Bên phía nhà họ Lục, sau khi cơm nước xong xuôi, Lạc Thư Nhan cùng Thẩm Yến đều rất hiểu chuyện muốn nhận nhiệm vụ rửa bát.
Từ lúc xế chiều về Lục Hành Sâm vẫn đang bận rộn nấu cơm tối, có lẽ nửa đời trước anh chưa từng tự đun nước sôi bao giờ, nhưng bây giờ có thể một bữa ăn tối thịnh soạn cho con trai, đã là tiến bộ cực lớn.
Lúc đầu nhà họ Lục có lắp máy rửa bát, nhưng lại bị Lục Hành Sâm làm hỏng. Thế là, trước khi đổi cái mới thì chỉ có thể quay về hình thức tương đối nguyên thủy.
Nhưng mà đối với một cặp đôi nhỏ, thì chuyện cùng nhau rửa bát cũng là chuyện hết sức ngọt ngào.
Lạc Thư Nhan thay áo thun rộng màu trắng, phối với quần bò bó, tóc dài thì tiện tay búi gọn lại.
Thẩm Yến mặc áo len màu xám, phối với quần dài màu đen, hai người đi hai đôi dép giống nhau, dép cho nữ có màu trắng gạo, dép nam có màu xám đậm.
Đèn trong bếp nhẹ nhàng sáng sủa, giữa mùa đông này, nếu nhìn từ góc độ của người ngoài sẽ thấy hai người giống đôi vợ chồng mới cưới.
Trong đầu Lục Hành Sâm xuất hiện ý nghĩ này, chính bản thân anh cũng giật mình.
Rõ ràng hai đứa mới mười tám mười chín tuổi, cho dù thật sự có thể thuận lợi ở chung đến kết hôn thì ít nhất cũng phải đến mấy năm sau mới xảy ra, sao anh lại nghĩ như vậy chứ?
May mà suy nghĩ này chỉ có mình anh biết...
Lục Hành Sâm không muốn đi quấy rầy, làm phụ huynh lâu như vậy anh cũng yên tâm hai đứa, ba người lớn bọn họ đều ngầm cho phép loại quan hệ này.
Ngay lúc Lục Hành Sâm đang quan sát hai người họ, điện thoại di động trong túi rung lên, anh lấy ra xem thấy là người bên phía công ty gọi điện thoại tới, thế là anh lặng yên không tiếng động lên lầu, để Lạc Thư Nhan với Thẩm Yến có không gian riêng.
Thẩm Yến phụ trách bước đầu tiên của rửa bát, xoa một lớp nước rửa bát, rửa sạch sẽ dầu mỡ trên bát đũa. Lạc Thư Nhan phụ trách bước cuối cùng của rửa bát, rửa sạch sẽ bọt xà phòng trên bát đĩa.
Đọc Full Tại Truyện Full
Hai người vừa rửa bát vừa nói chuyện liên quan đến sinh hoạt đến trường học.
Lúc trò chuyện vui vẻ, Thẩm Yến không cẩn thận lằm bắn bọt xà phòng lên mặt Lạc Thư Nhan, còn rơi vào trong mắt, cô lùi lại mấy bước, vô thức muốn đưa tay lên dụi mắt, lại nghe thấy giọng trầm thấp của Thẩm Yến truyền đến: “Đừng nhúc nhích.”
Cô còn chưa kịp phản ứng, anh đã nắm chặt lấy tay cô, ngăn cản động tác của cô.
“Hơi khó chịu.” Lúc này biểu cảm của Lạc Thư Nhan cũng rất buồn cười, một mắt mở to, một mắt nhắm tịt.
Thẩm Yến dẫn cô đến gần bồn rửa trong phòng bếp, anh nhanh chóng rửa sạch bọt xà phòng trên tay, rồi mới dùng ngón tay cẩn thận từng li từng tí lau mắt cho cô.
Hai người đứng rất gần nhau, Thẩm Yến lại cố gắng khom người, hô hấp quấn lấy nhau, anh nhẹ giọng dỗ dành cô: “Em thử mở to mắt xem.”
Mí mắt Lạc Thư Nhan còn đang run rẩy, bản năng tự vệ của cơ thể khiến cô không mở nổi mắt, nhưng cô vẫn nghe lời anh mở mắt ra, anh thổi thổi vào mắt cô, cô đánh anh một cái, “Có đần không chứ, mắt em có bị cát bay vào đâu, anh thổi cái gì thế.”
Thẩm Yến sững sờ, sau khi kịp phản ứng cũng thấy bản thân như đồ đần.
Anh còn đang nắm tay cô.
Không biết thế nào, anh lại nhớ tới hôm lễ Giáng Sinh, mặc dù đã qua một tuần lễ, nhưng anh vẫn còn nhớ từng chi tiết xảy ra ngày hôm ấy.
Lạc Thư Nhan vốn đang đang cười, lại nhìn thấy Thẩm Yến chính bình tĩnh nhìn chằm chằm cô, khiến cô bắt đầu căng thẳng!
...
…
Đọc Full Tại Truyện Full
Lục Hành Sâm nhận điện thoại xong xuống tầng, thuận tiện đi vào phòng bếp, muốn nhìn thử xem hai đứa đã rửa bát xong chưa.
Chân vừa bước vào phòng bếp, anh thân là người từng trải đã ngửi thấy có mùi gì đấy không đúng lắm.
Lơ lửng trong không khí, khiến người ta có cảm giác như đang ở trong một cửa hàng kẹo bông.
Ngọt ngào, thơm thơm.
Anh không hợp với mùi này lắm, lùi lại một bước, rõ ràng hai đứa bé đều biết anh tới, thế mà còn không quay đầu.
Anh thử nhìn thoáng qua, rất muốn mở miệng nhắc nhở bọn họ, hai đứa học Bắc Ảnh(học việc điện ảnh Bắc Kinh) à? Nhìn thì giống đang rửa chén, một người cầm giẻ rửa bát, một người mở vòi nước, kết quả trong tay cả hai đều không có bát đũa? Hóa ra đây là rửa không khí à?
–
Sau khi Lạc Thiên Viễn nhìn thấy đồ trong tập tài liệu, liền ngồi không yên, muốn lập tức chạy sang bên cạnh giải thích với con gái, vừa đi đến cửa anh lại ngừng lại, chuyện này tới quá đột nhiên, anh vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý để giả thích với con gái... Phải giải thích thế nào đây? Nghĩ tới đây, anh lại về phòng làm việc, trịnh trọng lấy giấy với bút ra, quyết định viết bản nháp trước, phải tìm từ nghĩ kỹ rồi sửa sang lại câu chữ.
Lúc Lạc Thư Nhan với Thẩm Yến ở bên ngoài hóng gió nói chuyện trời đất, đột nhiên phát hiện đèn nhà mình sáng, còn thấy hơi buồn bực: “Cha em về rồi à? Sao ba ba lại không tới tìm em nhỉ?”
Thẩm Yến cũng nhìn về phía bên kia, “Có lẽ chú Lạc vừa mới về.”
Lạc Thư Nhan nắm lấy cổ áo, mặt lộ vẻ hưng phấn cùng kích động, “Vậy em đi về trước, em cảm thấy như lâu lắm rồi không được gặp ba ba vậy, phải về với ba ba!”
Thẩm Yến: “Nếu như anh nhớ không lầm, trước lễ Giáng Sinh có đến thăm em đúng không.”
Lạc Thư Nhan gật đầu, đếm trên đầu ngón tay tính: “Đã mười ngày không gặp rồi, quá lâu.”
Thẩm Yến đưa mắt nhìn cô chạy chậm rời đi, lại nhìn cô chạy vào sân nhà họ Lạc, lúc này mới thu hồi ánh mắt. Có đôi khi anh không biết mình đang hâm mộ chú Lạc hay hâm mộ Lạc Thư Nhan...
Hâm mộ Lạc Thư Nhan có một ba ba tốt như vậy, cũng hâm mộ chú Lạc được Thư Nhan toàn tâm toàn ý tin tưởng ỷ lại.
Đúng lúc này, anh cảm thấy có người đạp lên vai mình, nghiêng đầu thấy là Lục Hành Sâm.
“Tiểu Yến, nghe nói hiện tại có một loại app xã hội tên weibo, ba ba vừa download một cái, đăng kí xong rồi, weibo của con tên gì? Ba ba theo dõi con!”
Thẩm Yến: “... Tôi không có weibo.”
Lục Hành Sâm tưởng mình đã lạc hậu, sắp bị thời địa bỏ rơi, đột nhiên nghe thấy Thẩm Yến nói như vậy, anh kinh ngạc nhìn con trai, không biết sao tự dưng lại sinh ra cảm giác tự đắc, trên con đường thời thượng này, anh dẫn trước con trai.
–
Lạc Thư Nhan bước vào cửa nhà, thay dép xong rồi đi vào phòng khách, chỉ thấy Lạc Thiên Viễn đang ngồi trên ghế salon, vẻ mặt trang nghiêm.
Cô sững sờ, không biết chuyện gì đang xảy ra. Lúc đầu còn hơi nghi ngờ, có phải ba ba sang bên cạnh tìm cô, nhìn thấy chuyện trong phòng bếp rồi không? Suy đoán này vừa xuất hiện đã bị cô đè xuống, cô nhanh chóng nghĩ đến, phòng bếp nhà họ Lục không có cửa sổ hướng ra ngoài, ba ba lại không phải người đi nhìn trộm, thế nhưng nếu không phải vì thấy chuyện kia, thì sao ba ba lại làm vẻ mặt đất?
Chuyện công tác? Chuyện tình cảm?
Giờ này phút này, Lạc Thư Nhan đã quên mất tập văn kiện cô tiện tay vứt trên quầy bar gia đình, cô tưởng mình đã giấu kĩ trong phòng ngủ.
Mặc dù Lạc Thiên Viễn đã ấp ủ tốt lý do thoái thác, nếu thuận lợi thì có thể bài giải thích này sẽ dài đến mấy ngàn chữ, nói từ năm 1991 cho đến tận bây giờ, cũng có chuyện của mười tám năm có thể nói... Bản nháp anh đã đánh được gần một nửa, khó tưởng tượng nổi đây là anh hồi đi học phải cố hết sức mới viết được tám trăm chữ, thế mà bây giờ anh lại viết ra một bài giải thích dài như vậy.
Hai cha con đều đang thấp thỏm, không bình tĩnh nổi.
Lạc Thư Nhan sợ gần chết, đã chuẩn bị mặc kệ lý do là gì, đang định nói ba ba con xin lỗi, nào biết được lời nói còn chưa nói ra miệng, đã thấy ba ba sờ lên mũi, vẻ mặt chân thành hỏi: “Thư Nhan, con có thấy mũi ba ba dài ra không?”
Lúc Lạc Thư Nhan còn rất rất nhỏ, Lạc Thiên Viễn đã từng kể chuyện Pinocchio cho cô nghe.
Pinocchio thích nói dối, mỗi lần nói dối mũi sẽ dài ra.
Lạc Thư Nhan ba tuổi nũng nịu hỏi: “Vậy ba ba có nói dối không ạ?”
Lúc đó Lạc Thiên Viễn đã phát tài mặt không đỏ tim không đập đáp: “Không đâu, ba ba sẽ không bao giờ nói dối Thư Nhan.”
Mãi sau này, lúc Lạc Thư Nhan lại nhìn thấy quyển truyện cổ tích Pinocchio, nhớ tới đoạn ký ức kia, kiểu gì cũng sẽ nhớ tới một câu, miệng đàn ông chỉ toàn lừa người.
Lạc Thư Nhan nghe Lạc Thiên Viễn hỏi như vậy, đã đoán được chuyện gì xảy ra, cô hừ hừ hai tiếng, hai tay chống nạnh: “Dài ra rồi! Đã dài ra từ lâu rồi, cuối cùng ba ba cũng phát hiện à!”
–
Đọc Full Tại Truyện Full
Sau tết dương lịch, các trường đại học cũng đến kỳ thi, hôm nay lãnh đạo trường học thông báo sẽ có danh nhân giới kinh doanh đến trường học diễn thuyết, mong các sinh viên có quan tâm sẽ tới nghe. Chẳng bao lâu sau, các bạn học đều biết, vị đại lão tại giới kinh doanh kia thật sự là một nhân vật truyền kỳ, ánh mắt của anh rất chuẩn, mấy sản nghiệp lớn được đầu tư bây giờ đều vui vẻ phồn vinh, thời trang Tiếu Nhan không chỉ là rồng đầu đàn dẫn đầu doanh nghiệp trong nước, mà ở nước ngoài cũng có mức nổi tiếng nhất định. Còn truyền thông Trí Nhan thì đương nhiên không cần phải nói, đào tạo ra rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng, năm ngoái đã có một nữ diễn viên nào đấy đã lấy được tượng vàng ảnh hậu, đại đa số phim truyền hình với phim điện ảnh do Trí Nhan đầu tư đều là tuyệt phẩm. Bất động sản Khai Nhan thì đang tạo thành thế chân vạc với hai ông lớn khác ở nước ngoài, kiếm lời đầy bồn đầy bát, vị đại lão kia còn đóng góp rất nhiều cho phát triển internet, bây giờ ở mảng internet cũng là nhân vật nổi tiếng.
Có người nói, nhà giàu nhất trong nước là vị đại lão kia, bình thường đại lão cực kỳ giản dị, nhìn khắp internet không có mấy tấm ảnh của anh, sở dĩ lần này đồng ý đến đại học Thanh Hoa diễn thuyết là bởi con gái anh là học sinh của đại học Thanh Hoa.
Rất nhiều học sinh coi vị đại lão này như thần tượng, thậm chí có học sinh đã tốt nghiệp đặc biệt về đây để nghe diễn thuyết.
Lạc Thiên Viễn mặc âu phục giày da, anh hài hước lưu loát giảng giải tất cả những chỗ khó hiểu thành dễ hiểu, sau khi kết thúc diễn giảng, anh nhìn học sinh đang ngồi dưới bục, buông bản thảo mà anh đã chuẩn bị xuống, giọng nói nhân hậu, ánh mắt sâu xa: “Thật ra mãi cho đến khi con gái tôi mười tám tuổi, con bé không hề biết tình huống thật của nhà mình ra sao..”
Nói đến đây, một số học sinh vô thức quay đầu hoặc thăm dò nhìn về phía Lạc Thư Nhan đang ngồi trong hội trường.
Lạc Thư Nhan với Thẩm Yến ngồi cạnh nhau, cô không nghĩ tới sau khi ba ba kết thúc sẽ nhắc đến cô!
“Lúc đầu tôi định sẽ nói cho con bé biết theo chất lượng, kết quả học sinh đại học Thanh Hoa thật sự rất lợi hại, rất nhiều chuyện chính tôi cũng không nhớ rõ đều bị mọi người tìm ra, cái này khiến tôi rất kinh ngạc. Thời đại của internet đang đến, rất nhiều bí mật sẽ không còn tiếp tục là bí mật, nó khiến tôi bắt đầu nhìn thấy khả năng tìm hiểu, cùng năng lực sáng tạo của thế hệ tương lai rồi, hi vọng sau này mọi người có thể khám phá ra nhiều thứ tốt đẹp hơn, để cho tất cả mọi người có thể tiếp cận gần hơn,…” Anh dừng một chút, trên mặt nở nụ cười: “Tôi tin quá khứ là chúng tôi, tương lai là các em.”
Trong hội trường yên tĩnh mất mấy giây, đột nhiên tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
Lạc Thư Nhan cực kỳ kích động, bàn tay vỗ đến đỏ lên, cô chưa từng nghĩ sẽ có một ngày dùng cách này để nhìn rõ một mặt khác của ba ba, cô quá kích động, thậm chí ngay lúc này cô còn muốn khóc. Thẩm Yến ngồi bên cạnh cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông đứng trên bục đang được tất cả học sinh sùng bái kia, nhớ tới khi anh còn rất rất nhỏ, người đàn ông này đã là người mà anh sùng bái nhất bội phục nhất. Sau này anh dần dần lớn lên, loại tâm trạng tinh thần sùng bái này dần lắng đọng lại, mà vào hôm nay, anh như quay lại buổi chiều ngày hôm ấy, nhìn thấy bé trai mặc quần áo cộc mang vẻ mặt sùng bái nhìn người đàn ông trẻ tuổi trước mặt.
Anh vẫn nhớ, người đàn ông tên Lạc Thiên Viễn, là thần tượng của anh.
Chuyện Lạc Thiên Viễn đến đại học Thanh Hoa diễn thuyết, Lục Hành Sâm cũng biết.
Lục Hành Sâm cảm thấy Lạc Thiên Viễn thật ra cực kì âm hiểm, rất xấu xa, cứ thế không tiếng động lộ một tay trước mặt hai đứa bé, lần này nhất định con của anh càng sùng bái Lạc Thiên Viễn hơn rồi.
Nghĩ đến đây, Lục Hành Sâm gọi điện thoại nội bộ, bảo trợ lý đi vào, anh hỏi: “Không có trường học nào mời tôi đi diễn thuyết sao, ví dụ như đại học Thanh Hoa?”
Trợ lý mơ hồ, lấy lại tinh thần cẩn thận trả lời: “Tạm thời không có.”
Lục Hành Sâm: “…”
*
Tác giả có lời muốn nói:
Buổi chiều bắt đầu đổi thành ngoại truyện kiếp trước ~
Mặt khác, tôi không biết đại học có thật sự mời cha Lạc đi diễn thuyết không... Nếu có bug, coi như là tình tiết cần cay đi.