Phòng ngủ sang trọng, giường ngủ êm ái, mùi thơm tinh dầu tỏa ra rất dịu nhẹ, cảm giác thoải mái thanh tỉnh này thật sự khiến cho Ngạn Vũ không muốn ngồi dậy một chút nào. Đêm qua cô ngủ rất sớm, sau khi bị tên nào đó “hành hạ” đến hết buổi chiều, vừa tắm rửa xong, cô đã lăn lên giường mà ngủ tới quên trời quên đất. Một giấc ngủ rất dài, dài đến mức quên ăn uống, nếu lúc này không phải vì bao tử cứ réo inh ỏi thì cô chắc chắn sẽ không muốn dậy.
Cố gắng lê lết với cơ thể uể oải, hai chân có chút run run, không biết vì đói hay là vì nguyên nhân nào khác nữa… Ngạn Vũ chậm chạp lắm mới đi được xuống nhà ăn, mỗi bước đi đều kèm theo ánh mắt quan sát, giống như là cô đang đi tham quan viện bảo tàng vậy.
Theo như trong trí nhớ của cô thì Quách viện trước đây và Quách viện của hiện tại hoàn toàn không có sự thay đổi. Cô tưởng chừng như cô chưa hề rời đi vậy, hoặc có đi thì chỉ mới đi một hai ngày rồi lại quay trở về. Bởi vì mỗi ngóc ngách, mỗi viên gạch, hay thậm chí là cách bày bố nội thất đều y hệt như trong trí nhớ quen thuộc của cô từ trước đến giờ. Đến cả loài hoa trưng hôm nay cũng là loại hoa mà cô cực kỳ yêu thích… hoa cẩm tú cầu.
Vú Lê nhìn thấy Ngạn Vũ xuống nhà, vú đang dở tay làm việc cũng phải gấp gáp bỏ dở rồi chạy đến ôm lấy tay cô. Từ hôm qua đến giờ vú rất vui, tới ngủ cũng phấn khích vì nhìn thấy cô đã trở về. Sáng nay lúc ông chủ Quách đi làm, bà còn mạnh dạng đi tới hỏi ông chủ về tình hình của hai người. Lúc nghe ông chủ bảo: “Bà chủ về rồi đó!”, bà đã vui tới mức nhảy cẩng lên. Eo ơi, rõ ràng là người ta yêu nhau mà không hiểu sao bà lại kích động tới như vậy, kỳ cục ghê!
Ôm chặt lấy tay của Ngạn Vũ, vú Lê nhiệt tình hỏi:
– Sao rồi Vũ? Đói bụng rồi phải không? Vú có nấu bún cho con, rồi còn chuẩn bị sẵn bánh mì với sữa cho con nữa… ăn nha… vú kêu người dọn cho con?
Ngạn Vũ rất không khách sáo, vì Quách viện là nhà của cô, nếu không thể trở về thì thôi, một khi đã quay trở lại… vậy thì đây vẫn chính là nhà của cô. Mà đã ở nhà thì làm gì có chuyện khách sáo và câu nệ với người nhà, cô làm không được.
– Dạ, con đói quá vú ơi! Đói lắm luôn!
Vú Lê nghe Ngạn Vũ than thở, vú sốt ruột kéo cô đi tới phòng ăn, thoáng cái bà đã bày hết đồ ăn lên trên bàn cho cô. Vẫn là biểu cảm giống hệt như trước đây, vú thúc giục:
– Ăn đi con, ăn cho béo ra, con gái phải tròn trịa mới đẹp, con ốm quá rồi!
Vũ vì đói nên ăn rất nhanh, cô thích bánh mì chấm sữa, vì vậy món đó trên bàn ăn cũng là món hết sạch đầu tiên. Ăn thêm nửa bát bún, cảm giác bao tử đã được lắp đầy, Vũ thở phì ra một hơi, hớp vào chút nước lạnh, cô gật gù khen ngợi:
– Ngon quá! Về nhà ăn cái gì cũng thấy ngon!
Vú Lê cười toe toét, bà lại giục tiếp:
– Vậy ăn thêm đi con, vú nấu nhiều, nấu nhiều lắm.
Ngạn Vũ gật gù, nhưng sức người có hạn, cô cố gắng ăn cho hết bát bún không để bỏ mứa, chứ thật sự cô không thể nhét thêm bất cứ thứ gì vào bụng được nữa. Ăn xong bữa sáng, vú Lê liền kéo cô đi dạo trong vườn, nhìn cảnh quang trong sân vẫn y hệt như trong trí nhớ của cô, có chút kinh ngạc, cô liền hỏi:
– Vú, mọi thứ vẫn được giữ nguyên từ trước đến giờ ạ? Sao con thấy nhà mình không có sự thay đổi nào hết vậy vú?
Vú Lê cười đáp:
– Thì làm gì có thay đổi đâu con, ông chủ bắt vú với ông Tư giữ nguyên mọi thứ như ngày mà con rời đi. Không cho thay đổi bất cứ thứ gì, tới cây hoa cọng cỏ cũng không được thay đổi.
Cõi lòng Ngạn Vũ nhoi nhói, cô lại hỏi:
– Sao vậy hả vú? Nếu cái gì cần thay đổi thì thay đổi cũng đuợc mà… đâu nhất thiết phải giữ lại…
Vú Lê vỗ vỗ vào mu bàn tay của cô, vú khẽ nói:
– Có lần trong lúc say ông chủ có nói với vú… là do ông ấy sợ lúc con trở về nhìn thấy mọi thứ có sự thay đổi… sợ con không vui… sợ con thấy lạc lõng… vậy nên ông ấy mới bắt giữ nguyên mọi thứ cho đến tận hôm nay. Ông chủ còn nói… đợi con về, cái gì con thấy không vừa mắt thì con đổi. Còn nếu như con không muốn quay trở về nữa, vậy thì dù cho ông chủ có già có chết thì mọi thứ ở trong cái biệt viện này… đều phải giữ nguyên y như lúc con vẫn còn ở đây.
Nghe đến đây, cảm xúc của Ngạn Vũ lại bắt đầu dao động mạnh mẽ. Cô ngắm nhìn vườn hoa trước mặt, cô cũng nhớ lại trước đây, trước khi cô rời đi, cô đã kêu người trồng một vườn hoa hồng đỏ ở đúng ngay chỗ này. Sau hơn 5 năm trở về, vườn hoa hồng ngày nào chưa kịp nở nay cũng đã nở, vừa rực rỡ lại vừa đẹp đẽ vô cùng. Nhịn không được nữa sự xúc động trong lòng, cô khẽ cất giọng, vừa là nói cho vú Lê nghe, cũng vừa như tự nói với chính bản thân mình:
– Năm đó con đi, vườn hoa hồng này chỉ mới gieo xuống… sau hơn 5 năm con về… không ngờ hoa vẫn còn tươi tốt như vậy. Thật ra thì làm gì có chuyện hoa hồng sống bất tử suốt hơn 5 năm… có chăng là do lòng người vẫn luôn nhớ đến… vẫn giữ cho hoa rực rỡ không bao giờ tàn…
Vú Lê cũng xúc động theo, vú ôm hờ lấy cô, chất giọng run run của người phụ nữ lớn tuổi, vú nói:
– Lúc con rời đi, hoa này chưa có nở, bây giờ con về, hoa nở rực một vườn nhà. Trong suốt mấy năm vừa qua, ông chủ vẫn luôn như vậy, vẫn giữ nguyên mọi thứ để đợi con về. Vú, có thể coi như là người nhìn ông chủ từ thuở thiếu niên cho đến thành niên rồi trưởng thành như bây giờ đi. Trải qua hàng chục năm ở đây thì chỉ có con mới khiến ông chủ từ một người đào hoa trở nên thâm tình như vậy. Bây giờ trở về rồi, tức là trong lòng con đã được thông suốt… nếu vậy thì con đừng có rời đi nữa. Giày vò cả con, cả ông chủ… cũng đâu có lợi ích gì đâu con. Khó khăn lắm kiếp này mới có duyên, để mà bỏ lỡ… là ân hận suốt đời đó con à!
Ngạn Vũ không đáp, chỉ là khoé mắt cô đã ửng hồng từ bao giờ. Vú Lê nói đúng, kiếp này mà cô còn bỏ lỡ anh… vậy thì kiếp sau, kiếp sau nữa… dù cô có quỳ gối đến liệt hai chân, có dập đầu đến nứt hết cả thịt thì cũng chưa chắc đã được gặp lại anh thoáng qua dù chỉ một lần. Nhân duyên là thứ chỉ có một, một lần không biết trân trọng thì vạn lần hối tiếc cũng là hư vô!
__________________________________
Cố Thành hôm nay có tiệc, vốn dĩ Ngạn Vũ không định sẽ đi cùng anh, nhưng sau khi nghe có cả Vy Vy đi cùng. Vậy nên cô mới đồng ý, cũng theo Vy Vy đi chọn lễ phục từ sớm.
Vy Vy chọn váy trắng, Ngạn Vũ lại thích váy đen, cả hai màu đen trắng đều là màu an toàn, không quá nổi bật cũng không quá nhạt nhòa. Chỉ là nhan sắc của hai cô gái cũng không tầm thường, sau khi mặc lễ phục vào, trang điểm qua một lớp, không cần đeo thêm trang sức cũng làm choá mắt biết bao người xung quanh.
Trong lúc đợi Cố Thành và chồng sắp cưới của Vy Vy đến đón, hai cô gái lúc này mới có chút không gian riêng tư. Vy Vy bản tính năng động không chịu ngồi yên, cô ấy liền ôm tay Ngạn Vũ hỏi khẽ:
– Sao? Về cả Quách viện luôn rồi… chắc chắn rồi phải không?
Ngạn Vũ cười cười, cô cũng không có ý giấu giếm, cô gật đầu xác nhận:
– Ừm, chắc chắn rồi.
Vy Vy cười lớn:
– Thấy chưa? Mình nói rồi mà, cậu với anh Năm rất là hợp nhau luôn đó, làm sao mà chia tay luôn được. Nói chung thì chuyện anh ấy có bạn gái cũ cũng không có gì quá to tát đâu Vũ, chủ yếu là tình cảm của anh Năm dành cho ai. Cái này… cậu là người hiểu rõ nhất mà phải không?
Ngạn Vũ thoải mái tâm sự với Vy Vy, cô dịu giọng:
– Ừ mình hiểu. Quyết định quay lại với Cố Thành là do mình đã suy nghĩ thấu đáo mọi thứ rồi mới dám quay lại. Thật sự không thể bỏ lỡ anh ấy được, mình sẽ hối hận đến chết mất. Cậu không biết hôm qua khi nghe cậu nói Cố Thành bị tai nạn… mình đã hoảng loạn đến mức nào đâu. Lúc đó mình nghĩ, nếu lỡ mà anh ấy có chuyện gì… chắc mình sẽ chết theo anh ấy luôn mất.
Vy Vy giống hệt như vú Lê, người trong cuộc kích động thì ít nhưng người ngoài cuộc lại kích động đến múa tay múa chân.
– Thì đó, quan trọng là cậu còn tình cảm với anh Năm. Cậu với anh ấy mà chia tay thì phí phạm một kiếp người rồi. Chúc mừng cậu nhé, nếu được thì làm đám cưới luôn đi, mình và cậu cùng nhau đi lấy chồng.
Về vấn đề cưới hỏi, Ngạn Vũ không có quá nhiều chờ mong. Bởi vì cô biết rõ thân phận của cô khi bước chân vào nhà họ Quách thì chắc chắn sẽ không được chúc phúc. Vậy nên cô cũng không dám mơ mộng gì nhiều. Đối với cô hiện tại, chỉ cần được ở bên cạnh Cố Thành đã là hạnh phúc lắm rồi. Còn việc kết hôn gì gì đó, có cũng được, mà không có thì cũng không sao… cô không nghĩ nhiều tới.
…………………………………..
Biểu hiện đầu tiên của Cố Thành khi nhìn thấy Ngạn Vũ trong bộ lễ phục là nở một nụ cười đắc ý và hạnh phúc. Có Trời mới biết anh đã phải ganh tỵ với chồng của Vy Vy thế nào khi nhìn thấy bọn họ đi đâu cũng có nhau, đặc biệt là trong những lúc đi dự tiệc. Mà cuối cùng thì Trời cũng không phụ lòng người, anh đã tu tâm rất nhiều trong mấy năm vừa qua, vậy nên ông ấy mới chịu đưa Ngạn Vũ trở về bên cạnh anh. Bây giờ được nhìn thấy cô mỗi ngày, được ôm lấy cô, được cùng cô rong ruổi trên mọi nẻo đường… thật là hạnh phúc biết bao nhiêu!
Ngồi ở trong xe, Ngạn Vũ nhìn thấy Cố Thành cứ nhìn cô cười tủm tỉm, có chút tò mò, cô cười cười, hỏi nhỏ anh:
– Chú Thành lần đầu nhìn thấy người đẹp à? Sao đột nhiên ngẩn ngơ ra vậy?
Cố Thành ôm nhẹ lấy eo cô, anh cười lớn, đáp:
– À chắc thế…
Chỉ là khi Ngạn Vũ còn chưa kịp nói gì thì Cố Thành lại tiếp tục kề khẽ vào tai cô, âm giọng của anh rất nhỏ, ý tứ sặc mùi 18+:
– Nhưng người đẹp này mà không mặc gì thì càng đẹp hơn, rất đẹp, anh rất thích!
Hai má Ngạn Vũ đỏ bừng lên, cô trừng mắt nhìn anh, thẹn thùng mắng:
– Đứng đắn một chút đi, anh càng ngày càng lưu manh!
Ngạn Vũ càng mắng thì Cố Thành càng thích, lại nhìn thấy hai má cô đỏ đỏ, anh bất giác không nhịn được mà véo nhẹ vài cái. Trẻ nhỏ da mặt mỏng quá, chọc ghẹo có chút đã không chịu được… sau này anh phải thường xuyên chọc ghẹo cô thêm mới được… trò này vui phết!
………………………………
Bữa tiệc nào của giới thượng lưu danh môn vọng tộc cũng đều sặc mùi vị của sự câu nệ và kiểu cách. Ngạn Vũ có chút không quen lắm, cô bám chặt lấy Vy Vy, cả hai thi thoảng sẽ tiếp chuyện với vài người, còn không thì sẽ nhàn rỗi ăn uống nói cười rôm rã.
Cố Thành không phải không muốn đưa cô đi theo anh, nhưng do Ngạn Vũ không muốn, vậy nên anh cũng không ép. Mà thật lòng thì anh cũng không muốn Ngạn Vũ tiếp xúc nhiều với những thiên kim tiểu thư, những phu nhân ở trong giới thượng lưu. Không phải do anh hẹp hòi, mà là do anh sợ Ngạn Vũ sẽ bị thiệt thòi khi tiếp xúc với bọn họ. Ở giới hào môn này, một đám người nhà giàu suốt ngày chỉ biết chăm chăm vào xuất thân của người khác. Mặc dù Ngạn Vũ mang họ Quách nhưng trên thực tế cô không phải là con cháu của Quách gia. Sợ là khi bọn họ biết được xuất thân của cô thì lại chê cười cô, dè bỉu cô. Anh có thể bảo vệ cô, cưng chiều cô nhưng anh không thể để mắt tới cô mọi lúc mọi nơi được. Vậy nên, thay vì kéo thêm rắc rối cho cô, anh sẽ chọn cho cô một cuộc sống đầy đủ nhưng nhẹ nhàng, không có nhiều bạn nhưng cũng sẽ không có nhiều phiền phức.
Ngạn Vũ ngồi cạnh Vy Vy, do cô uống nhiều nước ép quá nên bụng có hơi căng ra, cảm giác muốn đi vệ sinh liền kéo tới. Chỉ là lúc này Vy Vy đang bận rộn tiếp một vị phu nhân, không muốn làm phiền cô ấy nên cô tự đi tới nhà vệ sinh một mình. Cũng không phải Ngạn Vũ chưa từng tham dự tiệc lớn, hơn nữa cô cũng có đủ tự tin vào bản thân, vậy nên dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, cô chắc chắn sẽ đối phó được.
Bước qua sảnh tiệc, đi vào đoạn hành lang dẫn ra nhà vệ sinh, Ngạn Vũ đi khá nhanh, bởi vì cô sợ lát nữa Vy Vy quay lại không thấy cô thì lại chạy đi tìm Cố Thành nữa thì phiền phức lắm. Ai chứ cái tính của Vy Vy là cực kỳ khoa trương, không thể xem thường cái tính khoa trương này của cô ấy được đâu.
Chỉ là khi Ngạn Vũ đã đi gần tới được nhà vệ sinh thì cô lại vô tình đụng mặt… người nhà họ Quách ở hành lang nhỏ. Bước chân cô thoáng khựng lại, tim cũng đập hơi nhanh, cảm giác có phần căng thẳng rất khó diễn tả…
Mà người nọ nhìn thấy cô xuất hiện ở đây, ông ấy cũng không có quá nhiều biểu cảm khác lạ. Ông ấy đã nhìn thấy cô từ lúc cô theo Cố Thành bước vào sảnh tiệc, lúc đó cũng có chút ngạc nhiên, nhưng lúc này thì lại hoàn toàn bình thường. Nếu không gặp thì thôi, đã gặp thì cũng nên nhìn cô vài lần, đấy là thể hiện cho sự tôn trọng cháu trai nhà ông.
Thấy bác Hai dừng lại nhìn mình, Ngạn Vũ dù đang rất hồi hộp nhưng cô cũng không dám lơ là việc chào hỏi với vị bác Hai quyền lực này được. Cô khẽ cúi đầu, giọng trầm trầm, cô cung kính cất giọng:
– Dạ con chào bác Hai!
Người đàn ông khẽ gật đầu, biểu cảm trước sau như một, lạnh lẽo như đá trên núi. Nếu so với bác Quách thì vị bác Hai này còn đáng sợ hơn gấp vạn lần, vì hầu như trên môi ông ấy chưa từng nở bất kỳ một nụ cười nào với ai…
– Ừ, tôi đi trước, cô cẩn thận một chút.
Nói rồi, người đàn ông nọ liền tiếp tục bước về phía trước, một chút ánh nhìn cũng không nhìn đến Ngạn Vũ.
Mà ông ấy không nhìn tới Ngạn Vũ thì cô lại càng cảm thấy may mắn, tay cô xoa xoa ngực, lúc này đã không còn căng thẳng như vừa nãy nữa rồi. Eo ơi, dọa chết cô rồi, sao trên đời này lại sinh ra một người đàn ông đáng sợ đến như vậy nhỉ?
Quách Kỳ là con trai lớn của ông nội Quách, ông ấy cũng là người thừa kế của Quách gia tính đến thời điểm hiện tại. Trong giới danh môn và cả giới kinh doanh đều hết sức ca tụng Quách Kỳ là người đàn ông vô cùng có quyền lực. Ông ta nói cái gì là làm cái đó, thủ đoạn mạnh mẽ và quyết liệt vạn phần. Vợ của Quách Kỳ là con gái của Từ gia, nhà họ Quách và nhà họ Từ có mối quan hệ cực kỳ thân thiết.
Bấy giờ, đi bên cạnh Quách Kỳ là con trai út của nhà họ Từ, ông ấy là em trai của vợ Quách Kỳ, cũng là người thừa kế Từ gia lúc này. Sau khi nhìn thấy Ngạn Vũ, Từ Thu Mỹ cảm thấy có chút cảm giác là lạ, ông ta liền quay sang Quách Kỳ, nhàn nhạt giọng, hỏi:
– Quách tổng, cô gái vừa rồi… có phải là bạn gái của Cố Thành không?
Quách Kỳ nghe em vợ hỏi như vậy, trong lòng ông có chút cảm giác không vui. Bởi vì ông thừa hiểu em vợ mình là người đàn ông có tính háo sắc. Từ Thu Mỹ làm việc rất được, tính tình cẩn trọng trầm ổn, chỉ duy nhất việc ông ta thích người đẹp là làm cho Quách Kỳ không hài lòng nhất. Sợ là ông ta có ý với người của Cố Thành, Quách Kỳ liền chặn trước.
– Cô gái vừa nãy cũng mang họ Quách, là bảo bối của Cố Thành, cậu đừng có mang tâm tư khác… Cố Thành nó chẳng giống với hào môn chúng ta đâu đấy.
Từ Thu Mỹ trước là giật mình, sau như hiểu ra ý của Quách Kỳ, ông ta liền cười lớn, giải thích:
– Sao anh cứ nghĩ em hỏi tới phụ nữ là có ý đồ bất chính vậy Quách tổng?
Quách Kỳ nhạt giọng:
– Tính tình của cậu tôi không có lạ, chỉ lo cho cậu “chơi” nhầm người đến mạng cũng không còn thì ba vợ sẽ tức chết mất. Tôi nói rồi đấy, con bé đó là người của cháu trai tôi, mà bọn hậu bối bây giờ ngang tàn lắm. Đặc biệt cái thằng nhóc Cố Thành này là ngang tàn nhất trong cái đám ngang tàn… tôi nói nó không được đâu, cho cậu biết trước.
Từ Thu Mỹ cười khổ, ông có oan mà không kêu được, ai biểu do ông từng có thời gian háo sắc quá làm gì, để rồi bây giờ có nói cũng chẳng ai tin. Nhưng riêng việc này, ông dù có bị oan cũng phải nhất quyết nói cho rõ ràng…
– Anh không cần lo cho em đâu anh rể, em biết cậu Quách nhỏ là người đáng sợ dường nào mà, vậy nên chắc chắn em sẽ không làm liều với người của cậu ấy. Nhưng mà có chuyện này em vẫn phải nói… cái cô gái vừa rồi… anh nhìn có thấy quen không?
Quách Kỳ nhíu mày, ông quay sang nhìn Từ Thu Mỹ, ông trầm giọng, hỏi:
– Quen cái gì? Ý cậu là gì?
Từ Thu Mỹ cũng không vòng vo, ông ta nói theo cảm xúc thật của chính mình.
– Ý gì thì đến em cũng không rõ, nhưng lúc em nhìn thấy cô gái kia, đặc biệt là lúc cô ấy sợ hãi chào hỏi anh… em… cảm thấy cô gái đó rất giống với chị Ba… anh có thấy như vậy không?
Quách Kỳ dừng bước, ông quay sang nhìn em vợ, thái độ đột nhiên trở nên nghiêm trọng, ông hỏi:
– Cậu nói con bé kia… giống với Thu Loan? Nhưng rõ ràng là gương mặt không giống, cậu có nhìn nhầm không vậy?
Từ Thu Mỹ khẽ chau mày, ông ta nghĩ nghĩ, biểu cảm chân thật không che giấu, ông ta nói:
– Là cảm xúc của em thôi anh rể, bởi vì lúc nhỏ em thân với chị Ba nhất. Hai chị em nghịch ngợm bị ba bắt gặp, lúc chị Ba sợ hãi, ánh mắt của chị ấy giống hệt cô bé kia. Có thể là anh không biết, bởi vì chị Ba rất bản lĩnh cũng ít khi tỏ ra sợ hãi với người ngoài. Bình thường thì không nói đến làm gì, nhưng riêng lúc thật sự sợ hãi thì ánh mắt của chị Ba lại đặc biệt khác thường. Nó tròn tròn lấp lánh, cứ như ngôi sao muốn rụng xuống vậy. Nói thế nào nhỉ… em diễn tả không được… nhưng nếu cho em nhìn thấy… em chắc chắn sẽ nhìn ra được ngay.
Quách Kỳ nhíu chặt mày nhìn Từ Thu Mỹ, ông có chút kích động, vội vàng hỏi để khẳng định lại:
– Cậu nói thật không vậy?
Từ Thu Mỹ chậc lưỡi vài tiếng, do dự xác nhận:
– Thật thì là thật, những gì em nói với anh đều là cảm xúc thật của em…
Quách Kỳ bán tín bán nghi, ông lúc này mới khẽ xoay đầu nhìn về phía Ngạn Vũ. Ông thấy cô vẫn còn đứng đó, lại như đang loay hoay tìm kiếm gì đó vậy…
Chỉ là lúc ánh mắt của cô vô tình chạm phải ánh mắt của ông thì đại não của ông lúc này đột nhiên như bừng sáng lên. Trong lòng ông cũng mơ hồ cảm nhận được một chút gì đó giống như lời của Từ Thu Mỹ vừa nói…
Quách Ngạn Vũ và Từ Thu Loan… có thật là vậy không?!