Bá Tổng Cầu Tôi Lừa Gạt Tình Cảm Của Hắn

Bá Tổng Cầu Tôi Lừa Gạt Tình Cảm Của Hắn - Chương 1: Búp Bê Vải




Edit: ThaoHuynh0303 Dưa Hấu

Beta: Jane

________________________

"Surprise!"

Người đồng nghiệp tên Tiểu Hà đột nhiên từ dưới đưa lên một hộp quà, tươi cười lộ ra chút thần bí, cô hạ giọng, "Công nghệ bí mật đó nha, khi nào chỉ có một mình thì mở ra, bảo đảm buổi tối cậu sẽ không hề cô đơn..."

Nghe cô ấy nói như vậy, trên mặt Trì Oánh đã hơi hơi có chút phiếm hồng, đưa tay đánh nhẹ Tiểu Hà một cái.



Tiểu Hà là một cô gái có tính cách tinh quái, trong đầu toàn là những ý tưởng không đứng đắn, cô ấy lại đưa quà tặng, chẳng lẽ là...!Làm sao có thể đưa loại đồ vật này chứ? Quá là làm bậy!

Tiểu Hà cười hắc hắc đi qua một bên.



Hôm nay là sinh nhật của Trì Oánh, tính cách của cô rộng rãi, thích kết bạn, ngày thường rất là trượng nghĩa, bạn bè dĩ nhiên là không ít.



Trên bàn chất đầy quà tặng, ngay cả sô pha đều bị lễ vật nhấn chìm, không thể tìm thấy chỗ ngồi, chỉ có thể ngồi đất.



Mọi người chơi vui vẻ náo nhiệt một buổi tối, cơm nước xong lại kéo đi nhảy Disco, cho đến khi tất cả mọi người chơi đùa đến cạn kiệt năng lượng rồi, mới từng người một đi về nhà.



Về đến nhà, chuyện đầu tiên mà Trì Oánh làm chính là mở quà tặng.



Nói chính xác ra, là mở quà của Tiểu Hà.



Thời điểm mở quà ra mặt cô nhịn không được lại đỏ lên, mặc dù cô còn độc thân, nhưng Tiểu Hà nha đầu này cũng quá...!

Lúc hộp quà được mở ra, biểu tình ngượng ngùng trên mặt Trì Oánh nháy mắt trở nên lạnh nhạt.



Đó là một con búp bê nhỏ bằng vải, kích cỡ khoảng chừng như cái ba lô.



Ngay trên mặt búp bê vải in hình gương mặt người đang cực kỳ nóng bỏng gần đây, người chồng quốc dân Lạc Minh Dịch, còn có dòng chữ "To - Oánh thân ái", xem ra là hàng đặt làm riêng.



Trì Oánh đối với Lạc Minh Dịch không có hứng thú gì, tuy rằng vị này là bá đạo tổng tài trong truyền thuyết, lớn lên thật là đẹp trai, nhưng nhìn qua quá mức với cao ngạo lạnh lùng, không phải là loại hình cô thích.





Ngược lại Tiểu Hà lại đặc biệt thích hắn, cả ngày "Chồng yêu chồng yêu" mà kêu, màn hình di động đều là ảnh chụp của hắn.



Thế nhưng chuyện đó liên quan gì đến cô, có thể đừng đem người mình yêu thích áp đặt lên người khác hay không?

Bên trong hộp có một cuốn sách hướng dẫn, Trì Oánh nhìn thoáng qua, lúc này mới hiểu được cái gọi là "Công nghệ bí mật" là có ý gì.



Đây là một loại búp bê vải đặc thù được làm từ vải dệt và ruột bông, có thể kéo dãn thân thể, có thể tùy ý phóng to thu nhỏ lại, đồng thời vẫn giữ được hình tượng không thay đổi.



Bên trong còn trang bị chương trình giọng nói trí tuệ nhân tạo, kết nối với WIFI thì có thể bắt đầu sử dụng chương trình giọng nói thông minh.



Trì Oánh có một tật xấu, lúc cô ngủ nhất định phải ôm thứ gì đó mới có thể ngủ được.



Bên trong phòng có mấy con búp bê chất đống ở trên giường so với con búp bê vải mà cô đang cầm còn cao hơn, nhưng công việc của cô có đôi khi yêu cầu phải đi công tác, búp bê vải quá lớn thì không tiện mang theo, khách sạn cũng sẽ không cung cấp loại búp bê vải lớn như vậy, mà cô lại luyến tiếc đi mua mới, nên đành phải uống thuốc ngủ mới đi vào giấc ngủ được.



Tật xấu này của cô mấy người bạn bên người đều biết, Tiểu Hà cùng với cô quen biết nhau đã nhiều năm, tự nhiên cũng biết đến điều này.



Nói như vậy, búp bê vải có thể phóng to thu nhỏ này lại đối với cô đúng thật là rất hữu dụng, về sau khi đi công tác có thể mang theo, thì không cần lo lắng việc ngủ không được nữa rồi.



Chẳng qua là...!gương mặt Lạc Minh Dịch này thật là làm cô có chút ghét bỏ, nếu là đổi một hình dáng khác, cho dù chỉ là mặt heo cô cũng sẽ rất hài lòng.



Nhưng nếu đã in hình gương mặt Lạc Minh Dịch, cô cũng chỉ có thể tạm chấp nhận thôi.



Đem búp bê vải lấy ra rồi đặt ở trên giường, cô ấn vài cái vào cái nút trên búp bê vải.



Búp bê vải quả nhiên phồng to lên, từ từ căng to lên, cuối cùng biến thành một búp bê vải hình người cao lớn.



Trì Oánh ôm xuống, so với búp bê vải bình thường, thứ đồ chơi này hơi mềm quá mức.



Hình dáng của búp bê vải này tuy rằng có chút làm cho người ta ngại ngùng, nhưng được cái là tiện lợi mang theo, tạm thời dùng một chút cũng không thành vấn đề.



Dù sao lúc tắt đèn, hình dạng gì cô cũng nhìn không thấy.



Cô lấy điện thoại mở ra hot-spot, theo như sách hướng dẫn liền kết nối WIFI.



Bởi vì thường đi công tác, cô không kết nối WIFI trong nhà, ngay cả điện thoại di động cũng thay đổi, tránh cho thay đổi chỗ lại phải kết nối một lần nữa.




Kết nối xong một lúc sau, cô kêu một tiếng: "chồng yêu Minh Dịch..."



Cái chương trình cá nhân đáng giận, lại còn cài đặt đánh thức bằng giọng nói, hơn nữa cài đặt rồi thì sau này không thể sửa đổi...!

Tiểu Hà cậu chờ đó cho mình...!

Búp bê vải truyền đến một giọng nam từ tính: "Vợ, anh ở đây!"

Âm thanh thật trêu chọc, thứ này thậm chí bắt chước luôn giọng nói bản thân Lạc Minh Dịch!

Trì Oánh bị tiếng gọi "Vợ" như tiếng sấm giáng cho một đòn, mắt trợn trắng, "Ngươi đi chết đi!"

Búp bê vải: "Hủy quá trình khởi động trung tâm, ba...!hai...!một...!Phịch!"

Sau đó búp bê vải liền câm miệng.



Trì Oánh nhún vai, búp bê vải này còn thật biết đùa.



Cô lại kêu một tiếng: "chồng yêu Minh Dịch!"

Búp bê vải vẫn im lặng như cũ.



"chồng yêu Minh Dịch!"

"......"

Trì Oánh kêu thêm vài tiếng nhưng không nghe được câu trả lời, trong lòng có chút sốt ruột, thứ đồ chơi này sẽ không dễ hư như vậy chứ?

Chất lượng cũng quá kém đi?

Cô lại kêu thêm hai tiếng nữa, rốt cuộc, búp bê vải cũng có tiếng đáp lại.



"Đây là...!nơi nào?"

Trì Oánh hơi giật mình, suy nghĩ đây cũng là khởi động trình tự thủ tục gì đó sao?

Loại đồ vật này là do người hâm mộ đặt làm, bên trong cũng khó tránh khỏi sẽ có một ít lời nói lúng túng theo thủ tục, cô cũng không cảm thấy rất kỳ quái.



Cô trả lời một câu: "Nhà tôi."

Búp bê vải: "Cô là ai?"

Trì Oánh cảm thấy đây đại khái như là cốt truyện của trò chơi, bất quá cô đối với Lạc Minh Dịch thật sự không có chút hứng thú, thuận miệng trả lời: "Tôi là tiểu tiên nữ!"

Búp bê vải trầm mặc một lát, đột nhiên hỏi: "Hôm nay là ngày mấy tháng mấy? Năm nào?"

Trì Oánh nhíu mày, "Bà không rãnh chơi trò bá đạo tổng tài mất trí nhớ cùng thứ đồ chơi nha, cho bà thoát ra khỏi cái trò chơi nhàm chán này!"

Thân thể của búp bê động đậy một chút, rồi chậm rãi ngồi dậy.



Trì Oánh không nhịn được la lên một tiếng "Đệt!"

Trong sách hướng dẫn không có nói thứ đồ chơi này có thể động đây a! Cô vừa rồi có sờ qua, bên trong cũng không có cái giá đỡ, cho nên nó làm sao đứng lên được vậy?

Búp bê vải chậm rãi từ trên giường bò xuống dưới đất, từ từ nghiêng đầu, "ánh mắt" dừng ở trên lịch điện tử trong đồng hồ treo tường.



"Năm 2019 ngày 3 tháng 7...!Đây là ba tháng trước sao?"

Trì Oánh nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, bên trong búp bê vải này đến tột cùng bố trí thiết kế cái chương trình lung tung rối loạn gì a, như thế nào đột nhiên lại bắt đầu diễn kịch xuyên không chuyển kiếp rồi?

Cô chưa từng thấy qua con búp bê nào như vậy đúng không!



Là cô lạc hậu hả? Chẳng lẽ giới người hâm mộ bây giờ đặt làm đồ vật đều cao cấp như vậy?

Búp bê vải kéo thân mình to lớn, chậm rì rì ở trong phòng dạo qua một vòng, sau đó mở miệng nói: "Phẩm vị trang hoàng kém hơn bình thường...!túi xách là hàng bắt chước cao cấp...!Nhà ba ngày không quét dọn, lười biếng,..."

Trì Oánh cảm thấy mình bị một con búp bê vải xúc phạm sâu sắc, cô gần như muốn nhảy dựng lên đánh người.



Cô hét lớn: "Mày im miệng cho bà!"

Rống xong cô mới nhớ tới không có nói đúng câu lệnh đánh thức, cô từng dùng qua thiết bị âm thanh thông minh, biết không nói đúng câu lệnh đánh thức sẽ không thể phát mệnh lệnh thi hành được, đành phải lại một lần nữa nói một câu, "Chồng yêu Minh Dịch...!Mày im miệng cho bà!"

Búp bê vải chậm rãi xoay người, đem "mặt" hướng về phía cô.



Tuy rằng búp bê vải không thể biểu hiện cảm xúc được, nhưng Trì Oánh lại không khỏi có cảm giác được là biểu tình của nó tràn đầy trào phúng.



Cô xoa xoa đôi mắt, không...!Búp bê vải sao có thể có cảm xúc, rõ ràng là gương mặt Lạc Minh Dịch này tự mang hiệu quả trào phúng.



Lúc này, búp bê vải lại mở miệng.



"Đừng gọi tôi là chồng, tôi...!sao có thể có người vợ vừa không có phẩm vị lại vừa lười biếng!"

Trì Oánh nổi giận.



Nếu là người đàn ông cô thích nói lời nói như vậy có lẽ cô sẽ cảm thấy thú vị, nhưng là đối phương cố tình hết lần này tới lần khác chỉa cái bản mặt cô không thích, nên cô cũng sẽ không khách khí.



Xông lên đưa một chân bay lên, đem búp bê vải đá bay xa mấy mét.



Thật là, cô kết nối trúng cái WIFI gì a, thứ này chỉ cần là búp bê vải thì được rồi, cô là tự tìm ngược mới có thể dùng cái giọng nói thông minh được đặt làm không đứng đắn này của Tiểu Hà.




Tiểu Hà cậu thật sự chờ đó cho mình...!

Thời điểm búp bê vải ngã xuống đất còn không quên đánh giá tiếp một câu "Thô lỗ"...!

Một hồi lâu, búp bê vải mới chậm rãi từ trên mặt đất bò dậy, ngồi ở trên sàn nhà, vươn cánh tay mập mạp lên chống cằm, nhìn giống như là đang suy tư về nhân sinh.



Trì Oánh lấy điện thoại ra, đem đóng hot-spot lại.



Không có WIFI, xem nó còn có thể chơi cái trò yêu ma quỷ quái gì.



Búp bê vải hơn nửa ngày không động tĩnh, Trì Oánh nhìn đồ chơi này cũng có chút giận, nghĩ nghĩ ngày mai cô sẽ tìm người đem bộ mặt kia vẽ lại một lần nữa, đổi thành nam ngôi sao mình thích...!Thật sự không được thì chỉ cần đổi thành mặt heo, chỉ cần không phải bản mặt trào phúng kia của Lạc Minh Dịch thì hoàn toàn là cái mặt nào cũng được.



Cô không để ý tới búp bê vải trên mặt đất nữa, mặc kệ nó ngồi dưới đất.



Đi vào trong phòng vệ sinh đi tắm, thay áo ngủ rồi nằm ở trên giường, tiện tay sờ qua một con búp bê vải hình người màu vàng rồi ôm lấy, chuẩn bị đi ngủ.



Vừa muốn tắt đèn, bỗng nhiên cảm thấy mép giường có chút khác thường.





Ngẩng đầu liền nhìn thấy búp bê vải Lạc Minh Dịch đang đứng ở mép giường, sợ tới mức cô hét "A" một tiếng, lui đến trong góc giường.



"Cái chương trình quỷ gì vậy, còn có thể lọan tới như vậy...!nhắc mới nhớ...!đồ chơi này tại sao có thể đi? Còn đi lung tung, cũng đừng dọa người như vậy chứ?"

Búp bê vải "nhìn chằm chằm" cô, thật lâu sau, thở dài, dùng một loại ngữ khí cuối cùng cũng phải hạ quyết tâm rồi nói: "Không có biện pháp, tuy rằng tôi cũng không muốn, nhưng chỉ có thể nhờ cô làm ơn..."

Trì Oánh bị chơi đùa đến cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, giờ bị dọa sợ đến buồn ngủ đều biến mất.



Cô không muốn là chủ nhân của thứ đồ yêu ma này một chút nào nữa, cô muốn trả hàng, trả hàng, trả hàng a!

Búp bê vải lại mở miệng.



"Tự giới thiệu một chút, tôi tên là Lạc Minh Dịch."

Trì Oánh tâm tư mệt mỏi.



"Tao biết......!Đây là thiết lập..."

Búp bê vải: "Không, cô không biết.



Tôi thật sự là Lạc Minh Dịch, chẳng qua tôi không phải là Lạc Minh Dịch hiện tại, tôi là Lạc Minh Dịch ba tháng sau đã chết đi...!Cô có thể hiểu rõ không?"

Trì Oánh: "......"

Con hàng này là sạc điện đúng không? Pin có thể tháo ra không?

Búp bê vải: "Ba tháng sau, tôi chết tại một trường hợp ngoài ý muốn.



Tôi cũng không biết vì sao lại bám vào trong người thú bông đồ chơi này, nhưng một khi đã như vậy, điều duy nhất hiện tại tôi có thể làm, chính là nghĩ cách ngăn cản trường hợp ngoài ý muốn này...!Không, tôi cảm thấy sự việc kia khả năng không phải ngoài ý muốn, mà là có người hại."

Trì Oánh: "......"

Chỗ cái mông có cái dây khóa kéo, mạch điện ở bên trong đúng không?

Búp bê vải: "Tuy rằng tôi cảm thấy cô là người không đáng tin cậy, nhưng hiện tại cũng chỉ có thể dựa vào cô.



Cô nhất định sẽ giúp tôi, đúng không?"

Trì Oánh: "......"

Tiểu Hà tôi muốn tát chết cô...!

Búp bê vải: "Đương nhiên tôi cũng sẽ không để cô làm không công, chỉ cần cô có thể cứu tôi, tôi sẽ trả cho cô một số tiền lớn, cô về sau không cần làm việc cũng có thể thoải mái dễ chịu mà sống hết một đời."

Vừa mới dứt lời, Trì Oánh với vẻ mặt hung thần ác sát mà xông tới, đem búp bê vải ấn xuống, kéo dây khóa kéo trên mông ra, từ bên trong móc ra một cái tổ hợp mạch điện.



Cô nắm cục pin ra, ném qua một bên, sau đó thở phào một cái nhẹ nhõm.



Lần này rốt cuộc có thể ngủ ngon một giấc.



Cô bò lại trên giường, ôm lấy gối hình người màu vàng, chuẩn bị tiếp tục đi ngủ.





Nhưng ngay sau đó, cô cả người đều ngây dại.



Chỉ thấy con búp bê vải bị tháo rớt pin kia chậm rãi đứng lên, đôi mắt hơi hơi nheo lại, chặt chẽ mà nhìn chằm chằm cô.



Trong thân thể búp bê vải truyền đến thanh âm phẫn nộ.



"Ngươi...!không biết xấu hổ!".