Bà Xã Đại Nhân Vạn Tuế

Chương 7: Thoát nạn




Ngày XX tháng XX năm XXXX

Nước A - Bệnh viện.

Trong phòng bệnh trắng như tuyết không một bóng người, Bạch Vũ giãy giụa ngồi dậy. Cô nhìn xung quanh một vòng, không thấy cô gái tóc ngắn cá tính kia đâu. Các vết ngoại thương đã được xử lí kĩ càng, quấn băng vải che chắn. Nàng nghiêm túc cảm nhận cơ thể hiện đang hồi phục khá tốt, không còn gì phải đáng lo lắm.

Y tá nghiêm túc ước vào kiểm tra bệnh nhân như thường lệ, phát hiện Bạch Vũ đã tỉnh liền mỉm cười: "Cô tỉnh rồi! Thật may mắn. Để tôi gọi cho Phong tiểu thư báo tin."

"Cho tôi hỏi nơi đây là?"

"Nơi đây là bệnh viện St. George." Rút điện thoại ra, cô y tá trẻ tuổi vừa nhấc máy gọi đi, vừa trả lời câu hỏi của Bạch Vũ.

"Bệnh viện St. George?! Không biết đây là địa danh đất nước nào?!" Lục lọi hết trí nhớ, nàng cũng không thể phân biệt đây là ở đâu.

"Nước A thưa tiểu thư. Phiền cô chờ, Phong tiểu thư sẽ đến ngay thôi."

Không lâu sau, Phong Linh áo thun, quần bò, ngũ quan thanh tú, tóc đen ngắn ngang vai bước vào. Gật đầu với cô y tá, hỏi:

"Tình trạng hồi phục của cô ấy hiện thế nào rồi?"

"Cô ấy chỉ cần nằm viện thêm vài ngày theo dõi thêm là có thể xuất viện."

"Cám ơn cô." Bạch Vũ nói.



"Không cần cám ơn. Đây vốn là trách nhiệm của y bác sĩ chúng tôi. " Y tá đáp rồi quay lưng đi ra khỏi phòng bệnh.

Phong Linh khi đã xác định người ngoài cuộc đã rời khỏi liền đóng cửa, nhanh chóng quay lại giường bệnh, ung dung ngồi xuống cuối giường, quan sát Bạch Vũ rồi tỉnh bơ hỏi.

"Tốc độ hồi phục đáng khen ngợi như thế mà chỉ cần hôn mê 2 ngày. Vết thương ngoài da tôi không nói nhưng vết thương tại bên dưới kia cũng thật kịch liệt đi. Sao cô bị bắt giam thế?"

Bạch Vũ thoáng đỏ mặt, vén lọn tóc đen ra sau tai, giả bộ trả lời: "Không rõ. Tôi bị ép gả cho một Gia tộc lớn ở nước X. Sau khi một mình trốn khỏi đó thì bị mụ già không rõ lai lịch. Tại sao cô lại cứu tôi?"

"Câu hỏi đó nên để tôi hỏi mới đúng. Tại sao cô lại có khả năng triệu hồi tôi đến đó?"

"Triệu hồi?! Tôi ư?!"

Bạch Vũ bất ngờ đến ngỡ ngàng. Rõ ràng, cô tạm mất hết pháp lực rồi hay sao?

"Đúng vậy. Giới thiệu lần nữa. Tôi tên Phong Linh, 250 tuổi. À không... 25 tuổi. Tôi là Bắc Yêu Vương của thời đại này. Nhìn cô không giống với người Mao Sơn đạo pháp lắm. Là con người ư? Hay là con lai giữa yêu và người? Cũng không giống lắm."

Phong Linh giơ tay phải ra phía trước xem như chính thức chào hỏi. Bạch Vũ theo đó bắt tay một cái. Nàng bắt đầu sắp xếp lại ngôn ngữ, giải thích hợp lí nhất có thể.

"Hân hạnh. Tôi tên là Bạch Vũ, tuổi tác lớn hơn cô nhiều, cha mẹ và anh, em ruột đi du ngoạn không rõ tung tích. Hoàn cảnh thân thế khá đặc biệt, không thể kể rõ ràng cho cô được. Còn tại sao tôi có khả năng triệu hồi cô thì tôi cũng không rõ cơ thể mình bị làm sao nữa."

"Phong Linh tôi có thể giúp cô dò xét chứ? Không đau đâu." Gợi lên hứng thú, Phong Linh hỏi nàng.

"Được."

Bạch Vũ gật nhẹ đầu, không sợ Phong Linh phát hiện ra bí mật của nàng.



"Thả lỏng, không suy nghĩ lung tung. Tôi bắt đầu đây."

Phong Linh nghiêm túc đứng dậy; giơ tay hướng về Bạch Vũ, truyền một luồng pháp lực thuần trắng mỏng manh vào cơ thể, bắt đầu dò xét. Chợt, một luồng kình lực từ cơ thể Bạch Vũ phát ra, đẩy Phong Linh ra sau vài bước.

"Cô bị phong ấn rồi. Trong cơ thể cô hiện tồn tại chín đạo phong ấn kì quái lắm. Tôi chỉ thấy đại loại hình dáng chứ không thấy rõ đó là loại phong ấn chú kiểu gì." Phong Linh bất giác hô lên.

Bạch Vũ gật đầu chấp nhận hiện thực nhanh chóng. Không lẽ đây là trừng phạt sét đánh nhắm vào nàng của Thiên Đạo?

"Cô biết cách nào tích công đức không?"

"Thì thế nào nữa? Giúp đỡ cô nhi, người già, người bất hạnh; hoàn thành tâm nguyện của linh hồn trước khi đầu thai hoặc trừ ma bắt quái thôi."

"Làm sao nhanh chóng tích đủ 9 lần 9 \= 81 lần bây giờ?"

"Cô điên à. Có người tích công đức cả đời không đủ quá mười đầu ngón tay nữa là."

Ngồi xuống giường cho đỡ mỏi chân, Phong Linh nhăn mày hỏi ngược: "Bạch Vũ này. Xem cô hỏi mà như người tiền sử không biết thời cuộc ấy. Nhìn cô không giống người không biết gì. Tại sao lại hỏi những câu hỏi khó hiểu như thế? Cô không biết hiện tại Trái Đất hiện tại hỗn loạn thế nào à? Yêu - Ma - Quỷ - Thần - Nhân hỗn tạp hơn lúc trước nhiều. Tích công đức không phải chuyện dễ đâu."

"Cái gì?! Tôi từng sống ở đây rồi, yên bình lắm. Yêu - Ma - Quỷ - Thần rất ít khi xuất hiện. Không phải như thế này." Bạch Vũ bất ngờ đáp.

Phong Linh có lòng tốt giảng giải tình hình mà cô biết và trí tưởng tượng phong phú, tự bổ não trong đầu: "Có lẽ cô nàng Bạch Vũ này mới từ tu chân giới trốn tới đây, trí nhớ hỗn loạn, thân thể bị phong ấn đã đành, bị lũ óc heo nào đó xâm hại thân thể, đánh đập các thứ. Cũng thật đáng thương đi."

Qua một hồi phổ cập kiên thức, Bạch Vũ mới tạm tiếp thu thời cuộc. Vốn dĩ, Yêu - Ma - Quỷ - Thần luôn tồn tại. Chỉ là thời thế thay đổi, Linh khí ở Trái Đất không đủ đáp ứng cho họ tu luyện. Cuộc sống ẩn dật không đủ đáp ứng nhu cầu dung nạp linh khí nữa. Họ cần trà trộn vào thế giới loài người thu thập tín ngưỡng tu luyện lâu dài.