Bà Xã Tôi Là Tổng Tài

Chương 26








Chương 26:

 

Luận về gia tài, bố anh ta và Hoàng Chấn Đông không khác biệt mấy. Luận về chỗ dựa, mười Chương gia cũng không đủ Hoàng Chấn Đông nhét kẽ răng.

 

Hơn nữa, bó và Chương gia căn bản không dám ho he với Thương hội Tứ Hải.

 

Vì Chương Thị là nhờ vào Thương hội Tứ Hải mà phát triển, tháo dỡ, sửa đổi công trình cũ, cát đá, toàn là được thương hội Tứ Hải bảo hộ.

 

Tuần trước hạng mục Disney Chương Thị giành được, chính là bao thầu lại từ Thương hội Tứ Hải.

 

Vì vậy Chương Tiểu Cương dù có hống hách thế nào cũng biết tối nay khó mà được yên.

 

“Đị2”

 

Diệp Phi cười nhạt một cái: “Đi sao được.”

 

“Cái tên gọi là Chương Tiểu Cương này…”

 

“Ép người mượn tiền, ức hiếp vợ tôi, ra tay đánh người, còn nói Tứ Hải là chỗ dựa của anh ta, muốn gọi Thương hội Tứ Hải tới đối phó tôi.”

 

“Tôi đi rồi, không những sẽ bị bọn chúng cười nhạo, vợ tôi bọn họ cũng sẽ bị bọn chúng tiếp tục làm hại à.”

 

Diệp Phi điềm tĩnh ném ra máy câu, lại khiến đám người Chương Tiểu Cương liền rơi vào tuyệt vọng.

 

“Tứ Hải? Chỗ dựa?”

 

Hoàng Chấn Đông lạnh mắt nhìn Chương Tiểu Cương: “Mày là ai chứ?”

 

Chương Tiểu Cương vội nói: “Hội trưởng Hoàng, tôi là Chương Tiểu Cương…”

 

“Không quen.”

 

Hoàng Chắn Đông không khách khí mà cắt ngang lời anh: “Tứ Hải sẽ không là chỗ dựa của mày, cũng không thẻ vì mày mà đối phó với Diệp huynh đệ.”

 

“Tao sẽ vì hành động lời nói hôm nay của mày mà bắt trưởng bối bọn mày phải giải thích.”

 

“Ngoài ra, tao phải để mày hiểu rõ một điểm, Diệp huynh đệ là khách quý của thương hội Tứ Hải, là huynh đệ của Hoàng Chắn Đông tao.”

 

“Chống đối với Diệp huynh đệ, vậy chính là chống đối với Hoàng Chấn Đông tao, chống đối với Thương hội Tứ Hải của tao.”

 

Tuyên cáo sát khí đằng đằng này của anh khiến Dương Tĩnh Tiêu bọn họ không dám tin.

 

Vốn tưởng Diệp Phi và Hoàng Chấn Đông chỉ là có chút giao tình, không ngờ địa vị lại tôn quý và không thể động vào như vậy.

 

Thương hội Tứ Hải còn đứng cùng phía với Diệp Phi.

 

Cả người Chương Tiểu Cương liền đổ mồ hôi lạnh.

 

Ức hiếp phụ nữ, anh giỏi nhất, nhưng đối mặt với kiểu người như Hoàng Chắn Đông thì không có chút tự tin nào.

 

“Còn có kẻ nào muốn chống đối với Diệp huynh đệ?”

 

Hoàng Chấn Đông nheo con mắt âm lạnh, nhìn về phía đám người ngây ngốc như gà gỗ.

 

Dương Tĩnh Tiêu bọn họ không rét mà run, cứng đò tại chỗ, không biết làm thế nào cho tốt.

 

Đắc tội với Diệp Phi, người mà Tứ Hải đều cần lấy lòng, hậu quả nghiêm trọng thế nào, bọn họ căn bản không thể tưởng tượng nỗi.

 

“Hiểu làm, hiểu lầm!”

 

Chương Tiểu Cương lau mồ hôi lạnh, anh lúc này biết mình gây ra chuyện lớn rồi.

 

“Bốp…”

 

Hoàng Chấn Đông tát Chương Tiểu Cương một cái: làm?”

 

“Ức hiếp người phụ nữ của Diệp huynh đệ, bao nhiêu đôi mắt nhìn như vậy, còn dám nói là hiểu lầm?”

 

Chương Tiểu Cương đỡ má: “Hội trưởng Hoàng, bồ tôi là Chương Đại Cường, hy vọng anh nề mặt chút…”

 

“Bốp…”

 

Hoàng Chấn Đông lại tát một cái: “Bố mày? Khiêng bố mày ra để ông ta chết sao?”

 

“Lại nói, tao nẻ mặt bố mày, bố mày có nhận nỏi không?”

 

Hoàng Chấn Đông nhìn đám người Dương Tĩnh Tiêu nói: “Nể mặt các người, các người nhận nổi không?”

 

Dương Tĩnh Tiêu bọn họ cúi đầu, thậm chí hận không thể chui vào trong đất.

 

Chương Tiểu Cương lần đầu cảm thấy cái gì mới gọi là tuyệt vọng.

 

Nhưng Hoàng Chấn Đông vẫn không dừng lại: “Diệp huynh đệ làm người chất phác, không thích thấy máu, nhưng Hoàng Chắn Đông tao lại là có oán tất báo.”

 

“Người tối nay đắc tội với Diệp huynh đệ, chủ động đứng ra.”

 

“Một người một tay.”

 

“Kẻ nào dám giả câm giả điếc, vậy thì hai tay.”

 

Hoàng Chấn Đông vừa nói xong, cả phòng bao bị bao bọc trong sát khí.

 

Nhìn thấy hiệu quả mong muốn đã đạt được, Diệp Phi cười nhạt một cái, ra hiệu máy người Lưu Phú Quý rời đi cùng mình.

 

Dương Tĩnh Tiêu và Lâm Hoan Hoan ý thưc được mà hét lên: “Nhược Tuyết.”

 

Đường Nhước Tuyết hơi dừng bước.

 

Diệp Phi nắm lấy tay cô đi ra khỏi phòng.

 

“Á…” Dương Tĩnh Tiêu và Lâm Hoan Hoan liền khóc thành tiếng.

 

Chương Tiểu Cương vẫn cô gắng giữ lại khí khái đàn ông và đám tùy tùng cũng mặt mày trắng bệch.

 

Cho dù chưa ngã xuống nhưng hai chân đã run rẫy không ngừng.

 

“Tôi chỉ là tới xem náo nhiệt thôi!”

 

Một người phụ nữ xem như xinh đẹp ngã nhoài ra đất, hét rát cổ họng: “Không liên quan tới tôi mà, thật sự không liên quan tới tôi, cầu xin các anh đừng đánh tôi!”

 

Thanh niên áo gió nhanh nhẹn mà quay người liền chạy, kết quả là bị súng săn bán cho ngã bên cửa sỏ.

 

Hiện trường rất nhanh bị người của Hoàng Chấn Đông bao vây lại.