Cố Thành đến được bệnh viện thì đã là chậm hơn một giờ đồng hồ, Ngạn Vũ lúc này đã cấp cứu xong, vừa được chuyển ra phòng hồi sức, vẫn chưa tỉnh lại. Bác sĩ nói Ngạn Vũ bị chấn thương vùng mềm, cơ thể sốt cao. Trên ngực, trên mặt và cả trên trán đều có vết thương, nông sâu khác nhau, có chỗ rướm máu rất nhiều. Đặc biệt là ở trên trán có một vết u lớn đã sưng lên, bác sĩ còn phải giữ người ở lại bệnh viện để theo dõi, sợ vết u tụ máu trong não sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Và cũng theo như kinh nghiệm nhiều năm trong nghề của bác sĩ thì ông ấy có thể đưa ra kết luận về giám định phần trăm thương tật của Ngạn Vũ là trên 25 phần trăm. Đủ để truy tố hình sự đối với đối tượng gây thương tật, tội nhất định sẽ không nhẹ.
……………………………..
Cố Thành nhìn Ngạn Vũ đang nằm yên tĩnh trên giường bệnh, trên trán cô quấn băng gạc, sắc mặt trắng bệch, hoàn toàn không có một chút khí sắc nào. Cô cứ nằm ở đó, nếu hơi thở không đều đặn thì anh cũng không tin là cô vẫn còn đang sống…
Anh ngồi bên cạnh cô, anh rất muốn nắm tay cô, nhưng sợ đụng vào người cô thì cô sẽ tỉnh dậy, phá mất giấc ngủ dưỡng sức của cô. Càng nhìn cô như thế này thì anh lại càng không thể chịu đựng nổi, trái tim anh như bị đục khoét, đau đến mức chỉ thở thôi cũng thấy nặng nề. Ngạn Vũ là bảo bối của anh, anh nuôi dưỡng cô như một công chúa, yêu thương cô hết mực, xem cô là tất cả hy vọng về hạnh phúc của cuộc đời anh. Anh yêu chiều cô thế nào cũng cảm thấy không đủ, luôn muốn cô cười thật tươi mỗi ngày, muốn đem cô theo bên cạnh anh mỗi lúc mỗi nơi. Đến cả việc để cô nhận lại thân phận thật anh cũng do dự ngập ngừng, vì sợ cô sẽ tổn thương, sợ cô sẽ cảm thấy bản thân mình bất hạnh. Ấy vậy mà bọn chó này lại dám đánh cô, đánh cô ra nông nỗi thế này, đánh cô đến thở thôi cũng thấy hơi thở quá mức yếu ớt…
Cố Thành nén nhịn không nổi nữa, vành mắt anh đỏ lên, sắc mặt u ám nặng nề. Anh ngã người ra ghế, cúc áo trước ngực không gài, để lộ ra vòm ngực rắn rỏi nam tính. Hai mắt anh khẽ nhắm lại, tay vuốt từ trên đỉnh đầu xuống đến cằm… cảm giác uất ức tức giận không giấu đi đâu được. Bảo bối trong lòng anh, đến nắm tay mạnh anh còn sợ cô đau, vậy mà lũ khốn đó lại dám đánh cô… mẹ nó!
Thở mạnh ra một hơi, Cố Thành đứng thẳng dậy, anh đứng yên tĩnh một bên nhìn Ngạn Vũ, thấy cô thật sự đã ngủ rất ngon, anh lưu luyến một lát cuối cùng mới có thể rời đi. Bây giờ anh có ngồi ở đây cũng không thể giúp cô khỏe mạnh trở lại được. Nếu đã như vậy, chi bằng anh đi “thăm hỏi” sức khỏe của lũ khốn nạn kia một chút. Mẹ kiếp, đám người nhà họ Thi đúng là một lũ phế vật. Nếu Ngạn Vũ đúng thật là con gái của lão Cường… vậy thì nghiệp chướng oan gia… bọn họ hại từ mẹ đến con… quả thật là súc vật mà!
Cố Thành bước ra khỏi phòng bệnh, Thảo và vệ sỹ của Cố Thành đã đứng sẵn chờ lệnh từ khi nào. Thấy anh ra ngoài, Thảo là người bước lên trước, cô cúi mặt không dám nhìn anh, giọng cô nghiêm trang nhưng vẫn không thiếu sự dằn vặt tự trách.
– Xin lỗi ông chủ, là lỗi của tôi, tôi không làm tròn nhiệm vụ, để bà chủ bị thương. Tôi nhận lỗi, xin được ông chủ trách phạt.
Cố Thành đứng hiên ngang giữa hành lang rộng lớn, đây là bệnh viện tư, khu vực này đã được Cố Thành bao hết, hiện tại cũng không sợ ai dòm ngó.
Ánh mắt chim ưng nhìn thẳng về phía trước, tay cho vào túi quần, dáng lưng thẳng tắp, bộ quần áo màu đen tuyền lại càng tôn lên vẻ huyền bí toát ra từ người Cố Thành. Lúc nghe Thảo nói, anh có khẽ liếc nhìn cô ấy một chút. Chẳng qua là anh cũng không hề tỏ ra giận dữ hay là cáu gắt, ngược lại còn rất điềm tĩnh, rất trầm lắng. Mà sự điềm tĩnh này của anh mới càng khiến cho Thảo run rẩy hoảng sợ…
Im lặng khoảng chừng vài giây, Cố Thành lúc này mới cất giọng lên tiếng, giọng trầm khàn đến cục hạn, anh nói.
– Lỗi của cô không nhẹ, nhưng cứ để Vũ tỉnh lại, tôi để cô ấy quyết định sẽ phạt cô như thế nào sau. Còn bây giờ, tôi muốn biết tất cả mọi chuyện vừa xảy ra, không bỏ xót một chi tiết nào.
Thảo gật đầu chắc nịch, cô ấy ngước mặt lên nhìn Cố Thành, sau đó nghiêm túc thuật lại tất cả sự việc, tất cả những gì mà cô ấy biết. Sau khi nghe hết một lượt, Cố Thành mới nhíu mày suy ngẫm, anh hỏi:
– Sau khi Vũ rời khỏi căn phòng đó… cô nói cô ấy bị sốt?
Thảo gật đầu, cô ấy đáp:
– Dạ đúng là như vậy. Hôm qua sau khi rời khỏi căn phòng kia ở nhà họ Thi, tôi thấy cô Vũ rất lạ, cô ấy thẩn thờ không được tỉnh táo. Tôi có hỏi cô Vũ có sao không thì cô ấy bảo là không sao, nhưng đến sáng hôm nay thì lại sốt đến nằm ỳ ở trên giường. Đến trưa thì bà Thạch gọi ép cô Vũ đến, sau đó là xảy ra chuyện…
Cố Thành cơ bản hiểu hết sự việc, anh trầm ngâm một lát, cũng không rõ là đang suy nghĩ gì. Khoảng vài giây sau, anh căn dặn người của mình canh chừng phòng bệnh của Ngạn Vũ. Xoay người nhìn về phía Thảo, anh nói, giọng rất lạnh:
– Cô cũng ở lại đi, đi kiểm tra sức khỏe. Kiểm tra xong thì đến trông chừng Vũ giúp tôi, cô ấy tỉnh lại thì báo cho tôi biết ngay.
Thảo gật đầu, cô ấy không dám nói thêm gì, chỉ biết chấp hành mệnh lệnh.
Đợi đến khi Cố Thành đưa người đi khuất xa một đoạn, Thảo mới thở dài ra một hơi, áp lực cuối cùng cũng được giảm xuống. Cô ấy không vội đi kiểm tra sức khỏe ngay, lúc này đột nhiên đi vào phòng bệnh của Ngạn Vũ. Mà Ngạn Vũ lại giống như chưa từng ngủ, cô ấy biết Thảo đi vào, vậy nên liền mở mắt nhìn đến.
Vẫn là Ngạn Vũ lên tiếng trước, giọng cô rất nhạt, lại run run, cô khẽ hỏi:
– Anh ấy đi rồi?
Thảo gật đầu:
– Ừ, ông chủ đi rồi, tôi nghĩ là đến nhà họ Thi. Ông chủ rất ít khi nào đem theo nhiều người ra ngoài như vậy, lần này e là… sắp có mưa máu đổ xuống…
Dừng khoảng chừng vài giây, Thảo nhìn nhìn Ngạn Vũ, cô ấy đi đến gần giường bệnh, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Ngạn Vũ. Ánh mắt của Thảo chứa đựng sự tò mò, cô ấy do dự hỏi:
– Vũ… thật sự đâu cần phải tự làm mình bị thương như vậy? Chỉ cần cô nói, ông chủ có dư khả năng trả thù cho cô mà?
Ngạn Vũ cười rất nhạt, giọng cũng nhạt nhòa không kém:
– Tôi thấy như thế này vẫn chưa đủ, nếu không phải tôi giữa chừng kiệt sức ngất đi… vậy thì tôi còn muốn mình bị thương nặng hơn nữa kìa.
– Nhưng… đâu nhất thiết phải như vậy? Cô hận bà ấy đến thế sao?
Ngạn Vũ nhướn mày, đầu cô khẽ cúi, vậy nên Thảo cũng không nhìn ra được cảm xúc chân thật của cô là gì. Mà dù cho Ngạn Vũ có ngước mặt lên thì Thảo cũng không thể nào nhận ra được cảm xúc thật của cô. Bởi vì sắc mặt của Ngạn Vũ rất trắng, là trắng bệch do kiệt sức và mất máu, vậy nên rất khó để nhìn ra được biểu cảm thật sự.
Tay khẽ siết ở dưới lớp chăn mỏng, Ngạn Vũ đè nén cảm xúc, cô cố tỏ ra bình thường nhất có thể, cô nói:
– Cô không hiểu đâu Thảo, tôi chẳng những muốn bà Thạch phải đi tù, mà tôi còn muốn gia đình bọn họ phải trả giá nữa kìa… Như thế này, vẫn còn nhẹ lắm!
Thảo thật sự không hiểu ý của Ngạn Vũ, nhưng cô lại không dám hỏi quá nhiều. Lúc đưa Ngạn Vũ đến bệnh viện, nhìn thấy cô ấy tự đập đầu mình vào khúc gỗ cứng nhặt được ven đường… Thảo gần như không dám tin một cô gái hiền lành như thế này mà lại có tâm cơ đến như thế. Nhưng cô cũng đã hứa với Ngạn Vũ sẽ không tiết lộ chuyện này với ai, vậy nên cô chắc chắn sẽ không nói. Cô nghĩ, mỗi người đều có trong lòng một bí mật riêng, mà Ngạn Vũ cô ấy… dường như mang một mối thù rất lớn với bà chủ Thạch và nhà họ Thi…
Ngạn Vũ rất mệt mỏi, người cô vừa đau vừa nhức, nhưng mà kết quả hiện tại lại làm cho cô cảm thấy khá là thỏa mãn. Cô làm đến bước đường này, không phải chỉ vì nguyên nhân muốn trả thù cho Thu Ngọc, mà còn thêm một nguyên nhân khác… Đó là vì cô muốn trả thù cho chính cô, trả thù cho chính người phụ nữ xinh đẹp mà cô đã nhìn thấy ở trong căn phòng bí mật kia…
Nói thế nào đây, có thể là cô không thể nhớ ra được quá nhiều, nhưng trong những giấc mơ rời rạc mà cô đã thấy… cô dường như nhận ra được thân phận thật sự của mình. Bức ảnh chụp ba người ấy, đứa bé gái nhỏ xíu ấy không ai khác… mà chính là cô!
Quả thật cũng đủ kì tích nhỉ, chắc là ông Trời muốn cô nhớ lại để trả thù, muốn cô thấy lại được những uất ức mà mẹ con cô đã từng chịu đựng, để tiếp thêm dũng khí cho cô trừng trị kẻ độc ác. Chứ nghĩ thử mà xem, một đứa nhỏ chỉ mới 4,5 tuổi thì nhớ được bao nhiêu chuyện của quá khứ?
Đứa bé gái ấy đã bị bỏ rơi từ tấm bé… bị bán đi… bị đánh đập… và vốn dĩ là nó đã chẳng còn nhớ được gì về xuất thân của nó nữa rồi…
Ấy vậy mà ông Trời đã quá xuất sắc khi gieo duyên, ông cho nó đến nhà họ Thi, cho nó được vào căn phòng ấy, cũng cho nó được nhìn thấy tấm ảnh kia. Lại nữa, ông cho nó được nằm mơ, cho nó được nhìn thấy lại những ký ức đã bị chôn vùi ẩn sâu ở trong đại não của nó. Nếu mọi thứ đều đứng về phía nó như vậy, mà nó còn không biết trả thù thì nó quả thực không xứng đáng làm con của mẹ nó, không xứng đáng với công ơn sinh thành mà mẹ nó đã âm thầm hy sinh và chịu đựng…
Có thể là câu chuyện ẩn sau về xuất thân của Ngạn Vũ vẫn còn rất nhiều thứ mà cô chưa thể biết hết được. Nhưng trước mắt, nhìn thấy người đàn bà đã từng đánh mẹ cô, từng chửi mẹ cô bị quả báo… chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ khiến cô cảm thấy thật là mãn nguyện. Công sức cô bỏ ra, quả thật không hề uổng phí một chút nào!
___________________
Cố Thành đến nhà họ Thi, thật sự mà nói, muốn có bao nhiêu hoành tráng đều có đủ bấy nhiêu hoành tráng. Đã vậy, chẳng những có một mình anh, mà lúc này lại còn có cả Quách Kỳ và Từ Thu Mỹ cũng đang có mặt ở nhà họ Thi.
Quách Kỳ và Từ Thu Mỹ có cuộc họp khảo sát ở thành phố B, vừa nãy nghe được thông báo của bác Quách, hai người họ liền gọi cho Cố Thành, sau đó đến thẳng luôn nhà họ Thi.
Lúc này, không khí ở phòng khách của nhà họ Thi hết sức căng thẳng, bởi vì ngoài Quách gia, còn có cả Từ gia, mà toàn là các vị tai to mặt lớn xuất hiện… khiến cho ông chủ Cường không biết phải tiếp đãi bọn họ ra sao. Quách Kỳ nổi tiếng khó tính, nhìn thấy ông ấy cũng đang ngồi trong phòng khách của mình, ông chủ Cường hoảng loạn đến mức muốn lên cơn đau tim. Ông thầm mắng vợ và con mình có mắt mà như mù, dám đụng đến cả con cháu Quách gia… bây giờ thì hay rồi… một mình ông lãnh đủ.
Cố Thành nhìn bác Hai đang ngồi bên cạnh, nhìn vẻ mặt lạnh ngắt như phiến đá này của bác ấy… đến anh còn cảm thấy Thi gia đã sắp sửa đến ngày tàn rồi. Nếu không có kết quả chính xác, chắc chắn bác Hai nhà anh sẽ không làm ra chuyện lỗ mãng. Mà sự xuất hiện của bác ấy ở đây lúc này, xem ra thân phận thật sự của Ngạn Vũ đã được xác định…
Chuyện đã đến nước này rồi, các vị bề trên của hai gia tộc lớn cũng đã xuất hiện… thật sự là không còn chỗ cho anh thể hiện nữa. Một là huyết mạch của Từ gia, một là bảo bối của Quách gia… để xem nhà họ Thi ăn nói thế nào với hai “ngọn núi lớn” đang ngồi ở đây.
Nhìn thấy ba vị trước mặt im lặng không nói gì, vẫn là ông chủ Cường không nhịn được mà lên tiếng nói trước. Thái độ của ông ấy cung kính có thừa, âm giọng cũng tự động run:
– Chuyện của cô giáo Vũ, tôi cũng có nghe qua… thật sự rất lấy làm tiếc về chuyện này. Hậu quả để lại, tôi sẽ cố gắng khắc phục, không để cho cô giáo Vũ chịu thiệt thòi…
Dừng chút, ông chủ Cường lại nói, ý tứ muốn giảm tránh tội cho người nhà.
– Nhưng nói đi cũng phải nói lại… là do cô giáo Vũ lén lút đột nhập vào căn phòng bí mật của…
Lời còn chưa dứt thì Quách Kỳ đã đứng bật dậy, ông ấy đi tới chỗ của ông chủ Cường, không hề có một chút nể nang chủ nhà, ông vung tay đấm một cước thật mạnh vào mặt ông chủ Cường, khiến ông ấy ngã ra đất, máu mũi máu miệng cũng bắt đầu trào ra…
Mạnh Tuấn thấy ba mình bị đánh, anh ta vội vàng chạy tới đỡ. Vừa đỡ ông chủ Cường đứng dậy được, anh ta đã trừng mắt nhìn về phía Quách Kỳ, gằn giọng trách cứ:
– Quách tổng, tôi biết là nhà tôi sai, nhưng ông cũng không thể đánh ba tôi như thế được. Mạng người thì ai cũng quý như ai, ông không thể ỷ mạnh hiếp yếu rồi ức hiếp người khác quá đáng.
Quách Kỳ cười khinh miệt, dưới ánh nhìn phẫn nộ của cha con Mạnh Tuấn, ông gằn từng chữ, nói trong căm hận.
– Ỷ mạnh hiếp yếu? Bọn mày nói ra câu đó mà không thấy nhục nhã à? Cái loại như ba mày, vì mẹ con mày mà hèn hạ phụ bạc người vợ tào khang hết lòng vì chồng vì con… mày thấy ba mày có đáng chết hay không? Nếu năm đó không có sự chở che của ba tao… vậy thì tao đã cho cả nhà mày đi theo cô ấy luôn rồi…
Dừng lại một chút, như kìm cơn giận vào trong, ông chỉ tay vào mặt ông chủ Cường, ông cười, nụ cười của sự hả hê:
– Mày… con gái mày ở trước mặt mày nhưng mày đúng là cái thứ ngu si bại hoại gia phong, mắt mày bị con đàn bà độc ác kia chọc mù rồi à? Tao thật không hiểu nổi ngày đó Thu Loan thích mày ở điểm nào nữa? Mày nói sao? Ngạn Vũ nhà tao lén lút xâm nhập gia cư bất hợp pháp… mẹ mày… mày có biết con bé là ai không hả thằng chó? Nó là con gái ruột của mày, là đứa trẻ mà mày vứt bỏ mấy chục năm qua… Mày có biết vợ của mày là ai không? Cô ấy là Từ Thu Loan… là con gái của Từ gia… là dòng dõi cao quý mà cả đời này mày có bấc một nghìn bậc thang để trèo thì cũng trèo không tới nổi. Cái loại như mày, sống trên đời chỉ làm hổ thẹn đàn ông!
Ông chủ Cường ngớ người, hai mắt ông ta mở lớn, lớn đến mức thấy được luôn cả tơ máu ở trong mắt. Ông ta vùng khỏi vòng tay của Mạnh Tuấn, ông run rẩy đi đến trước mặt Quách tổng, giọng thều thào, hỏi:
– Quách tổng… ông nói sao chứ? Ngạn Vũ… cô ấy là… là…
Từ Thu Mỹ nén nhịn suốt từ nãy đến giờ, lúc này, ông ấy cũng đi tới, vung chân đá vào đầu gối của ông chủ Cường, ông ấy hét lên:
– Con mẹ mày! Ngạn Vũ là con gái của chị tao… mà mày còn nhớ chị tao là ai không? Chị tao là Vũ Bảo Châu… là đứa con dâu mà nhà họ Thi mày khinh rẻ đó. Chó chết bọn mày, tiểu thư nhà họ Từ mà bọn mày cũng khinh rẻ… lũ đốn mạt!
Những lời mà Quách tổng và Từ tổng nói từ nãy đến giờ giống như là những tia sét đánh thẳng vào đầu của ông chủ Cường vậy. Ông ta kích động ngã khụy xuống đất, tay ôm lấy ngực, bị kích khích đến mức lên cơn đau tim…
Có chết ông ta cũng không dám nghĩ đến một ngày… ông ta có thể tìm lại được con gái của mình. Nhưng mà vợ của ông ta đâu? Cô gái mà ông từng yêu thương đâu? Bảo Châu của ông đã chết rồi sao? Thật… đã chết rồi sao?!