Bá Tổng Cầu Tôi Lừa Gạt Tình Cảm Của Hắn

Bá Tổng Cầu Tôi Lừa Gạt Tình Cảm Của Hắn - Chương 21: Cảm Ơn




Edit: Dưa Hấu

Beta: Tiểu Vũ

____________________________

Trì Oánh nghe nói Triệu Ánh còn chưa có quen bạn gái, nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới loại hình hắn thích lại là......!một lời khó nói hết.



Fan girl trong nháy mắt bị kích động mãnh liệt, một hồi lâu sau mới hơi khôi phục lại tinh thần, cô bỗng nhiên ý thức được một sự kiện khác đáng sợ hơn.



"Tôi nhớ tới tôi có việc gấp, lần sau sẽ giúp cô chụp ảnh!" Trì Oánh nói với Đường Tiễn một tiếng rồi chạy đi.



Nếu cô đi ra ngoài trễ một chút, không chừng sẽ không gặp Triệu Ánh.



Quả nhiên, lúc lên xe đã nhìn thấy Lạc Minh Dịch lấy di động ra, đang chuẩn bị gọi điện thoại.



Cô duỗi tay đè lại ngón tay của hắn chuẩn bị bấm điện thoại, "Anh làm gì?"

Lạc Minh Dịch lạnh giọng nói: "Phong sát hắn!"

Trì Oánh vội la lên: "Tại sao a? Anh ta chỉ là đụng phải anh có một chút......!Anh không đến mức lòng dạ hẹp hòi như vậy đi?"

Trên thực tế lấy hiểu biết của cô đối với anh ta, cô biết anh ta chính là lòng dạ hẹp hòi như vậy.



Cô vội vàng khuyên giải, "Anh nếu mà đem anh ta phong sát, dù sao cũng phải có cái lý do chứ? Nếu anh không đưa ra lý do, lúc sau anh ta bị phong sát cũng sẽ đi tìm hiểu làm rõ, đến lúc đó chuyện này vạn nhất truyền ra......"

Ngón tay Lạc Minh Dịch cứng lại một chút.



Anh ta hiển nhiên là không hy vọng chuyện này truyền ra ngoài.



"Vậy tôi......" Lạc Minh Dịch nghĩ nghĩ, "Qua một thời gian nữa tìm người phong sát hắn."



Trì Oánh: "......"

Xem ra Triệu Ánh là giữ không nổi rồi, nhưng trong lòng cô cư nhiên cũng không có khổ sở, ngược lại là một loại cảm giác "Thích làm gì thì làm".



Cô bỗng nhiên phát hiện cô giống như cũng không để ý Triệu Ánh đến như vậy, thậm chí ngay cả cái danh "fan trung thành" cũng không tính là gì.



"Ai, anh......" Trì Oánh nhìn lén sắc mặt của Lạc Minh Dịch, nhìn sắc mặt của hắn đã hòa hoãn một ít, mới cẩn thận mở miệng, "Vừa mới rồi có phải anh kéo tôi ra hay không?"

Lạc Minh Dịch lạnh lùng nói: "Không phải."

Trì Oánh không tin.



Cẩn thận nghĩ lại chuyện vừa rồi, lúc đó ngược lại Triệu Ánh chỉ là hơi bất cẩn trong nháy mắt thôi, nếu không phải có người vẫn luôn chú ý đến cô, thì không có khả năng trong thời gian ngắn như vậy lại phản ứng nhanh nhạy, mà kéo cô ra.



Lúc ấy Lạc Minh Dịch đang đứng ở phía sau cô, tuy rằng cũng có mặt các nhân viên khác đang làm việc, nhưng những người đó cô lại không quen biết, người ta như thế nào sẽ lưu tâm đến cô?

Nhưng là......!Lạc Minh Dịch thật sự sẽ quan tâm tới cô như vậy sao?

Cô lại có chút không xác định, thấy anh ta như thế nào cũng không giống như là người như vậy a.



Nhưng nếu anh ta thật sự như vậy thì sao?

Lúc này, Lạc Minh Dịch khởi động ô tô, hỏi cô: "Đi chỗ nào?"

Trì Oánh hôm nay đã không có chuyện khác phải làm, đi chỗ nào......!Cô nghĩ tới một chỗ.





"Tôi muốn đi công viên giải trí chơi!"

"Ấu trĩ!"

......!

Nửa giờ sau, Lạc Minh Dịch dừng xe ở bãi đỗ xe của công viên giải trí, cùng Trì Oánh cùng nhau xuống xe.



Tháng 7 chính là thời gian nghỉ hè, học sinh tới nơi này chơi rất nhiều, đi cùng bọn nhỏ tới chơi cũng có rất nhiều người lớn, đương nhiên, những cặp đôi yêu nhau cũng không phải ít, phía trước chỗ bán vé đứng thành một hàng dài.



"Anh đi mua vé!" Trì Oánh phân phó.



Lạc Minh Dịch vươn tay, "Tiền!"

Trì Oánh bị nghẹn một chút, hiện tại Lạc Minh Dịch là trợ lý, đi cùng bà chủ đi ra ngoài chơi......!Đương nhiên là bà chủ ra tiền.



Tổng cộng tài sản của anh ta lớn như vậy, vậy mà ở chỗ này cùng cô tính toán một chút tiền lẻ.






Cô tâm không cam tình không nguyện mà từ trong túi xách rút ra mấy tờ tiền mặt đưa cho Lạc Minh Dịch, Lạc Minh Dịch cầm lấy tiền, đi đến xếp hàng.



Trì Oánh khó có được một ngày làm chủ, có Lạc Minh Dịch làm người chạy việc cho cô, cô nhìn thấy cách đó không xa có ghế dài, liền đi qua đó ngồi xuống.



Trên ghế dài đã có một cô gái đang ngồi, Trì Oánh ngồi xuống ở bên cạnh cô ấy, cô gái kia mở miệng hỏi cô: "Bạn trai cô cũng đang xếp hàng sao?"

Trì Oánh lắc đầu, "Tôi cùng đi với chị bạn."

Vừa mới dứt lời, liền nhìn thấy Lạc Minh Dịch ở cách đó không xa hướng cô vẫy tay một chút, trong tay của anh ta cầm hai tấm vé.



Trì Oánh ngây dại, này......!nhanh như vậy đã mua được?

Nhìn qua dãy người xếp hàng dài thườn thượt kia, cô cảm thấy ít nhất phải đến bài hơn mười phút, lúc này mới vài phút mà?

Cô gái vừa mới ngồi ở trên ghế dài bỗng nhiên đứng lên, nói câu, "Không đúng a......!anh ấy như thế nào lại chạy xuống cuối hàng nữa?"

Sau đó chạy vọt tới cuối hàng, cùng một người đàn ông la hét rùm beng, Trì Oánh chỉ mơ hồ nghe được người đàn ông kia không phục lắm mà nói "yêu thương người tàn tật" linh tinh gì đó.



Trì Oánh đem Lạc Minh Dịch kéo đến một bên, hỏi hắn, "Là người đàn ông kia đem vé nhường cho anh?"

Lạc Minh Dịch nhàn nhạt nói: "Tôi thấy anh ta cầm hai tấm vé, thì ra dấu ý bảo muốn mua lại bằng nhiều tiền hơn một chút, để cho anh ta lại đi xếp hàng một lần nữa.



Bất quá người này không biết nghĩ như thế nào, đem vé đưa cho tôi, tiền cũng không lấy."

Anh ta nhún vai, "Nếu không phải tôi không thể nói chuyện, thật muốn hỏi anh ta nghĩ gì......!có khả năng, anh ta thích xếp hàng đi."

Trì Oánh ngẩng đầu nhìn trời, "Không, anh ta chỉ là yêu thương quan tâm người tàn tật, người câm......!cũng coi như là người tàn tật."

Lạc Minh Dịch: "A......"

Sau khi cầm vé, còn phải đến lối vào xếp hàng, bất quá chỗ này thì nhanh hơn nhiều, vài phút sau, Trì Oánh lôi kéo Lạc Minh Dịch với vẻ mặt không tình nguyện vào công viên giải trí.



"Đồ chơi con nít......" Lạc Minh Dịch nhỏ giọng nói thầm một câu.



"Anh đừng nói chuyện!" Trì Oánh thấp giọng cảnh cáo.



Cô nhìn quanh khắp nơi, liếc mắt một cái liền thấy được tàu lượn siêu tốc phía trước, vừa định nói đi chơi, bỗng nhiên nhớ tới Lạc Minh Dịch có bệnh suyễn, chơi cái đó cũng tính là quá kích thích.



"Chúng ta qua bên kia!" Cô chỉ vào một hướng khác, bên kia là vòng quay ngựa gỗ, rất nhiều cặp đôi đều ở đằng kia xếp hàng chờ lên chơi, cũng có người lớn mang theo con cái đến chơi.



"Cô đi đi, tôi không muốn chơi thứ ngu ngốc như vậy." Lạc Minh Dịch nhíu mày.



"Nghe lời, đi thôi!" Trì Oánh tiện tay kéo tay của Lạc Minh Dịch, giống như dụ dỗ trẻ nhỏ, "Nhưng thú vị lắm!"



Lạc Minh Dịch cúi đầu nhìn thoáng qua tay mình, hơi giật mình, đi theo Trì Oánh đi đến chỗ xếp hàng.



Bên này người xếp hàng tuy rằng cũng không ít, nhưng là một lần có thể ngồi rất nhiều người, cho nên vẫn là rất nhanh là có thể đến lượt.



Chính lúc xếp hàng có mấy người con trai đi tới gần, bộ dáng mấy người này nhìn qua giống như là sinh viên, có một tên lớn mật bay thẳng đến chỗ Lạc Minh Dịch, cười hì hì mở miệng nói: "Người đẹp, cùng nhau đi chơi không? Các anh đây mang các em đi chơi trò chơi kích thích!"

Trì Oánh có chút không thích trừng mắt nhìn người nọ liếc mắt một cái, lạnh lùng mà trả lời một câu, "Cô ấy không nói chuyện, các người tự mình chơi đi."

Cậu ta da mặt còn rất dày, như cũ cười hì hì, "Không có việc gì, không nói chuyện cũng khá tốt......!Các người hai cô gái mà đi chơi chung có ý tứ gì, mọi người cùng nhau kết bạn cũng khá tốt mà, đúng không?"

Trì Oánh cảm thấy Lạc Minh Dịch sẽ lập tức ra tay đánh người, vội vàng ôm lấy cánh tay anh ta, hơi hơi mỉm cười, nói: "Người chị này của tôi không thích đàn ông, các người vẫn là tự mình đi chơi đi!"

Cậu con trai đến gần kia sắc mặt trở nên có chút xấu hổ, "Vậy......!Như vậy a......"

Bất đắc dĩ mà xoay người đi, đối mặt với mấy cái vẻ mặt chờ mong của bạn học mình mà nói: "Hai người đẹp kia......!là một cặp tình nhân......"

Mấy người nam sinh sôi nổi lắc đầu thở dài, một nam sinh nói: "Cái người vóc dáng thấp còn được......!Cái người cao cao kia là mỹ nữ thì thật là đáng tiếc a......"

Trì Oánh nghe vào trong tai không khỏi nổi giận, cái gì mà......!còn được? Còn nữa, cô một chút cũng không thấp được không?

Cô tự nhận là đặt ở trong một đống người thì cô cũng coi như là một người đẹp, như thế nào đi theo Lạc Minh Dịch một lúc sau lại luôn bị người ta làm lơ đây?

Chuyện này không khoa học!

Lúc này một nhóm du khách lúc trước đã xuống ngựa gỗ, đến phiên nhóm của Trì Oánh.



Cô lôi kéo như cũ Lạc Minh Dịch không tình nguyện đi đến trước ngựa gỗ, chỉ chỉ ý bảo anh ta ngồi xuống, chính mình ngồi ở một cái phía sau.



Mọi người ngồi xong xuôi, ngựa gỗ bắt đầu chậm rãi xoay tròn.



Trì Oánh ngồi ở trên ngựa gỗ, nhìn chằm chằm bóng dáng của Lạc Minh Dịch mà phát ngốc.



Cô trong lòng chất chứa rất nhiều chuyện, nhưng không có cách nào nói ra, mặc dù nói ra cũng không có người tin.



Nhưng nguyên nhân chính là vì như thế, mấy ngày nay nội tâm của cô vẫn luôn đều rất bất an.



Theo di chuyển của ngựa gỗ, cô bỗng nhiên liền có một loại cảm giác mãnh liệt, phảng phất giống như là cái bóng dáng kia tùy thời đều ở cô trước mắt cô mà biến mất.



Cô xoa xoa đôi mắt, xác nhận cái bóng dáng kia còn ở phía trước, cũng không có biến mất, lúc này mới thoáng an tâm.



Tốc độ xoay tròn của ngựa gỗ thả chậm lại, dần dần ngừng hẳn, các du khách sôi nổi từ trên ngựa gỗ đi xuống, đi hướng lối ra.





Trì Oánh còn ngây ra, thẳng đến khi cô nghe được tiếng của Lạc Minh Dịch vang lên ở bên tai cô, "Ngẩn người làm gì? Luyến tiếc đi xuống?"


Trì Oánh phục hồi tinh thần lại, phát hiện du khách bên người đều đã đi hết, chỉ còn lại có hai người bọn họ.



"Tôi......"

Trì Oánh cắn môi, vừa muốn nói gì, liền nghe được Lạc Minh Dịch nói: "Không phải là......!không xuống được? Bởi vì chân ngắn?"

Tâm tình Trì Oánh vừa mới có chút đè nén, nháy mắt lại bị tức giận lấp đầy.



"Ai nói chân tôi ngắn! Tôi tự mình có thể xuống được!" Cô giận dỗi trực tiếp liền từ trên ngựa gỗ nhảy xuống.



Nhưng là nhảy xuống có chút gấp gáp, chân mới vừa chạm đất, thân thể bỗng nhiên có chút mất cân bằng, ngã về phía trước.



Một đôi tay ngay lúc này đỡ bả vai của cô, làm cô không đến mức té ngã.



Cô ngẩng đầu, đối diện đôi mắt thâm sâu đen láy kia của Lạc Minh Dịch.



Lạc Minh Dịch có chút trào phúng mà nói một câu, "Tôi đã nói rồi......"

Lúc này có du khách lên vòng xoay ngựa gỗ, Lạc Minh Dịch liền không nói chuyện nữa, anh ta đưa tay giữ chặt tay Trì Oánh, lôi kéo cô đi hướng lối ra.



Thời điểm đi ra đến bên ngoài, Trì Oánh bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Chuyện ở phim trường người kéo tôi ra, là anh đúng không?"

Lạc Minh Dịch dừng bước chân, quay đầu lại nhìn cô, thấp giọng nói: "Như thế nào, rất tức giận?"

Trì Oánh chậm rãi lắc đầu, "Không có tức giận, chính là muốn......!nói tiếng cảm ơn."

Lạc Minh Dịch thực ngoài ý muốn, lặp lại một câu, "Cảm ơn? A......!cô vậy mà sẽ nói cảm ơn."

Trì Oánh không vui, "Tôi là loại người không có lương tâm này sao? Tôi biết anh vì cứu tôi mới bị Triệu Ánh làm cho......"

"Cô câm miệng!" Lạc Minh Dịch hung tợn mà nói một câu, "Trở về tôi liền phong sát hắn."

Đang nói, Trì Oánh bỗng nhiên nghe được có người kêu tên của mình.



Cô quay đầu lại, thấy được một người quen.



"Ngụy Tử Hằng?" Trì Oánh nhìn đến người này khi có chút ngoài ý muốn, "Anh cư nhiên có thể nhận ra tôi?"

Con hàng này không phải mắt mờ sao?

Ngụy Tử Hằng cười cười, chỉ chỉ cô gái bên cạnh, "Là cô ấy nhận ra cô, cô còn nhớ rõ cô ấy không? Chung lớp với chúng ta Trâu Lộ Lộ."

Trì Oánh nhớ mang máng có người này, hình như ở trong lớp thành tích còn khá tốt.





Chẳng qua cô cùng mấy người bạn học có thành tích tốt luôn luôn không thế nào lui tới, ấn tượng liền không khắc sâu như vậy.



"Đã lâu không gặp!" Trâu Lộ Lộ cười cười, đưa tay dùng sức ôm cánh tay Ngụy Tử Hằng, cường điệu một câu, "Tôi là bạn gái của anh ấy."

Sau đó liền đem ánh mắt tràn ngập địch ý hướng về phía Lạc Minh Dịch.



Trì Oánh: "......"

Lạc Minh Dịch: "......".