Bá Yêu Mưu Tình

Bá Yêu Mưu Tình - Chương 20




Kê Thanh ngồi trên ghế sa lon trông trải, không ngừng nhìn đồng hồ trên tay, trên thực tế từ lúc Phong Cẩm Thành đi ra ngoài, Kê Thanh liền bắt đầu thấp thỏm bất an rồi, rất không tiền đồ, có chút hối hận.



Sau khi Phong Cẩm Thành đi, dì Vương tới, lúc bọn họ mới kết hôn không bao lâu, dì Vương tới làm cơm giúp dọn dẹp phòng, là người rất chịu khó cũng không nhiều lời, một người tốt, làm xong hết việc, cũng không ngủ lại đây, nhìn thấy Kê Thanh cũng không có ngạc nhiên, nói mấy câu khách sáo sơ lược việc nhà, liền vào phòng bếp nấu cơm.



Có th làm miệng Phong Cẩm Thành có th dùng đến bây giờ, tay nghề dì Vương khá tốt, hương sắc vị đủ cả, hơn nữa hai món một canh này đều là những món bình thường Kê Thanh thích, nhưng cô chỉ gắp được hai miếng, không phải ăn không ngon, là ăn không trôi, một mình ăn trong căn phòng lớn thế này, thật sự có chút khó nuốt xuống.



Buổi chiều Kê Thanh mang hành lý của mình tới phòng cho khách, treo quần áo lên, tủ quần áo to như vậy mà quần áo của cô chỉ có vài bộ, quá mức trống trải, có chút mộc mạc, giữa cô và Phong Cẩm Thành có một loại không ăn khớp.



Kê Thanh quay một vòng ở trên tầng, rất khác so với trong trí nhớ, đặc biệt là phòng phơi nắng, xóa đi sự sắc lạnh của đồ trang trí, dùng giấy dán tường màu vàng nhạt có đường vân, nhìn qua rất ấm áp, đáng tiếc bên ngoài tuyết rơi, nếu là lúc ánh nắng mặt trời rực rỡ, ấm áp, ngồi ở đây, quả thực thật thoải mái.



Kê Thanh đứng trước màn thủy tinh nhìn ra ngoài, phát hiện mặc dù không có ánh mặt trời, nhưng lúc này từng bông tuyết nhỏ rơi xuống, cũng có một loại xinh đẹp làm người ta kinh ngạc, tuyết mịn đáp xuống màn thủy tinh liền tan, lưu lại một vệt nước, từ từ ngưng kết thành một đường, trượt xuống, một cái tiếp một cái, trong ngoài nhiệt độ chênh lệch, khiến cho cảnh núi nơi xa xôi giống như được sương mù bao phủ, lộ ra một loại mỹ cảm mông lung mơ hồ.



Kê Thanh ở phòng phơi nắng ngồi một buổi chiều, buổi tối cũng không ăn cơm, đã quá mười hai giờ, Kê Thanh cũng không hề buồn ngủ, mặc kệ cô nói gì, trái tim vẫn không cách nào khống chế được nhớ về người đàn ông kia.



Kỳ thật lấy sự hiểu biết của Kê Thanh về Phong Cẩm Thành, tự nhiên sẽ không xảy ra chuyện gì, lúc này đang vui vẻ ở chỗ nào cũng không biết được. . . . . . Lúc suy nghĩ này nhảy ra trong đầu, chính cô cũng cảm thấy được mùi vị ê ẩm, không khỏi lắc đầu cười khổ, trong lòng không nén nổi tự hỏi bản thân: Kê Thanh không phải chính mày cự tuyệt người ta sao? Miệng cũng nói, vì con mà là vợ chồng trên danh nghĩa, lúc này còn muốn có không có phải, không phải quá mức làm kiêu sao?



Bên ngoài một hồi tiếng xe, cắt đứt sự rối rắm của Kê Thanh, cô chần chừ đứng lên, vừa đứng lên thì thấy cửa lớn bên ngoài mở ra, thấy rõ người từ bên ngoài đi vào, Kê Thanh không khỏi ngây người một lúc.



Phòng khách đèn bật sáng trưng, Diệp Trì vừa dùng chìa khóa của Phong Cẩm Thành mở cửa, qua cửa sổ sát đất phòng khách, đã nhìn thấy Kê Thanh trên sô pha, dáng vẻ so với trong trí nhớ không khác là mấy, ít nhất là hắn thấy thế, cũng không hiểu, một người phụ nữ hiền lành nhút nhát thế kia, sao có thể làm Phong hồ ly xảo trá trứ danh biến thành như vậy. . . . . .





Cái tước hiệu Phong hồ ly này là trước kia Tả Hoành đặt cho Cẩm Phong, có một thời rất nổi, mấy anh em bọn họ cũng cảm thấy sao lại hợp đến thế, tên Cẩm Thành này đừng nhìn vẻ ngoài đinh nhọn không lộ, nhưng trong lòng đen tối thôi rồi, làm được ra chuyện thâm độc vô cùng, bạn đừng trêu chọc hắn (Phong Cẩm Thành), nếu thật sự chọc hắn nóng lên, ai cũng không đỡ lại được.



Diệp Trì khẽ nhíu nhíu mày, nhìn cô gái nhỏ tới mở cửa kia, thật hận không được cho cô mấy lời khuyên, một chút cũng được, nếu thật sự giày vò Phong hồ ly hiện hình, người xui xẻo đầu tiên chính là cô, vẫn là không nên tưởng tượng đến đi, nói thế nào cũng là chuyện của hai người họ, hắn là anh em, cũng không thể dính vào được, ngược lại chỉ có thể đẩy đi thôi.



Kê Thanh hiển nhiên có chút mất tự nhiên, đối mặt Diệp Trì, nhất thời không biết nên ứng phó làm sao, Diệp Trì cũng không khách sáo hàn huyên với cô, nói thẳng: "Cẩm Thành uống nhiều quá, cô ra ngoài giúp tôi mang cậu ta vào. . . . . ."




Kê Thanh ngẩn người một chút, rồi cùng Diệp Trì đi ra ngoài, vừa mới đi ra đã nhìn thấy Phong



Cẩm Thành ngồi tựa bên tay lái phụ, trên cửa sổ xe thủy tinh có chút hơi ẩm ướt nhẹp, khiến hình dáng anh có chút mơ hồ, nhưng vẫn thấy mặt mày rõ ràng, bởi gương mặt tuấn tú của anh gần như dán lên mặt kính, đôi mắt hơi nhắm, chân mày nhíu chặt không giãn, giống như trái tim đang bị chuyện nặng nề đè ép, môi mím thành một đường thẳng, càng thêm phần cợt nhả.



Đàn ông môi mỏng đều bạc tình, không biết là ai nói, nếu dùng nó để bàn, ước chừng Phong Cẩm Thành sẽ là người bạc tình nhất, cũng là người đàn ông cô không kìm chế được yêu hơn mười năm.



Diệp Trì mở cửa xe, vừa lôi vừa kéo Phong Cẩm Thành xuống, rất không có trình độ trực tiếp quẳng cho Kê Thanh, Kê Thanh vừa tốn công đỡ được, Diệp Trì đã lên xe, chỉ nói một câu, chăm sóc cậu ta cho tốt, động tác chạy xe dị thường nhanh chóng.



Kê Thanh không khỏi có chút sững sờ, nhưng người đã đi rồi, cô cũng không thể gọi trở lại, chỉ có thể một mình đỡ Phong Cẩm Thành đi vào trong, cũng may tuy Phong Cẩm Thành uống say, nhưng vẫn còn mấy phần ý thức, ít nhất dưới chân còn hoạt động được, nếu không, thân thể nhỏ bé của Kê Thanh, căn bản không đỡ được Phong Cẩm Thành.



Mà cố tình muốn tới cửa chính, còn phải đi xuyên qua vườn hoa đường đá nhỏ mới có thể vào nhà, đường đá có chút quanh co, bình thường rất có ý cảnh, nhưng giờ điểu khiển một kẻ say, thật là một sự khảo nghiệm cao độ, hơn nữa nửa đường, cái người say này đột nhiên thanh tỉnh một chút, bắt đầu nhiệt tình vặn vẹo không phối hợp, Kê Thanh hận trong tay không có cây gậy, trực tiếp đánh anh bất tỉnh kéo vào cho xong chuyện.




Hơn nữa, Kê Thanh lần đầu biết hóa ra Phong Cẩm Thành uống say sẽ thành thế này, ý cô là say mèm, trước kia Cẩm Thành xã giao nhiều, chuyện uống rượu lại càng như cơm bữa, nhưng tửu lượng mấy anh em bọn họ, theo trực giác của Kê Thanh phải rất khủng bố, rượu Trung, rượu Tây, đỏ, trắng, loại nào cũng uống một đống, mà Phong Cẩm Thành trước đó, đã từng say rồi.



Phong Cẩm Thành say rất hấp dẫn, đàn ông khác như thế nào? Kê Thanh không biết, chỉ là khi Phong Cẩm Thành say, sẽ thích làm chuyện kia hơn bình thường, hơn nữa còn đánh trường kì kháng chiến, đùa giỡn dài hơn bình thường, kéo dài đến tận khi Kê Thanh không chịu nổi cầu xin anh, anh mới chính thức tiến vào chủ đề.



Hơn nữa, sẽ nói chút lời tâm tình triền miên, bình thường Phong Cẩm Thành cũng thích làm, nhưng nói rất ít, Kê Thanh cũng trầm mặc, thường thường loại thời điểm đó, trong phòng chỉ có tiếng thở dốc bất đồng nhưng nhất trí nặng nề của hai người, cùng một chút tiếng thân thể ma sát cần thiết, không có trao đổi gì khác, chỉ thuần túy muốn.



Có lúc Kê Thanh cảm thấy, cô và Phong Cẩm Thành giống như loài vật nguyên thủy nhất, không thể che dấu, ở trên giường bọn họ rất ăn ý, nhưng thân thể ăn ý cũng không đại biểu cho tất cả, người dù sao không phải động vật, cô chỉ là người phụ nữ nhỏ bé nhạy cảm, cô yêu, nhưng càng khát vọng được yêu, một lần, cô thậm chí cho rằng Phong Cẩm Thành yêu mình, cảm giác đó chân thật như có thể tin được, chỉ tiếc đó là ảo giác của cô mà thôi.



Kê Thanh không khỏi lắc đầu một cái, nghĩ lung tung cái gì, cô nên suy tính Phong Cẩm Thành trước mặt, nên làm gì đây? Phong Cẩm Thành đi vài bước, không chịu đi nữa, đặt mông ngồi lên núi đá giả, cứ như vậy bình tĩnh nhìn Kê Thanh không chớp mắt, ánh mắt nhìn ra hết sức trấn tĩnh, nếu không phải cả người anh nồng nặc mùi rượu, Kê Thanh mặc kệ thế nào cũng không



tin anh uống quá nhiều.




Mà sự thật, anh thật sự uống quá nhiều, cái loại uống vô cùng say, ánh mắt Phong Cẩm Thành mặc dù trấn tĩnh, nhưng trong lòng đã sớm hồ đồ, không phân rõ đêm nay đêm gì, hơn nữa sau khi anh uống say mèm, thích nhất là nói chuyện, đem những lời tâm tình từ đáy lòng chưa bao giờ nói với người ngoài nói ra, cũng có thể nói thao thao không ngừng, chỉ là sống đến hôm nay, thời điểm chân chính uống say cũng không có mấy lần, may mắn lĩnh giáo trình độ lải nhải của anh, trừ Hồ Quân, Kê Thanh trước mắt là người thứ hai.



Kê Thanh bị anh nhìn có chút sợ hãi, cảm thấy cả người nổi một tầng da gà, bởi ánh mắt bình tĩnh của anh nhìn cô, một lát sau chợt thay đổi, nhìn qua còn thấy rất trấn tĩnh, lại càng ngày càng dịu dàng, loại dịu dàng đó, Kê Thanh cảm thấy, có thể chảy ra nước.



Cô chưa từng thấy qua Phong Cẩm Thành như vậy, trong lòng không nắm bắt được, đưa tay kéo cánh tay anh, trong miệng khuyên: "Bên ngoài lạnh, còn có tuyết rơi, vào đi thôi!"




Tay của cô căn bản không túm được Phong Cẩm Thành, lại bị Phong Cẩm Thành hơi dùng sức kéo vào trong ngực anh, Kê Thanh còn chưa kịp giãy giụa, mùi rượu đã xâm nhập vào răng môi cánh mũi. . . . . .



Nụ hôn của anh không kịch liệt cũng không nóng nảy, rất dịu dàng, hơn nữa còn có loại mùi vị như thận trọng, môi mỏng dính vào môi cô, trằn trọc, cọ sát lẫn nhau. . . . . . Cọ xát mấy cái, chớp mắt hơi rời ra, liếc mắt nhìn phản ứng của cô, rồi tiếp tục dính sát. . . . . . Hàm răng nhẹ nhàng cắn môi thịt cô, từng cái từng cái. . . . . .



Thật ra phụ nữ sợ nhất không phải là bạo lực, mà là dịu dàng, dịu dàng tựa như một thanh dao kim cương, mặc kệ bạn có cứng rắn cỡ nào, ở trước mặt nó, cuối cùng cũng sẽ bị nó cắt mài không còn hình dáng, hơn nữa thanh dao cắt dịu dàng này, ở trong tay người bạn yêu, nếu như bạn có thể kháng cự, thì bạn chính là thánh nhân không hơn không kém.



Mà Kê Thanh hiển nhiên không phải là thánh nhân, cô chỉ là kẻ phàm phu tục tử, một cô gái nhỏ đắm chìm trong yêu hận thanh sầu, vì vậy, Phong Cẩm Thành lôi ra thanh dao dịu dàng này, lực sát thương có thể nghĩ tới. . . . . .



Kê Thanh hoàn toàn bị nụ hôn dài mà dịu dàng này của Phong Cẩm Thành đầu độc, thời điểm Phong Cẩm Thành ôm cô lảo đảo đứng lên, cũng không thể phục hồi lại tinh thần, mà Phong Cẩm Thành dưới chân lảo đảo, động tác lại di thường nhanh chóng, hai người vào đến nhà, cũng chẳng qua là một cái chớp mắt mà thôi. . . . . .



Vào phòng, Phong Cẩm Thành liền biến dịu dàng thành lực hành động, lấy đi quần áo của Kê Thanh bằng một tốc độ kỳ diệu, bị Phong Cẩm Thành xé, vứt qua một bên. . . . . .



Thời điểm anh ấn cô trên thảm trải, Kê Thanh mới thoáng chút hồi thần, cô còn chưa kịp đẩy anh ra, liền bị lời nói từ trong miệng anh làm sợ ngây người: "Vợ à, anh yêu em. . . . . ."



Sau đó Phong Cẩm Thành còn nói gì nữa? Kê Thanh không có nghe rõ, trong đầu chỉ còn sót lại ba chữ này, có cái gì đó từ đáy lòng lăn lộn, mãnh liệt trào lên, trong nháy mắt liền che khuất tất cả thần chí của Kê Thanh…….