gọi quận chúa làm cái gì a... Ta đi tìm nàng cho ngươi, ngươi ngoan ngoãn nằm dưỡng bệnh được không?"
Lục gia huynh muội khi còn bé thân thể đều không tốt, Thường Hoan chiếu cố mấy năm, nhìn bọn họ lớn lên, hiện tại lại là một bộ dạng sống không bằng chết như vậy, khẳng định đau lòng, đem Lục Kiến Chu một lần nữa dìu lên giường, phân phó mấy nha hoàn trông coi, vội vã đi tới Phủ quận chúa: "Nếu lão gia trở về liền nhanh chóng bẩm báo việc này!"
Thế nhưng khi hắn tới Nghiêu vương phủ, lại phát hiện nơi đó đã bị dán giấy niêm phong, lại có thật nhiều quan binh trấn giữ: "Tiểu nhân là gia đinh nhà Lục Tướng quân, cầu kiến quận chúa đại nhân!"
"Lục gia? Chúng ta là do Lục thiếu tướng quân phái tới đó a, Nghiêu vương tâm địa bất lương ý đồ mưu phản, nơi này đã bị bao vây, ngươi vẫn là trở về đi!" Quan binh cầm đầu kia nói xong, Thường Hoan đã hoảng sợ đến nỗi cằm cũng muốn rớt xuống.
========================
"Nàng không cần làm ô uế tay của con, mà hẳn là để ta tự mình giải quyết..." Lê Tú Yên rút kiếm, cách đó không xa Nghiêu vương máu me đầy mặt, tiếp theo trong nháy mắt, dùng sức hướng Thu Anh Lạc trên người chém tới, "Ngươi âm mưu tính toán tường tận, sai là sai ở chỗ chớ nên đem ý đồ đặt lên trên người nữ nhi của ta, trên đời này, cũng chỉ có Lê Tú Yên ta, mới ngàn lần vạn lần chịu đựng ngươi, nếu như thực sự không hiểu trân quý là cái gì, liền để ta tự tay tiễn ngươi một đoạn đường..."
Thời điểm bảo kiếm chui vào thân thể người nọ, Lê Tú Yên rốt cục đã mất đi chút sức lực cuối cùng, ngã vào lòng Nghiêu vương, mà Thu Anh Lạc lăn mấy bậc cầu thang, thẳng tắp lăn tới chân Lục Kiến Dực.
Lục Kiến Dực chỉ do dự hai giây, liền chặt lấy thủ cấp người kia, dâng lên trước mặt Hoàng đế tranh công.
Hoàng Thượng đã bị đánh nói không nên lời, bây giờ nhìn thấy đầu người kia, cũng bị dọa lui về sau mấy bước, nhưng chỉ chi chi nha nha không biết là nói cái gì.
"Tú Yên, Tú Yên, tỉnh lại đi, cố gắng một chút nữa, ngự y! Ngự y đâu! Nhanh truyền ngự y đến a!..." Nghiêu vương ôm lấy người trong ngực, tê tâm liệt phế kêu lên, "Ngươi sao lại ngốc như vậy, mấy năm nay ta vẫn nhớ tới ngươi, tại sao ngươi không nói ra, tại sao lại ngốc như vậy..."
Dưới đài có mấy ngự y do dự mấy lần, vẫn là mạng người quan trọng, lên điện, nhưng lại chần chờ không dám tới gần bắt mạch.
"Niên Canh..." Lê Tú Yên phun ra mấy ngụm máu đen, cũng chỉ còn chút hơi thở mong manh, "Ta cả đời quá phận si tình, đả thương rất nhiều người, nhất là có lỗi với ngươi cùng Niệm Thi... Ngươi không trách ta, chính là trừng phạt lớn nhất dành cho ta, dù cho ta có xuống âm tào địa phủ, cũng không chuộc hết tội."
"Không, ta không có trách ngươi, ta làm sao lại trách ngươi.." Niên Canh muốn lau đi vết máu cho Lê Tú Yên, nhưng mà trên mặt càng xoa càng nhiều máu, "Ta chỉ hận mình không tốt, mới khiến ngươi đi yêu người khác..."
Lê Tú Yên không còn sống được bao lâu nữa, trong lúc hồi quang phản chiếu, cuối cùng mắt nhìn Niên Niệm Thi trên long ỷ cả người đều không tốt, giống như mỗi một lần trước đó nàng ngoái nhìn nhìn bà hoặc là chỉ cho bà một cái bóng lưng, ôn nhu mà từ ái cười nói: "Niệm Thi, ta xấu thế này, con còn nguyện ý gọi ta là nương sao?......"
Niên Niệm Thi hoảng hốt nhìn nàng,
Người này đi theo chăm sóc mình mười bảy năm chưa từng rời đi.
Thế nhưng nàng vẫn cảm thấy mình là đứa nhỏ không có mẹ.
Môi mỏng hồng phấn run run, cuối cùng cũng không có phát ra âm tiết.
Một giây kia Lê Tú Yên nhắm mắt, Niên Niệm Thi rốt cục cũng đã mất đi toàn bộ khí lực...
"Người đâu, Nghiêu vương rắp tâm mưu phản, trực tiếp bắt giam, chờ phán xét sau!" Tiếng Lục Kiến Dực âm vang trong đại điện rộng lớn, lệnh bài trên tay Niên Niệm Thi rơi xuống mặt đất, phát ra va chạm nhỏ không thể nghe rõ.
Ta nên làm gì đây...
Lục Kiến Chu...
Niên Niệm Thi vừa nhớ tới cái tên này, đã nhìn thấy khuôn mặt cơ hồ giống nhau như đúc kia đến gần, đem đao đặt trên cổ nàng: "Quận chúa, Kiến Dực thật đắc tội!"
"Ngươi cho rằng chỉ bằng ngươi cũng có thể giết được ta sao?" Lục Kiến Dực không nghĩ tới, Niên Niệm Thi dưới lưỡi đao lại không chút sợ hãi. Ngược lại, người đang chuẩn bị xuống tay, bị nhìn bởi ánh mắt khinh bỉ như vậy trong lòng có chút lo sợ không giải thích được.
Niên Niệm Thi đối diện đứng lên, bức Lục Kiến Dực liên tục lùi về phía sau: "Ngươi theo Thái tử nhiều năm như vậy, sao ngay cả tin tức át chủ bài trọng yếu như vậy Kim quý phi cũng không nói cho ngươi?"
Đến bước đường cùng, Lục Kiến Dực thực sự nghĩ không ra còn có cái gì có thể chuyển cơ, Niên Niệm Thi ắt chỉ là đang hù dọa mình thôi, nhưng người kia tự tin như vậy, cầm thánh chỉ chưa viết cùng bút lông trên bàn, ném vào trước mặt Hoàng đế.
Hoàng Thượng bị câm thoát khỏi bắt giữ, cơ hồ là bò qua nhận lấy, nằm rạp trên mặt đất vội vàng viết thủ dụ.
- - phế Thái tử, lập hoàng trữ, thẩm vấn Kim quý phi, không được động tới một cọng lông tơ cả nhà Nghiêu vương!
Niên Niệm Thi một lần nữa nhặt bức thánh dụ vàng chói lên, liếc xéo bách quan: "Còn cần cầm ngọc tỉ đến đóng dấu nữa sao?"
"Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" Không biết ai cầm đầu, mặc kệ trên điện là Lục Kiến Dực chủ ý bắt giặc, vẫn không tạo nên thân Hoàng đế, vẫn là theo đám bách quan lộn xộn ngã trái ngã phải, trong tàn cuộc loạn thất bát tao như vậy. Đến cuối cùng, chỉ có Niên Niệm Thi một người vẫn còn đứng.
========================
Càn Thanh Cung đèn sáng một đêm.
Niên Kiền vốn miễn cưỡng dựa vào dược vật duy trì thân thể, hiện tại bị bức thoái vị như vậy, tựa như qua mấy ngày mà đã già hơn mấy chục tuổi, đèn khô dầu cạn cô độc lẻ loi.
Ngay cả lời đầy đủ cũng không phát ra được, chỉ có thể càng không ngừng chi chi nha nha...
"Phần Tuy công chúa giá lâm!" Ngoài cửa vang lên thông báo, hoàng hậu phục ở trước giường khóc thút thít nức nở ngẩng đầu, có chút oán trách nói, "Hoàng Thượng, ngươi quả nhiên vẫn là miệng chứa dao găm nhưng tấm lòng như đậu hũ, đến quan khẩu này rồi mà vẫn không quên cho thả nữ nhi phạm sai lầm! Để cho nàng lấy công chuộc tội, báo cho ta biết mà giúp Nghiêu vương."
"Phu --" không có ai biết Hoàng Thượng muốn nói gì, Niên Kiền cũng từ bỏ.
Mà Phần Tuy vừa tiến đến liền nhào tới giường, khóc so với ai khác đều thê lương hơn: "Hoàng a mã -- Phần Tuy tới thăm người, Phần Tuy ở trong lãnh cung đã tỉnh táo lại rồi, về sau nhất định sẽ làm nữ nhi ngoan của hoàng a mã!"
"Bổ --" Hoàng đế lại khó khăn nói gì đó, Phần Tuy xích lại gần, vậy mà giống như nghe hiểu, gọi cung nữ thái giám canh giữ đến nói, " hoàng a mã nói có việc muốn cùng ta nói riêng, để mọi người lui xuống trước đi..."
"Quả nhiên là phụ tử liên tâm..." Hoàng hậu nhìn, cũng là gạt lệ, "Ngay cả ta đều nghe không hiểu hoàng a mã của con nói cái gì..."
"Hoàng ngạch nương, ngài cũng đi xuống đi, Phần Tuy cùng hoàng a mã đã lâu như vậy không gặp, có nhiều chuyện muốn tâm sự với nhau..." Phần Tuy lê hoa đái vũ, lại là rơi xuống một dòng nước mắt, mà nằm ở trên giường Hoàng Thượng nghe lời này, cũng là rất kích động: "Yêu --" vài tiếng.
Hoàng hậu nhìn, cũng không miễn cưỡng, đối với Hoàng Thượng đang không ngừng đập giường nói: "Được rồi, được rồi, ta hiểu ý tứ của người, các ngươi hảo hảo tâm sự đi, ta đi là được, không cần hối ta!"
"Mô --" Con ngươi Hoàng đế gắt gao co rút, trừng mắt với Phần Tuy, nhưng một câu cũng nói không ra.
"Hoàng a mã có phải muốn hỏi, Phần Tuy là được ai phóng thích?" Phần Tuy đến gần, hồn nhiên ngây thơ chống cằm, bộ dạng như nhìn cái gì đó rất thú vị, chăm chú nhìn Hoàng đế đang nằm cũng không được dậy cũng không xong, "Hậu Triệu hiện tại làThái tử, Hoàng Thượng hiện tại lại long thể khiếm an, cơ hội tốt như vậy, Phần Tuy làm sao có thể không nghĩ biện pháp từ trong cái lãnh cung băng lãnh kia đi ra hít thở không khí."
Nâng chén thuốc ở đầu giường lên như món đồ chơi, Phần Tuy ngữ khí vẫn vô hại như thế: "Cái lãnh cung kia thật đúng là kinh người, bất quá Phần Tuy dù sao cũng đã từng được hoàng a mã cho trải nghiệm qua địa phương còn kinh người hơn, đã ra khỏi, liền không muốn trở lại... Cho nên hoàng a mã tốt nhất là giống như bây giờ, vĩnh viễn không nói được lời nào, hoặc là lợi hại hơn một chút, động liên tục cũng không động được, làm một cái con rối, một cái xác chết di động, an tĩnh phù hộ Phần Tuy giúp đỡ Hậu Triệu hảo hảo đem Đại Kiền phát triển phồn vinh hưng thịnh."
Một viên dược hoàn màu đen bị ném vào trong chén, Niên Kiền ú ớ lợi hại hơn, Phần Tuy phủi tay, cười nói: "Hoàng a mã không cần kinh hoảng, thứ này ngài cũng không phải lần đầu tiên ăn, ngươi không phải rất thích ăn thuốc trường sinh bất lão sao? Cái này có thể gây tê liệt người tứ chi, dần dần giết chết người ăn nó, quốc sư do ta chỉ đạo cũng không biết cho ngài ăn bao nhiêu hồi, chỉ là hôm nay lượng có lớn hơn một chút, Phần Tuy sợ hoàng a mã sau khi ăn lại bệnh không dậy nổi, cho nên mới trò chuyện bày tỏ hiếu tâm, tự mình đến cho ngài ăn..."
Niên Kiền cắn chặt hàm răng, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, Phần Tuy đành phải lựa chọn phương pháp cực hình theo lỗ mũi rót thuốc vào dạ dày cho hắn.
Khi dược thủy đen đặc rót vào, Niên Kiền mắt cũng chỉ còn lại tròng trắng, ngay cả động cũng không động được.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn Phần Tuy lấy ra một phong thánh chỉ đã chuẩn bị xong, cầm tay hắn điểm chỉ lên: "Hoàng a mã an tâm đi đi, giang sơn tốt đẹp này liền cứ giao cho Phần Tuy."