Ba Mươi Sáu Kế Hưu Thê

Chương 6




Editor: Điều Hòa
Beta: Cheese
Lục Kiến Chu ngày thường ỷ vào chính mình có chút ranh mãnh, rất nhiều chuyện đều là tự ý chủ trương. Hiện tại phát hiện gừng càng già càng cay mới biết hoảng sợ: "Phải làm sao bây giờ? Con thừa nhận với hoàng thượng con thật ra chính là Lục Kiến Chu có còn kịp hay không?"
Lục phu nhân lắc đầu: "Hoàng thượng vốn đã hoài nghi cái chết của Kiến Dực, nhưng bởi vì cha con chủ động cáo lão cho nên một mắt nhắm một mắt mở. Bây giờ con thọc ngang một gậy, Nghiêu vương gia ít ngày nữa khẳng định sẽ nhắc lại chuyện xưa, bàn đến việc tứ hôn. Hơn nữa con quả thật không hiểu chuyện, vì cái gì phải giả trang ca ca. Trước sau biến hóa quá nhanh sẽ khiến người trong thiên hạ nhạo báng, đến lúc đó khẳng định cho con cái tội khi quân, chính là tịch thu hết gia sản rồi xử trảm toàn gia."
Lục Kiến Chu chung quy vẫn còn là một thiếu nữ mười bảy tuổi, vừa nghe hậu quả nghiêm trọng như vậy, lòng bàn tay đều toát mồ hôi lạnh: "Chuyện này phải làm thế nào mới tốt? Nếu để lộ ra sơ hở cho người khác phát hiện, chẳng phải là con liên lụy đến trên dưới Lục phủ sao?"
Lục phu nhân cũng trầm tư: "Hiện tại cũng chỉ có thể đi từng bước tính từng bước, con nhớ kỹ mỗi tiếng nói hành động đều phải bắt chước ca ca của con, đợi đến khi thời cơ chín muồi, cha con từ quan lần nữa. Chúng ta sẽ đi đến chỗ ẩn thân của Kiến Dực, rời xa chốn quan trường ô trọc này, cả nhà vui vẻ hoà thuận, không màng thế sự. . . . . ."
Sự việc của ngày hôm nay, nếu không phải chính mình hành động theo cảm tính thì đã không trở thành sự thật. Nghĩ đến đây, Lục Kiến Chu nhịn không được lại một phen tự trách mình.
Lục phu nhân nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng nàng, đang muốn an ủi vài câu, Thường Hoan vừa lúc đó gõ cửa nói: "Lục phu nhân, lão gia sai nô tài nhắn với phu nhân. Nói là hôm nay lâm triều, Nghiêu vương gia quả thực đã lấy lý do "Xung hỉ" khiến cho hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn. Còn nói phải nhanh chóng chuẩn bị đầy đủ sính lễ, bảo thiếu gia nén bi thương mà thuận theo."
"Hành động nhanh như vậy. . ." Lục phu nhân đều có chút xấu hổ .
"Làm sao bây giờ? Nương, con là nữ nhân a, con không thể cưới vợ!" Lục Kiến Chu nắm chặt Lục phu nhân chết sống không chịu buông tay, "Ca ca đang ở nơi nào, nương mau gọi hắn trở về!"
Tuy rằng chỉ gặp qua Niên Niệm Thi một lần, nhưng không thể phủ nhận là đạo cao một thước ma cao một trượng, chính mình căn bản đấu không lại kiểu người lợi hại như thế.
Lục phu nhân dở khóc dở cười: "Lúc con bắt đầu giả trang ca ca không phải đã tính toán rất kỹ sao? Như thế nào nhanh như vậy liền hoảng sợ? Nương đã giấu ca ca của con ở một nơi bí mật, tạm thời nửa điểm cũng không thể tiết lộ. Ta sẽ tìm vài giang hồ bằng hữu hỗ trợ cho con, những nhân sĩ này đều là người âm thầm bảo hộ ca ca con lúc trước, họ rất hiểu Kiến Dực. Mấy ngày tới con hãy đi theo bọn họ học cách bắt chước ca ca của con. Đợi đến khi Niên Niệm Thi được gả lại đây sẽ nghĩ biện pháp hưu nàng nhưng cũng không thể đắc tội Nghiêu vương gia. Đến lúc đó hắn không còn mặt mũi thì sẽ không giống như bây giờ bởi vì cùng hoàng thượng đối nghịch mà lưu lại cha con ở kinh thành. Nói không chừng việc này còn có thể trợ giúp chúng ta một tay."
"Không được. . . Niên Niệm Thi kia quá lợi hại, nàng không hưu con đã là vô cùng may mắm!" Tiểu bạch thỏ Lục Kiến Chu nhớ tới hồ ly tinh Niên Niệm Thi kia, vẫn con thấy sợ hãi, "Nương vẫn nên đem ca ca đến đây đi! Con từ chối làm việc này! Thú ai đều có thể, chỉ cần không phải là nàng!"
Có lý do để tin như vậy, lần đầu tiên gặp mặt Niên Niệm Thi liền bị nàng cường hôn, trong ngày thành thân làm sao có thể đảm bảo đêm đó nàng không trực tiếp đem mình cởi hết, như vậy thân phận nữ nhi sẽ bại lộ. Hơn nữa nàng là người ca ca thích, nếu chính mình đi thú nàng thì thật là kì quái.
"Hừ, Nương biết các con quả nhiên là đã gặp mặt nhau." Lục phu nhân cười nhạt, "Ba năm trước, lúc đưa tiễn có tới nói cái gì mà cầu Hỉ Thước, chính là con giả trang ca ca ngươi đi phải không? Nương đương nhiên cũng biết quận chúa kia rất khôn ngoan sắc sảo, ca ca của con như vậy, không bị dắt mũi dẫn đi mới là lạ, cho nên càng phải cần đến con. Hơn nữa sự tình chuyển biến thành như vậy đâu trách ai được? Con không phải rất thích đem trách nhiệm ôm hết vào người mình sao? Hiện tại chúc mừng con, thành công rồi đó."
Lục Kiến Chu lần đầu tiên phát hiện mẫu thân mình phúc hắc* như thế, ngay cả thân sinh nữ nhi cũng tính kế!
(*Phúc hắc: lòng dạ đen tối)
Chính mình ăn trúng bã rồi !!!
Các ngươi quả nhiên là đại hôi lang a. . .
Nước mắt chảy ròng ròng TAT
=======================
Ngày Thành thân định là ngày bảy tháng bảy.
(Lời editor: nếu là 7/7 thì chẳng lẽ qua một năm rồi sao? Vì binh sĩ về ngày trùng cửu (9/9).
Beta: Đoạn này thật sự không hiểu ý tác giả. Nếu nói là qua một năm thì hợp lý hơn. Người xưa qua niệm rằng trong thời gian nhà có tang chế không nên tổ chức hỉ sự. Hiện tại mọi người cứ nghĩ là Lục Kiến Chu đã chết nên phải đợi mãn tang mới tiến hành cưới hỏi. Thời gian để tang cha mẹ là 3 năm, anh chị em trong nhà là 1 năm. Tuy nhiên tác giả vẫn dùng mốc thời gian "ba năm sau" thay vì 4 năm. Tóm lại, chúng ta cứ hiểu ngày thành thân và ngày trở về là cùng một năm để truyện được liền mạch.)
Lục Kiến Chu hầu như bày ra dáng vẻ văn nhược thư sinh, mà ngay cả Lục Vọng cũng bị che mắt-- Lục phu nhân biết hắn cổ hủ chính trực, cho nên lừa hắn giấu không cho biết đó là Lục Kiến Chu.
Trong ánh mắt hâm mộ ghen tị oán hận của mọi người , tân lang có phần bệnh trạng như vậy mà đoạt được đệ nhất thiên hạ mỹ nhân sao?
Vén lên hỉ khăn màu đỏ, ba năm không gặp, nàng tựa hồ đã trổ mã càng thêm xinh đẹp, nét ngây ngô trước đây đã không còn thay vào đó là nhiều hơn vẻ thuần chân của thiếu nữ.
Chính là từ trong con ngươi kia phát ra ma lực mê hồn đoạt phách, cùng toàn thân trên dưới phát ra khí chất không ai bì nổi. Mà Niên Niệm Thi nhìn thấy ánh mắt của Lục Kiến Chu, ẩn giấu càng nhiều thâm tình của mà nàng không thể hiểu được.
Rõ ràng chỉ có ba năm không gặp, Niên Niệm Thi lại cảm thấy được đứng trước mặt khiến nàng nắm không thấu.
Vốn nghĩ rằng, Lục Kiến Chu cùng Lục Kiến Dực cho dù lớn lên giống nhau như đúc, Niên Niệm Thi nàng chỉ cần liếc mắt một cái là đã phân biệt được chân tướng.
Có lẽ tin tức nửa thật nửa giả kia quả thật làm cho mình khiếp đảm. Hơn nữa ba năm trước cuối cùng cũng lẻn được vào phủ tướng quân, quả thật chỉ nhìn thấy một cái phòng trống, tiếp sau đó là ba năm nhẫn tâm bặt vô âm tín.
Lông mày của nàng có phần nồng đậm hơn, thiếu đi nét ôn nhu của nữ tử, cánh mũi cong cong như bút lông phác họa nên, làn da cũng đen đi rất nhiều, để lộ ra nam tính oai hùng đặc hữu.
Lục Kiến Chu bị quan sát đánh giá như vậy liền không được tự nhiên, cho là trang dung mình chuẩn bị mất vài canh giờ đã bị nhìn ra một cách dễ dàng. Nhưng vì đã được huấn luyện lâu như vậy, vẻ mặt cũng không có biểu hiện ra từng bước đến gần không một chút lực mà kéo kéo cánh tay Niên Niệm Thi. Cảm giác người nọ thân thể thật mỏng manh yếu đuối, lại một trận tâm trì: "Niệm Thi, Kiến Dực không phụ khải hoàn trở về ước hẹn, cuối cùng đã thú được nàng !"
Niên Niệm Thi trong lòng sau khi nghe được cái tên kia, rốt cục vẫn là mặt lạnh. Quay mặt sang chỗ khác không hề nhìn đến nàng, mà ghé mắt chuyên chú xem bàn tay của Kiến Chu.
Mu bàn tay bóng loáng nhẵn nhụi, rõ ràng là bàn tay nhỏ nhắn yếu ớt của nữ tử, nhưng là trong lòng bàn tay, đường nối giữa ngón cái và ngón áp út, lại có một vết chai.
Đó là đôi tay nắm binh khí.
"Kiến. . ."
Cái tên này nàng đêm ngày chờ mong mà giờ đây ngân linh nhạc ngữ* nói không nên lời, Lục Kiến Chu chột dạ phát hiện nàng tựa hồ đã nhận ra cái gì, thu hồi đôi tay, tự giễu cười cười nói: "Hai bàn tay này ba năm trước vốn là dùng để đánh đàn, nhưng đến chiến trường , cho dù có Kiến Chu che chở, vẫn là không thể không tự mình đảm đương, phải đụng đến băng lãnh đao tiễn."
(*Ngân linh nhạc ngữ: thật tâm thật ý)
Cứ như vậy, Niên Niệm Thi vừa dấy lên tia hi vọng , lập tức bị dập tắt.
Lục Kiến Chu xem nàng biểu tình đau thương mặc dù không biết vì sao. Vốn dĩ không phải ý định ban đầu của chính mình, nhưng vẫn là nên thay ca ca làm cho nàng vui vẻ, vì thế nhấc lên đàn tranh cổ trên bàn , một bên xuất ra bên hông cây bích lục trường tiêu, nho nhã ngồi xuống nói: "Niệm Thi, ba năm trước khúc《 Trường Đìình Ngoại 》kia vẫn quanh quẩn bên tai ta, Kiến Dực thường đối nguyệt uống rượu, chỉ đợi một ngày có thể cùng nàng cộng tấu một khúc. Đúng vào đêm động phòng hoa chúc, không bằng ta và nàng phu thê hòa huyền, đối tửu đương ca*?"
(*Đối tửu đương ca: vừa hòa tấu vừa uống rượu)
Không nghĩ tới Niên Niệm Thi dường như không có hứng thú lắm, trực tiếp cự tuyệt đề nghị của nàng: "Không được, đêm nay đã muốn mệt chết rồi, thời gian tấu đàn còn nhiều mà, ngày khác tấu cũng không sao."
Lục Kiến Chu không thông âm luật, nhưng Lục Kiến Dực là địch tiêu công tử tiếng tăm lừng lẫy. Điểm này Niên Niệm Thi lại hiểu rõ hơn hết.
Lục Kiến Chu huých mũi một cái, rồi lại thở phào nhẹ nhõm một hơi -- tuy rằng những ngày gần đây quả thật có học bù thêm phương diện này, chính là không thông âm luật nên vẫn không thể thổi được như trình độ của ca ca. Nếu không phải nhờ lúc trong quân doanh tình cờ nghe được ca ca nói mớ vài chuyện chỉ sợ thật sự không thể gạt được Niên Niệm Thi!
Niên Niệm Thi chủ động muốn nghỉ ngơi , Lục Kiến Chu che dấu mừng rỡ trong lòng, vẫn nói một câu: "Ừ ừ, Niệm Thi nói rất đúng, ta và nàng còn nhiều thời gian. . ."
Một hơi thổi tắt nến, Lục Kiến Chu vẫn nguyên quần áo nằm quay lưng lại không hề để ý đến Niên Niệm Thi nằm bên cạnh.
============================
Sáng sớm hôm sau, nha hoàn Cẩm Tú, Cẩm Y của quận chúa liền tới gõ cửa.
Lục Kiến Chu đang ngon giấc, lại là người có giấc ngủ nông, cứ như vậy bị trắng trợn đánh thức, một đầu tóc rối rời giường tức giận không biết kiếm nơi nào để trút.
Cẩm Tú, Cẩm Y thấy cô gia vẻ mặt bất mãn, bộ dáng phẫn nộ mà mở cửa, trong lòng cười thầm có phải hay không quấy rầy chuyện tốt của hai vị.
Thế nhưng khi hai người đi vào, lại phát hiện quận chúa đã tắm rửa xong, đang ngồi trước gương trang điểm, đầu giường hỉ phục được xếp ngay ngắn, trên người cô gia y phục tân lang không hề có nếp nhăn, nhất thời cảm thấy rất kỳ quái.
Lại nhìn sàng đan, đúng là không có lạc hồng dấu vết như dự đoán, không khỏi có chút quái lạ.
Liếc nhau, lại nhìn cô gia, đã đứng trước đại môn vươn mình một cái, rồi quay trở lại , mắt nhắm mắt mở lách qua hai người, nằm ôm gối đầu tiếp tục ngủ vùi . . . . .
"Quận mã gia, quận mã gia, ngài tại sao lại nằm xuống, mau đứng lên rửa mặt chải đầu, còn phải cấp phu nhân kính trà thỉnh an nữa!" Cẩm Tú Cẩm Y nói. Cô gia không vội thái giám lại gấp.
Chính là người nọ mơ mơ màng màng, làm sao còn nghe được cái gì nữa. . .
Niên Niệm Thi bên này đã muốn đứng dậy, nhìn về phía giường, chau mày nói: "Đừng quấy rầy hắn, một mình ta đi là được."