Ba Mươi Sáu Kế Hưu Thê

Chương 51: Tam giáp




Editor: Tâm Hân Nhã

Phần Tuy quăng banh qua cho hai bà tỷ tỷ.

"Cá nhân ta khá là thích Lục Kiến Chu nha..." Cận Khuynh Thấm nói xong liền bị Lục Kiến Dực tan nát cõi lòng u oán liếc một cái, không đành lòng mà che mặt nhìn đi chỗ khác.

Sau đó lập tức bị Niên Niệm Thi cắt ngang: "Không được!"

Cận Khuynh Thấm chấn kinh quay mặt lại hỏi: "Vì sao không được?" Niên Niệm Thi ngươi không phải còn thích Lục Kiến Chu hơn cả ta sao? Giả bộ gì chứ? Ngươi không được cái gì mà không được chứ?

Niên Niệm Thi bị nhìn liền đỏ mặt, nhưng vẫn sợ Phần Tuy làm thật chiêu Lục Kiến Chu làm phò mã, che giấu tiểu tâm tư nói: "Ta chẳng qua là cảm thấy Lục Thập Thất xứng đáng hơn."

Lục Thập Thất nghe, tưởng là Bá Nhạc xem tướng ngựa*, càng thêm cảm kích: "Tạ quận chúa quá khen."

(*Bá Nhạc tướng ngựa*: tưởng Niên Niệm Thi thực sự thấy mình tài giỏi)

Niên Niệm Thi đành phải miễn cưỡng: "Ha ha" một tiếng, liếc mắt qua Lục Kiến Chu đang bất mãn ở bên cạnh, đoán chừng tên ngu xuẩn kia cũng không hiểu ý tứ của mình...

"Nếu đường tỷ đã nói như thế... Vậy..."

Quả nhiên, lúc Phần Tuy nghe theo mà điểm thứ hạng, Lục Kiến Chu lại đi ra làm loạn: "Không được!"

"Có? Gì? Không? Được?" Phần Tuy thật không muốn cùng Lục Kiến Chu toàn thân đều kỳ quái này nói bất kỳ câu nào.

"Ách... Thảo dân chẳng qua là cảm thấy mình so với Lục công tử càng xứng đáng đứng đầu bảng hơn thôi." Lục Kiến Chu chắc chắn sẽ không nói mình kỳ thật cũng ở một phe với Phần Tuy, muốn làm khó dễ Niên Niệm Thi.

Phần Tuy rất thắc mắc nàng sao lại tự tin đến vậy: "Vì sao ngươi tự tin như vậy?"

Lục Kiến Chu cứng họng.

"Bài thi của Lục công tử đạt điểm cao nhất... Lục cô nương văn chương so ra vẫn còn thiếu chút hoa lệ từ tảo..." Chấm bài thi chính là phong quyển, Niên Niệm Thi kỳ thật có nhìn qua thí quyển của tam giáp, xem đến bài của Lục Kiến Chu vì man-thiên-quá-hải (cố tình giấu diếm) cố ý viết chữ khác đi, lúc chưa nhận ra trong lòng còn kêu thầm một tiếng cái đứa này chữ còn xấu hơn cả Lục Kiến Chu làm sao có thể đi ghi danh khoa cử, cho nên dù bài viết có hợp ý mình đi nữa cũng trừ điểm thí quyển của nàng, vì không thể nói ngay trước mặt nên chỉ có thể làm như vậy.

Cũng đã chủ động tìm cơ hội để nói chuyện với Lục Kiến Chu, thế nhưng Lục Kiến Chu nhất định chết tâm nhìn cũng không nhìn nàng một cái, đối đáp với Phần Tuy, làm cho Niên Niệm Thi có cảm giác một trận thất bại: "Thảo dân võ công lợi hại nhất trong ba người."

Lần này thi là Văn Trạng Nguyên chứ không phải Võ Trạng Nguyên...

Mọi người đều mờ mịt, Lục Kiến Chu cũng biết điều này, nhưng nàng vẫn cưỡng từ đoạt lý: "Hiện tại không phải đều nói là cần tố chất giáo dục sao, thảo dân chính là một học sinh tổng hợp ba tốt, càng xứng đáng làmTrạng Nguyên!"

Vừa nói xong đã không khách khí, một cú quét đường chân vội vàng tấn công Lục Thập Thất không kịp chuẩn bị...

Lục Thập Thất cũng không phải kẻ ăn chay, nhảy lên tránh thoát lại nhẹ nhàng tiếp mấy chiêu.

Lục Kiến Chu mặc dù là tập võ từ nhỏ, nhưng dù sao cũng không so được như người luyện võ trong giang hồ, lại thêm hai năm nay một mực khổ đọc thi thư, cũng không luyện tập chút nào, chẳng mấy chốc rơi vào thế hạ phong.

Bất quá lòng đố kị đã che mất cặp mắt đáng thương của nàng, chiêu chiêu trí mạng toàn nhắm vào chỗ hiểm...

Lục Thập Thất cũng ý thức được mình hoàn toàn bị biến thành bia ngắm, giày tú hoa của Lục Kiến Chu còn cách của quý của mình một phân, lúc này mới tùng hạ đưa tay bóp cổ nàng nói: "Khiêm nhượng rồi!"

Lục Kiến Chu không chút do dự đá tới......

......

......

......

"Đúng là đồi phong bại tục, đạo đức bại hoại! Người như vậy cho cái chức Thám Hoa cũng không xứng, còn muốn làm Trạng Nguyên, đúng là si tâm vọng tưởng!" Niên Niệm Thi sửng sốt, khó khăn nhịn cười, giả bộ xụ mặt nghiêm túc quở trách.

Cận Khuynh Thấm châm ngòi thổi gió thêm mắm thêm muối nói: "Đúng đó, nghe nói Lục công tử tuổi đã cao còn chưa cưới vợ, nổi danh là trung niên mỹ nam tử, kim cương Vương lão ngũ, phen này có thể phải cô độc cả đời rồi."

"Ha ha... Kỳ thật bản cung vẫn rất là quý nhân tài. Nhưng nhìn hai vị vì tranh cái chức Trạng Nguyên mà náo thành cục diện như vậy thật là khó coi, cho nên bản cung cảm thấy chức Trạng Nguyên này sẽ ban cho Lục Kiến Dực." Phần Tuy còn không phải hiểu rất rõ cái chỗ kia không được đá, chỉ là nàng ngay từ đầu đã dự định sẵnTrạng Nguyên phải là Lục Kiến Dực, bởi vì nàng muốn hù dọa Niên Niệm Thi.

Không nghĩ tới sau khi tin này được tuyên bố, người tỏ ra tiếc nuối tựa hồ cũng chỉ có Lục Thập Thất đang che hạ bộ.

Hoặc có thể nói nàng biểu lộ căn bản cũng không phải là tiếc nuối, nàng là đang suy nghĩ, cho dù người ta từ nhỏ được xem như nam nhân mà nuôi dưỡng cũng không thể chịu đối xử như vậy nha...

Đồ Lục Kiến Chu vong ân phụ nghĩa, uổng công ta còn cứu ngươi một mạng, mẹ nuôi không dạy cho ngươi nữ nhân thì chỗ này cũng không được đá sao!

"Tất cả mọi người không có ý kiến gì sao? Vậy chức Trạng Nguyên này sẽ là Lục Kiến Dực, Bảng Nhãn Lục Thập Thất, Lục Kiến Chu lòng dạ nhỏ mọn, tạm thời cho cái chức Thám Hoa." Phần Tuy dò hỏi lại một lần.

Cận Khuynh Thấm: "Uhm..."

Vẫn là Niên Niệm Thi hiểu nàng, dù sao cũng được một màn kia chọc cười, tâm tình sảng khoái, khó có được một lần ăn miếng trả miếng với Phần Tuy: "Chuyện Công chúa nói kén phò mã, còn làm thật không?"

Ngọa tào (Cmn), không phải chứ? Niên Niệm Thi thật sự không để ý ta muốn chồng cũ của nàng?

Nhìn như vậy đúng là không để ý sao?

Vậy giờ làm gì đây?

Phần Tuy nghĩ mới nghĩ tới đó, Lục Kiến Dực đã cấp tốc phản ứng: "Kiến Dực trong lòng đã có người..."

Còn chưa mở miệng đã bị cự tuyệt, uổng công ta còn đem ngôi Trạng Nguyên cho ngươi! Phần Tuy cảm thấy mất mặt chết thôi: "Ai nói phò mã nhất định phải chiêu Trạng Nguyên! Ta ghét nhất là mấy xú nam nhân! Lục Kiến Chu, ngươi có muốn làm phò mã của ta hay không!"

Phần Tuy đã là vò mẻ không sợ rớt, dù sao Lục Kiến Chu cũng là nữ, hẳn là cũng sẽ không không nể mặt mũi mà từ chối.

Không ngờ Lục Kiến Chu còn chưa lên tiếng, Niên Niệm Thi đã bị nàng không chính không tà đâm cho một đao mà xiêu xiêu vẹo vẹo rồi: "Công chúa nhường Lục Kiến Chu cho ta, ta giúp ngươi phê tấu chương ba ngày."

"Đây cũng không phải là không thể, nhưng mà vì sao..."

"Mười ngày"

"Ngươi cũng thích Lục Kiến Chu này? Ngươi không phải thích Lục Kiến Dực sao?"

"Nửa tháng"

"..."

"Công chúa không nói lời nào coi như là chấp nhận, vậy Niệm Thi đi trước một bước."

Lục Thập Thất chỉ cảm thấy một trận gió thổi qua, sau đó Lục Kiến Chu bị lảo đảo không đứng vững lại bổ nhầm thêm cho một cước hung ác...

"Ê, ngươi người này thích gây chuyện hả?!" Lời Lục Thập Thất bị nhấn chìm trong tiếng gió, Cận Khuynh Thấm vội đuổi theo cũng lại bổ thêm đao, trực tiếp đụng hắn đến nỗi bốn chân chổng lên trời.

"Hai người các ngươi chờ ta một chút! Niên Niệm Thi ngươi đê tiên, chúng ta đã nói là cạnh tranh công bằng rồi mà!"

Lục Thập Thất thật vất vả mới đứng vững, đã nhìn thấy trước mặt là Phần Tuy một mực cố gắng chống đỡ bá vương chi khí đã giống quả cà gặp sương đang đi xuống, hai cặp mắt thủy nộn đang nhìn nàng, hiện nguyên hình là một tiểu la lỵ: "Có phải ta mới là người cần đọc sách nhất? Vì sao không có ai nguyện ý làm phò mã của ta?"

Lục Thập Thất một tay che háng, một tay có chút yêu thương xoa xoa má nàng: "Ngươi nghĩ nhiều rồi, ngươi rất đáng yêu, khắp thiên hạ không biết bao nhiêu người muốn làm phò mã ngươi đó!"

"Thật sao?" Phần Tuy như thấy lại ánh mặt trời, khịt mũi nói, "Vậy ngươi nguyện ý làm phò của ta mã sao?"

"Chuyện này..." Tuy nói xã hội bây giờ tập tục cởi mở, nhưng Lục Thập Thất vẫn không dễ dàng mở miệng nói ra thân phận nữ tử của mình...

Sau đó hạ bộ lại bị đá tiếp một cước không nhẹ không nặng: "Ngươi đừng si tâm vọng tưởng! Bản cung nói chơi thôi! Bản cung sao lại cảm thấy mình xấu đây! Ngươi lão nam nhân như vậy mới không xứng với bản cung! Bản cung... Bản cung không chơi với ngươi!"

Cái tiểu nha đầu kia thở phì phò bỏ đi mất, Lục Thập Thất lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, mang theo chút cưng chiều của bậc trưởng bối nhỏ giọng mắng: "Con nít quỷ..."

===================

Xuyên qua hành lang thật dài trong hoàng cung, vượt qua biển người mênh mông trong thị trấn, bay vọt qua ngõ hẻm mê loạn.

Lúc Niên Niệm Thi dừng bước, chính mình cũng để ý là đã tới ngõ cụt.

Nàng lúc này mới quay đầu vững tin mình không phải trong mộng cảnh giống như ngàn vạn lần ngủ mơ trước đây, người trước mắt tinh mi thiện mục, cao hơn mình một cái trán, nữ tử thanh tú kia đúng là Lục Kiến Chu.

Lục Kiến Chu bị Niên Niệm Thi trăm phương ngàn kế đuổi đi, nàng thật sự đã trở về.

Hơn nữa còn có một chút khác xưa.

Có lẽ căn bản cũng không có gì thay đổi, chỉ là sự giảo hoạt trong ánh mắt lười biếng kia, có chút sắc bén để lộ ra cơ trí quang mang: "Tay thảo dân cũng bị đau đến cắt thành hai khúc rồi, quận chúa cứ như vậy muốn ta?"

Ánh mắt Niên Niệm Thi có chút trở nên nghiêm túc có ý tứ là -- nói tiếng người (khúc này chịu, ko biết ý tác giả)

"Được rồi, là ta quá nhớ ngươi, cho nên mới trở về." Lục Kiến Chu không dài dòng nữa, kéo Niên Niệm Thi tới, gấp gáp ôm một cái ôm thân mật đến không có khe hở, "Ta nhớ ngươi muốn chết. Niên Niệm Thi, Lục Kiến Chu nhớ ngươi muốn chết."

"Hai người các ngươi thấy buồn nôn không vậy..." Rốt cục Cận Khuynh Thấm cũng đuổi đến nơi, trái tim pha lê vỡ nát rơi đầy đất, nhưng vẫn là không ăn được nho thì nói nho xanh.

Lục Kiến Chu đắc ý nhìn vật mình sở hữu ở trong ngực, khoe khoang với Cận Khuynh Thấm nói: "Ta dùng chiêu giả-đạo-phạt-Quắc này thật hiệu quả nha. Ngươi nhìn nàng nhào vào ôm ta nè."

Kiêu ngạo khiến người ta lạc hậu, vừa nói xong câu đó, Niên Niệm Thi liền đẩy nàng ra, khoanh tay khiêu khích nhìn nàng: "Cho nên ở trước mặt công chúa càng muốn tranh chức Trạng Nguyên, ngươi ngay từ đầu đã biết nàng muốn kén phò mã?"

"Ngươi đa nghi quá, ta làm sao biết được các ngươi kháo nhau làm chuyện gì chứ?" Lục Kiến Chu rất "Oan uổng" nói.

Mà đồng đội như heo Cận Khuynh Thấm cũng ra vẻ không biết gì hết: "Đúng vậy nha, Kiến Chu mới về được ba ngày, làm sao có thể biết nhiều như vậy?"

Về được ba ngày? Hai ngày trước đó thì đi đâu?

Niên Niệm Thi sao lại nhìn không ra các nàng đây là kẻ xướng người hoạ, có chút đố kỵ nói: "Vậy ngươi nhớ cũng nhớ xong rồi, nhìn cũng nhìn thấy rồi, mời trở về đi."

Đây vẫn là Niên Niệm Thi ngoan ngoãn vừa nãy sao, rõ ràng lại ngạo kiều nữa rồi, Lục Kiến Chu cũng mất kiên nhẫn: "Niên Niệm Thi, ngươi có mấy cái ý tứ vậy?"

"Vẫn chỉ có một cái ý tứ này, chiêu 【 Thượng-ốc-trừu-thê】này ta dùng tốt chứ?" Niên Niệm Thi bất ngờ qua cầu rút ván, cho một chút ngon ngọt sau đó lại trở mặt không nhận người.

Ngươi trả lại giảo văn tước tự cho ta... Bất quá bây giờ là ở trên địa bàn của người ta, có thể nhịn được thì nhịn không thể nhịn thì cũng phải nhịn, Lục Kiến Chu khó có khi tốt tính nói: "Ngươi bây giờ mời ta đi, ta cũng không biết đi đâu, phủ tướng quân bị Lục Kiến Dực khốn nạn kia chiếm lĩnh rồi, ta đoạt người trong lòng của hắn, cho nên không có mặt mũi trở về. Ngươi nếu vẫn không quan tâm ta, vậy ta đành phải lưu lạc đầu đường xó chợ... Nếu có người hảo tâm nào đó coi trọng mua về làm gia đinh thì tốt rồi, còn có thể Đường Bá Hổ điểm Thu Hương..."

"Vậy thì chúc ngươi may mắn, ta về trước, a mã ta còn đang chờ ta về nhà ăn cơm đây." Chiêu khổ-nhục-kế này căn bản không có tác dụng, xem ra đành phải dùng tới cái chiêu trăm lần trăm thắng kia...

"Khuynh Thấm, ta nhớ ra nhà ngươi cũng là nơi tốt, hai tỷ muội chúng ta cũng đã lâu không có kề gối tâm sự rồi, không bằng..." Vốn đã đi được nửa bước, quận chúa quả nhiên vẫn bị ăn trúng bả này, sửng sốt quay đầu lại nói một câu: "Ngươi đi nhà khác làm gia đinh còn không bằng đến nhà ta đi, ngươi đừng tự mình đa tình nha, ta không có ý tứ gì khác, chỉ là Nghiêu vương phủ vừa lúc thiếu người làm..."

Lục Kiến Chu cùng Cận Khuynh Thấm nháy mắt ra hiệu trao đổi tín hiệu.

- -opus! Thành công "đục-nước-bắt-cá" đột nhập vào trong lòng địch rồi.

Editor: trong chương này mấy cụm từ cách nhau bằng dấu gạch ngang là các kế trong ba mươi sáu kế của Tôn Tử nha.