Bà Xã Đại Nhân Vạn Tuế

Chương 3: Vợ yêu chạy mất rồi?




Sáng hôm sau, khi Bạch Vũ tỉnh lại, toàn thân nàng đau đớn chua xót, cảm giác thật không tốt chút nào, như bị thứ gì đè nặng vô cùng khó chịu. Tủi thân mặc cảm ba giây liền muốn mắng chửi người.

Bạch Vũ không thèm nhìn gương mặt người khi dễ mình cả đêm qua. Chỉ vừa oán thầm, vừa chịu đựng cơ thể đau nhức, hạ thân đau đớn, gắng gượng gom lấy quần áo lót của mình mặc vào; gom luôn áo sơ mi cùng áo vét, quần âu của tên khốn kia vội vã mặc vào tử tế. Xé mảnh sa mỏng từ y phục cô dâu làm dây buộc tóc. Chuẩn bị màn bỏ của chạy lấy người. Hơi sức hiện tại dù không có nhưng tinh thần không chịu thua cuộc có thể bất chấp tất cả.

Mở cửa sổ phòng, bước ra ban công tầng 2 nhìn xuống sân rộng phía dưới. Được. Cũng không cao lắm, có thể trực tiếp nhảy xuống mà không hề hấn gì. Bạch Vũ lưu loát không tiếng động nhảy xuống mặt cỏ một tư thế thành một tư tế tuyệt mỹ nhưng chốc đã dừng vài giây. Nơi đó vẫn còn đau, nàng nghiến răng nghiến lợi mắng chửi tam thiếu ngàn lần.

Tập trung tinh thần, trốn đi người làm trong biệt viên. Dựa theo phán đoán tránh đi góc khuất dễ phát hiện và nơi che chắn tầm nhìn khá tốt đến nơi có thể lợi dụng.

Ai có thể ngờ rằng có ngày nàng phải chui lỗ chó khỏi tường rào, chạy thêm mười phút không ngừng nghỉ nơi cây toàn là cây. Hình như biệt thự Hoắc gia xây dựng tựa vào một sườn núi nhỏ. Sương sớm buổi sáng dính trên lá cây lần lượt làm ướt quần áo nàng.

Bỗng.

Một lực lượng đen tuyền bí ẩn trói buộc Bạch Vũ, không cho phép nhúc nhích.

"Là ai?"

"Nhóc con. Tinh mắt đó! Nói. Ngươi có quan hệ gì với người từ ngôi nhà đó?" Giọng nói khản đặc, ghê rợn cất lên đâu đây. Nàng giật mình đầy cảnh giác, khuôn miệng nhỏ khẽ cong một nét bất mãn.

"Không có quan hệ."

Một giọng cười khằng khặc lại nổi lên: "Không liên quan thì tại sao xuất hiện từ nơi đó bước ra. Xem ra ngươi cùng một giuộc với đám ô hợp Huyền Gia đó dám ngang nhiên truy sát ta đến tận cùng. Kẻ hở liên không gian dù bất ổn cũng cửa nhân lực ngày đêm canh giữ ngăn cản ta trở về. Hừ..."

"Ta đã nói không liên quan là không liên quan." Bạch Vũ cứng đầu đáp.

"Hahaha. Để xem bọn chúng và ngươi mỉm cười trong bao lâu. Thông minh muốn sống thì khai báo cho thật kĩ. Mau đi cùng ta."

Lời vừa dứt.

Bụp.

Một cây trượng gỗ âm u hắc khí từ phía sau đập thẳng vào gáy Bạch Vũ. Nàng mơ màng dần ngất lịm.

                                

...****************...

Huyền Dạ Mặc vẫn đang nằm ngủ trên giường, ngũ quan tinh xảo, xinh đẹp không kém mỹ nhân khuynh thành đang ngủ. Tuy vậy, dùng từ xinh đẹp cho một người đàn ông cũng không sai! Một vẻ đẹp hoàn hảo như một thiên thần yêu mị lạc xuống địa ngục. Huyền Dạ Mặc nửa thân trên trần trụi ngồi dậy, đầu hơi đau nhức mà lắc lắc vài cái rồi mới nhìn sang người vợ cùng chăn gối đêm qua bên cạnh.



Chết tiệt!

Bên cạnh không còn bóng dáng người nào đó. Nếu như trên giường không còn dấu lạc hồng đỏ sẫm chứng minh đêm qua nàng ở đây thì hắn tưởng đêm qua chỉ là giấc mơ.

Đứng dậy, không màn khỏa thân bước vào vòng phòng tắm rửa mặt. Mái tóc đen óng tự nhiên bị nước vốc lên làm ướt, tâm tư từng chút một hồi tưởng lại kí ức khó quên tối qua. Thần trí bị dược khống chế đêm qua đã giải nhưng mọi sự việc diễn ra hắn đều nhớ như in, từ mùi hương của thảo mộc dễ chịu đến đường nét gương mặt, giọng nói nàng hắn đều nhớ rõ.

Lấy áo tắm treo trong phòng tắm tùy tiện khoác vào người. Bước ra khỏi phòng leo xuống lầu, nhanh chóng nhìn thấy Huyền ba ba và Huyền má má nhìn nhau cười hì hì uống trà. Động tĩnh trong phòng tân hôn đêm qua cũng thật lớn đi. Huyền Dạ Thần chân chó tung tăng rót trà cho em trai.

"Ủa. Mặc Mặc, em dâu sao không xuống cùng em. À mà quên mất! Phải để em dâu nghỉ ngơi dưỡng sức mới có sức sinh cháu trai cho anh nuôi mới đúng."

"Ôi thằng mất não này! Thật nhiều chuyện! Con khôn hồn cũng kiếm cho mẹ một cô con dâu đi." Huyền má má lấy cuốn tạp chí trên bàn trà đập thẳng lên đầu Huyền Dạ Thần không nương tay.

Huyền Dạ Thần la oai oải, trốn trốn tránh tránh: "Con theo chủ nghĩa độc thân. Cưới gì mà cưới. Mẹ cũng không nhìn lại mình đi, trâu già gặm cỏ non cưới thanh niên trai tráng nhỏ hơn mình 20 tuổi hay sao?"

Huyền Dạ Thần nói một tràng dài liền nhanh chóng chạy té khói. Như đã thấy, đúng thế! Huyền ba ba và Huyền má má là thiên sư. Tuổi thọ so với người bình thường cao hơn rất nhiều lần.

Huyền Dạ Thần từ khi sinh ra đã sở hữu tài năng dị bẩm về phù chú, còn Huyền Dạ Mặc do hồn phách thiếu hụt khiến đôi vợ chồng lo muốn sầu não. Dù vậy, hắn luôn nỗ lực lực kế thừa y bát của ba mẹ - trừ ma bắt quái.

Một thời gian trước, hồn phách Huyền Dạ Mặc ly thể. Cả nhà phải cầu cao nhân khắp nơi. Ăn may hữu duyên gặp thầy trị đúng bệnh, giúp đỡ bấm tay tính toán đặt cọc hôn sự tình hình sẽ chuyển biến tốt. Hai vợ chồng nửa nghi nửa ngờ hết cách làm theo. Ai dè mới trao đổi sinh thần bát tự, Huyền Dạ Mặc tỉnh lại liền tin tưởng. Cảm tạ trời đất phù hộ.

Ngẫm, hai đứa song sinh mỗi đứa một tính cách và sở thích, sống không hòa hợp nhưng càng lớn hai đứa càng hiểu nhau, hỗ trợ lẫn nhau.

Huyền Dạ Thần thân không có đặt nặng da mặt kẻ làm anh trai phải gánh vác gia đình. Anh cứ ngây thơ không nghĩ nhiều mấy chuyện sâu xa, chỉ ngày ngày vui cười, chọc mọi người đều vui lây.

Huyền Dạ Mặc thông minh, sắc sảo, phù hợp với vị trí lãnh đạo, chịu áp lực cực tốt. Huyền má má càng đặt kỳ vọng nhiều vào hắn, cũng càng đau lòng những gì hắn phải chịu.

"Cái thằng trời đánh. Dám chê mẹ già hả?"

Huyền má má tự nhận bản thân vẫn còn đẹp như thời con gái chán, tức giận xì khói đuổi theo thằng con ngỗ nghịch dám chê bà già. Cũng như gián tiếp ý chỉ tuổi thọ của bà cao hơn gấp nhiều lần so với ông xã. Huyền ba ba nhìn thành quen, không quen vào hai mẹ con nháo cào cào kia.

"Ba, mẹ. Có thấy vợ con ở đâu không?" Huyền Dạ Mặc ngồi xuống, tự động nâng tách trà Huyền Dạ Thần đã rót lên uống.

Huyền má má dừng lại động tác, Huyền Dạ Thần không chạy nữa đồng thanh: "Ủa? Chẳng phải hai con/hai em sáng giờ vẫn trong phòng với nhau mà?"

"Không thấy nàng."

Huyền ba ba dừng uống trà, đặt tách trà xuống bàn. Gọi quản gia tìm hiểu vấn đề thì phát hiện vài đoạn ghi hình khiến cả ba ngả ngửa không thể tin được. Ngày hôm qua là lễ thành hôn nên biệt thự dừng canh giữ hàng loạt kết giới ngăn cách thế giới bên ngoài chồng chất lên nhau, vẫn chưa khởi động lại màng chắn bảo vệ. Không ngờ. Nàng dâu nhờ đó dễ dàng dùng sức người bỏ trốn rồi?



"Con dâu/em dâu bỏ trốn!!!???"

Huyền Dạ Mặc nắm chặt nắm đấm xác định rằng: "Vợ yêu của hắn ắt rằng đã chạy trốn mất rồi?!". Hai mắt ánh lên tia sáng yếu ớt một cách nguy hiểm.

"Bạch Kỷ Vũ. Nàng chạy không thoát khỏi ta đâu."

"Mẹ. Người có ảnh Bạch Kỷ Vũ ở đây không?" Huyền Dạ Mặc hỏi.

"Ơ... không có." Huyền má má đáp lời liền quay sang chồng và thằng hai: "Hai người có không?"

Cả hai đồng loạt lắc đầu.

"Con làm chồng kiểu gì không nhớ mặt vợ mình? Hôm qua tổ chức lễ cưới rầm rộ như vậy chẳng lẽ không để ý người ta chỉ một chút?" Huyền ba ba ôn tồn nói.

Huyền Dạ Mặc hơi chột dạ: "Ba biết con không thích tiếp xúc gần với phụ nữ mà. Ai lại quan tâm chứ?"

"Cái thằng trời đánh này. Không phải ân nhân thần cơ diệu toán tính được mối lương duyên ngàn năm có một của con xuất hiện tại Bạch Gia. Ta còn ép con cưới vợ nhà đó sao? Dù ăn hết món ngon trên đĩa rồi còn để chạy trốn cho được? Ngu ngốc." Huyền má má mắng.

Huyền Dạ Thần thấy em trai im lặng nghe chửi cũng đáng lắm, cười thầm, lẩm bẩm nói.

"Vậy mà tối qua vẫn xơi người ta cho được?"

"Không phải anh giở trò sao?" Huyền Dạ Mặc hỏi.

Huyền Dạ Thần sửng sốt, cười trừ. Dù Hoắc Thị tính kế Bạch gia vì muốn chữa bệnh hồn phách ly thể cùng không đụng chạm được con gái của em út cũng như xe mối lương duyên tốt từ được ân nhân tính ra. Lúc điều tra cũng nghĩ là Kỷ Ngư sẽ đến kết duyên, không ngờ quay ngoắt 360 độ người đến là em dâu Bạch Kỷ Vũ. Thân thế dù không tốt lắm nhưng tính cách khá ổn hơn tính tình đại tiểu thư Kỷ Ngư chảnh chó kia. Dám không đồng ý kết thân với em trai siêu cấp nhà anh.

Hứ! Chờ ngày hối hận đi. Tối qua gạo nấu thành cơm rồi mà vẫn để cơm chạy được đúng là ngu mà. Tức cái lồng ngực.

"Thôi. Không cãi nhau nữa. Mẹ vẽ một bức tranh cho con xem ngũ quan của vợ con. Mẹ còn nhớ kĩ lắm." Huyền má má nói.

"Mẹ ơi. Mẹ quên khả năng hội họa của mẹ bằng con số 0 hả? Thôi con đi tìm hiểu, thu thập thông tin về em dâu cho nhanh." Huyền Dạ Thần trừng hai mắt nhìn mẹ.

Một chú hổ lông vàng vằn đen to lớn từ cửa chính mở toang gần đấy đi vào. Vừa đặt chân xuống sàn, chú liền hóa thành một chàng thanh niên điển trai khoác áo choàng đen đi thẳng đến chào hỏi rồi đi thẳng vào vấn đề.

"Ba mẹ, Dạ Thần, Dạ Mặc! Có dấu hiệu thuật pháp bị cấm xuất hiện ngoại vi - cần cậu xử lí gấp!"

Huyền Dạ Mặc nhíu mày, đứng phắt dậy bước nhanh lên lầu, nhanh chóng thay quần áo, rồi cùng chàng thanh niên bước ra khỏi biệt thự tìm hiểu sự việc. Huyền má má trầm tĩnh trở lại, cũng bước ra sân nhà, bắt đầu khởi động lại kết giới bảo vệ. Huyền ba ba và Huyền Dạ Thần theo sau, yên tĩnh quan sát mọi người, khẩn trương đề phòng chuyện không may xảy ra.